Duyên phận tất cả đã an bài!
Một sự lặng thinh nơi đây cũng là tiếng nói trả lời-duyên phận tất cả đã an bài!
Thơ vốn mang mật mã riêng của nó, tuy nhiên không thể nói đó là khó hiểu nếu ta hãy thử đứng vào vị trí cũng như hoàn cảnh của các nhân vật, mà tác giả đã hóa thân để như viết cho chính mình. Bài thơ dưới đây là thế đó, xem như tác giả đã thành công việc hóa thân các nhân vật từ cảm xúc của chính mình trước hai đôi trai gái có thật ngoài đời, ở hai hoàn cảnh khác nhau song có mối liên hệ tình cảm sẽ là giống nhau trong thơ – đầy cảm xúc và lãng mạn, của một mối tình…
Đôi trai gái thứ nhất là kể về câu chuyện của một anh chàng sinh viên năm thứ ba; mà theo cách nghĩ của anh ta, là kiểu “oan gia ra ngõ gặp nhau!”, đã “không thích” nhưng lại trớ trêu rơi vào hoàn cảnh chạm mặt nhau hoài.
Sự việc rằng, cứ mỗi lần anh sinh viên này phụ giúp gia đình trong việc đồng áng đốt cỏ rơm rạ thì phải như là xuất hiện từ làng dưới một cô bé nữ sinh cấp ba “khó ưa”, chạy đến đon đả càm ràm với lời hăm dọa bắt đền…
Thì ra…ở nhà cô bé làm nghề bánh tráng, phải phơi bánh trên các vỉ nan tre bên ngoài trời…đã bị những tàn hống tro bụi “hữu duyên” bay tới bởi việc đốt đồng của anh chàng ở làng trên. Ngặt nỗi anh chàng ngỗ ngáo này bị cô gái kia “nhắc nhở” nhiều lần rằng phải “ráng nín lại”-đốt đồng vào buổi chiều tối đi, thì anh ta lần nào cũng thế, cứ nhè vào ban trưa có nắng mới ra tay “đốt chơi” vì cũng đúng một lẽ đốt rơm rạ vào buổi trưa có nắng mới phải chứ mà lỵ.
Và rồi một ngày nọ họ, “oan gia của nhau” phải ngỡ ngàng khi chạm mặt nhau ngay trước sân trường đại học của “gã đốt đồng” đang theo học. Cô bé “bánh tráng” đã thi đậu và vào học ở ngôi trường này…
Đã “không thích” nhưng lại trớ trêu rơi vào hoàn cảnh chạm mặt nhau hoài (Ảnh minh họa)
Kể về đôi trai gái thứ hai, thì cảm giác sẽ buồn miên man, nghe não lòng lắm. Có lẽ vì vậy nên “giảm ga” và “pha vị” một chút vậy. Họ sinh ra và lớn lên ở một góc bưng biền của miền quê nghèo vùng sâu lũ lụt, cuộc sống nhiều vất vả và thiếu thốn mọi bề. Nhà cô gái làm nghề đan đệm, giỏ xách, và bao đựng…bằng cỏ bàng. (Nếu tra cứu từ khóa “giã bàng” sẽ hiểu rõ về công việc này). Loài cỏ này chỉ vùng bưng biền mới có, người ta nhiều khi phải lặn ngụp để cắt được nó vào mùa nước lũ về.
Quê nghèo heo hút mưa tuôn
Ngày hong sợi nhớ đêm luồn sợi thương
Video đang HOT
Cỏ bàng cắt về còn xanh ướt được chia thành bó nhỏ buộc một đầu rồi xòe rẻ quạt, treo lên những khung tre là giá đỡ làm thành một mái phơi rất đỗi đơn sơ nhưng thấm đẫm hồn quê… Cô gái nghèo theo mẹ nghề đan cỏ bàng, vốn khéo tay và giỏi giang nên được trai làng để mắt thương thầm. Xứ nghèo heo hút và quá đỗi hiền hòa, con người quá chân chất thật thà, một câu ý hoa mỹ dường như họ khó dám thốt ra được thành lời. Chàng trai kia thương lâu rồi mà đâu dám thổ lộ. Cuộc sống khó khăn chàng trai rời làng để mưu sinh nơi xứ người. Thời gian cứ trôi mãi, qua bao năm tháng dài dù biết cô gái giỏi giang ngày nọ đã vì chữ hiếu và không thể để lỡ tuổi xuân về làm dâu ở làng bên, nhưng chàng trai tha hương ấy vẫn đau đáu nghĩ về và hễ cứ gặp lại người quen nào, cũng hỏi thăm một người của “ngày xưa”, nay đã…ván đóng thuyền rồi.
Lang bên ngong tiêng lăng thinh
Buông chung canh vong ru tinh dơ dang.
Một sự lặng thinh nơi đây cũng là tiếng nói trả lời-duyên phận tất cả đã an bài!
TINH THƠ CƠN KHOI ĐÔT ĐÔNG
Khoi lưng rươn đung chân mây
Buông chung dâu hoi, cham ngay lươt qua
Chiêu cong vat năng hiên nha
Chênh vênh nôi nhơ, lơi ca đâm buôn
Quê ngheo heo hut mưa tuôn
Ngay hong sơi nhơ đêm luôn sơi thương
Dêt mơ thuơ hoc chung trương
Khoi rơm hương ây con vương tinh đâu
Rơi lang đang giưa mua ngâu
Xa em tư đo…hong sâu mai phơi.
Thăt long thôn nư xuân thơi
Em vê bên hiêu, lê rơi…bên…tinh!
Lang bên ngong tiêng lăng thinh
Buông chung canh vong ru tinh dơ dang.
Chiêu nay ai…đôt lơ lang
Khoi lên dưng đưng chăn ngang goc trơi!
Theo VNE
Gửi anh, người đã về cõi vĩnh hằng
Trái tim em đã chết từ ngày anh ra đi mãi mãi, hóa cát bụi trở về cõi không.
Mối tình đầu của em, anh sao nỡ bỏ mặc em một mình khi mà trái đất vẫn không ngừng quay, khi thế giới vẫn không ngừng xoay chuyển, em cứ mãi gọi tên anh trong cơn mơ...
Mưa đang rơi anh à, giờ này ở bên đó anh có lạnh lẽo lắm không, chắc anh đang cô đơn lắm. Mưa nặng hạt lòng em càng thêm tan nát, âm thanh tạt vào tai thì thầm những câu nói yêu thương "trời lạnh em ra đường mặc áo ấm nhé", "em đã uống thuốc chưa", "ngày mai anh muốn gặp em", lòng người đã trĩu nặng hòa cùng làn mưa lòng cồn cào trào dâng nỗi nhớ khôn xiết. Trái tim em rất lạnh, trống vắng lắm, em cần bàn tay anh sưởi ấm, cần vuốt ve gương mặt hao hoa gầy của anh, em cần nhìn thấy bóng dáng anh, em cần anh ở ngay bên cạnh em lúc này.
Em đau lắm anh à, heo vẫn đợi anh trở về mà, em còn nhớ trước lúc đi anh còn nhắn tin "ox đi rồi về, heo ở nhà ngoan, ox về mua quà", nhưng sao anh đi mãi mà không trở về chốn đây, để người xưa cứ chờ cứ đợi. Anh đi mãi mãi rồi em biết phải làm sao? Tim em đau, em gục ngã, nước mắt em đã ngừng rơi khi nhìn thấy thi hài anh đang ở trước mặt. Em gọi tên anh mà.. heo đợi anh mua quà về.. heo đợi anh dẫn heo đi chơi tết mà..
Anh đã ra đi trong chuyến về quê thăm nhà, em không thể tin nổi những gì mình đang chứng kiến, em đã bấn loạn khi nhìn thấy gương mặt đầy máu me của anh được người ta chở về, nỗi mất mát quá lớn, làm chân em tê dại.
Em cần nhìn thấy bóng dáng anh, em cần anh ở ngay bên cạnh em lúc này (Ảnh minh họa)
Em chết điếng người nhìn anh vùi đi trong lớp bùn lầy đất đá. Em trở về căn nhà quen thuộc, nơi có bóng hình anh trú ẩn, nơi dệt bao kỉ niệm yêu thương, nơi ông bà ba mẹ anh đã cho em nhưng giờ phút hạnh phúc nhất. Căn nhà bỗng nhiên ngăn nắp lạ thường, chắc tại anh là người cẩn thận chỉn chu nên chẳng có hạt bụi nào vướng bận. Em đặt đôi bàn tay mềm nhũn của mình lên mọi ngõ ngách em muốn tìm anh, gào thét tên anh, sao vô vọng bế tắc quá vậy anh, anh trở về với em đi.. anh cho em gặp anh dù chỉ một lần duy nhất đi..
Tại sao thế? Anh ngồi dậy nói chuyện với em đi, em không thể sống nổi nếu mất anh, chiếc xe của em nó cần anh sửa chữa, tại sao lúc đó anh lại nói "nếu không có anh thì ai sẽ giúp em", nếu anh không nói lời đó chắc sẽ không có gì xảy ra, tim em co thắt quạnh đau, mỗi đêm em đều bất giác tỉnh dậy mà nước mắt lăn dài lúc nào không hay. Em nhớ anh lắm, em làm sao sống lạc quan được như lời bố mẹ anh đã khuyên, khó quá anh à, em muốn đi cùng với anh lắm, nhưng em không được phép làm vậy, em sẽ trở thành một đứa bất hiếu.
Cuộc sống của em đã ngập chìm trong tháng ngày tủi thân, thân hình mập mạp trắng trẻo đã không còn mà dần thay thế bởi khúc gỗ cứng nhắc chẳng còn nhựa sống, tóc em đã bắt đầu rụng sơ xác, tâm trí cứ mãi chôn chặt hình bóng ấy, làm sao em quên được kỉ niệm, là hạnh phúc em đã nhận được, giấc mơ anh đã bỏ quen nơi này. Nỗi nhớ anh cứ dâng trào em không thể ngừng suy nghĩ và buông thả quá khứ, em nhớ anh lắm anh trở về với em đi..
Em viết trên dòng nỗi nhớ gửi tặng anh, ngoài trời lạnh lẽo lắm, anh ở dưới đó ấm áp anh nhé, em sẽ sống tốt để anh không bận tâm, để ba mẹ anh an lòng. Mối tình đầu của em, hạnh phúc ngắn ngủi quá anh nhỉ, ước gì anh sống mãi trên đời này, dù anh có phản bội hay làm tổn thương em em đều chấp nhận, chỉ cần anh còn sống trên đời này thì em đã mãn nguyện lắm rồi, anh hiền lành lại tốt bụng, chỉ có anh mới ban lại tình yêu chân thành nhất cho em. Ngày gió bay bay, ngày khỉ niệm của chúng mình, em ngồi đợi anh, em nghe bản tình cả anh thích, em nhớ anh. Yêu thương chỉ là gió mấy anh nhỉ, sao tình quá mong manh, hồn em như lạc giữa cơn mơ, đường về em bỗng thấy não nề. Nỗi buồn đã trôi theo tình yêu biến mất, chỉ muốn lấp sâu và cất anh và quá khứ, một lần yêu đã nếm trăm lần sầu đau..
Theo VNE
Em đã sai khi quen anh Anh nhẫn tâm chà đạp thứ tình cảm thiêng liêng mà người đời vẫn gọi bằng hai tiếng "Tình yêu". Chào anh - Người lạ mà em đã từng yêu! Hôm nay, đã là ngày thứ bao nhiêu anh xa em rồi nhỉ? Em cũng chẳng nhớ là ngày thứ bao nhiêu nữa, hay nói cách khác là em không dám nhớ. Em...