Duyên nợ 5 năm của tôi và em đã đứt vì người đàn ông khác
Ở bên em tôi không thấy hạnh phúc của tình yêu, ở bên tôi em toàn nước mắt và cô đơn, tại sao chúng tôi lại kéo dài tận 5 năm trời?
Ảnh minh hoạ: Internet
Tôi và em là tình đầu, yêu nhau vội vàng từ cái nhìn đầu tiên mà không cần tìm hiểu kỹ. Tôi có lẽ già hơn số tuổi 18 vì sớm phải bôn ba đủ xứ, kiếm sống bằng đủ nghề nên tính tình cũng, cộc cằn, thô lỗ. Em là cô gái mới lớn, “cuồng yêu” và thích vị ngọt bởi cho rằng cuộc đời màu hồng. Em sống khép kín, xung quanh không có một người bạn, gia đình lại không quan tâm. Gần một năm bên em cảm giác tôi như vĩ nhân, có thể là một người anh trai, người cha, vệ sĩ, tư vấn, bác sĩ, xe ôm, bảo mẫu, “bạn gái tâm sự”. Tôi là thứ duy nhất em có chứ không phải thứ quý nhất trong những thứ em có.
Tôi mệt mỏi lắm khi yêu phải một “đứa trẻ” sợ cô đơn. Tôi chưa yêu bao giờ nên cũng không hiểu được tâm lý con gái và có lẽ quan trọng nhất là chưa đủ trưởng thành để yêu. Tôi đề nghị chia tay, em chọn cách tự sát để níu kéo, tôi hoảng hồn quay lại. Suốt thời gian dài tôi lạnh nhạt, không có tình cảm nhưng cứ ép mình làm theo ý em vì sợ mình đi rồi em sẽ nghĩ quẩn mà làm bậy.
Video đang HOT
Thời gian trôi qua, tôi nhận ra sự yêu thương em dành cho mình và thương lại em, thương chứ không phải yêu vì sự đồng cảm giữa chúng tôi hoàn toàn không có. Thương cũng đủ làm tôi quan tâm em, cho em những tháng ngày hạnh phúc bên mình dù trong lòng chưa từng có cảm giác đó, chỉ là nghĩa vụ, coi em như một “đứa con”.
Đến khi phải yêu xa, cái gì đến cũng đến, phần lớn do sự lạnh nhạt và cái “nghĩa vụ” thương em nên mâu thuẫn xảy ra liên tục. Em quyết định quen người mới, đem người đó ra so sánh với tôi rồi quay lại nói tôi tồi tệ dù sự trong trắng của em tôi vẫn giữ suốt 5 năm. Trong đêm mưa bão, tôi chạy xe lên nhà em níu kéo theo quán tính khi vừa mất một thứ gì đó, phân tích em nghe mọi việc nhưng hầu như đã trễ. Khi người con gái sợ cô đơn dẫn đến bị cảm nắng thì nói gì cũng vô ích.
Em kể tôi nghe cách anh ấy nói chuyện, rất già dặn, tâm lý, nhưng câu mà cả đời này tôi sẽ không đủ can đảm nói với một cô gái nào khi mới gặp mặt. Em đã xác nhận có tình cảm với anh ta trong lần đầu gặp nên giai đoạn “tìm hiểu” mà em nói có lẽ không cần thiết. Em đến với tôi vì cô đơn, rồi giờ do sợ cô đơn em lại yêu vội một người khác. Giờ em ra đi, tôi vẫn dõi theo vì biết em yếu đuối. Tôi hy vọng đó là duyên nợ thật sự của em và anh chàng kia không phải họ Sở.
Giá như trái tim tôi có thể sản sinh ra tình yêu như ý muốn, tôi sẽ dành hết cho em. Tôi tự hỏi những gì em làm cho mình nhiều thế mà sao bản thân không thể yêu em? Ở bên em tôi không thấy hạnh phúc của tình yêu, ở bên tôi em toàn nước mắt và cô đơn, tại sao chúng tôi lại kéo dài tận 5 năm trời? Có phải đây là món nợ của cả hai? Giờ tôi lại ôm một nỗi lo cho “đứa con gái” của mình, khi chập chững vào đời mà không cách nào ở bên chăm sóc được.
Theo Tienphong
Anh ấy vẫn yêu em, còn anh?
Anh đã quên mất rằng tình yêu chỉ dành cho hai người để rồi vội vã buông tay hạnh phúc của mình, để rồi khi quay lại, chúng tan biến như chưa từng tồn tại.
Con người có thể gặp được người mình thích không phải là chuyện dễ dàng gì. Huống hồ giữa biển người kia, em gặp được anh, bên anh và yêu anh. Vậy mà chỉ vì sự ích kỷ của bản thân, chỉ vì thứ tình cảm thoáng đến với người con gái khác, anh dứt khoát chia tay. Em đồng ý, và dù lúc ấy có tổn thương đến mức nào đi nữa thì liều thuốc thời gian cũng vẫn chữa lành tất cả. Bây giờ em ổn. Bây giờ em hạnh phúc.
Anh biết không, có một số người và một số việc, gặp được rồi sẽ không thể buông tay. Nếu như buông tay rồi thì sẽ không tìm lại được. Anh quay về mong em tha thứ, mong được bắt đầu lại từ đầu cũng chỉ vô ích, bởi đơn giản đã có người yêu em hơn anh, trân trọng em hơn anh và thương em nhiều hơn anh đã từng. Đừng nghĩ em sẽ mãi nặng lòng vì một người không đáng. Em không muốn bị quá khứ ràng buộc, cũng không muốn chúng trở thành vật cản trên con đường đi tìm hạnh phúc của riêng mình.
Anh ấy yêu em, nhưng không phải yêu như cách anh đã từng. Có những chuyện không nên để người thứ ba chen vào. Anh đã quên mất rằng tình yêu chỉ dành cho hai người để rồi vội vã buông tay hạnh phúc của mình, để rồi khi quay lại, chúng tan biến như chưa từng tồn tại.
Anh ấy thương em, nhưng không phải thương như cách anh đã từng. Anh ấy thương em vì trái tim đã mang quá nhiều vết cắt, vì những nỗi đau trong cuộc đời khó lòng bước qua. Anh ấy thương em mà giúp em vượt qua tất cả, tìm lại được chính mình, tìm lại những an nhiên giản đơn trong cuộc sống. Còn anh, anh thương em, hay thương hại em vậy? Anh thương hại em nên mới vừa yêu cô ấy vừa quan tâm đến em, vừa quan tâm đến một kẻ bỗng nhiên trở thành người thứ ba?
Anh ấy bên em, theo đúng nghĩa của một người con trai yêu thương một người con gái, luôn chở che, bảo vệ em trước những khó khăn trong cuộc sống. Còn anh, anh bên em như bên một món đồ chơi thuộc quyền sở hữu của mình, khi cần thì tìm đến, khi chán ngán rồi lại dẹp vào một góc mà lãng quên. Vậy ra tình cảm anh đối với em chỉ như thế, mối quan hệ mang danh nghĩa tình yêu của chúng ta trước kia cũng chỉ đến mức đấy mà thôi.
Anh ghét bị so sánh với người khác, đúng không? Anh có biết rằng anh không xứng đáng nhận lấy tình cảm của em, không xứng đáng để em nói một câu "tha thứ". Vậy nên đừng quay lại nữa, đừng cố níu giữ một mối quan hệ đã không hề tồn tại. Tình yêu mất rồi, không lấy lại được đâu.
Theo Guu
Kết hôn là việc của em còn thương em là việc của tôi Về nước, tôi lập tức được bổ nhiệm làm giám đốc điều hành của công ty. Tôi đi tìm em. Và tôi tưởng như trái tim mình đã ngừng đập khi hay tin: Em đã lấy chồng. ảnh minh họa Em đã kết hôn rồi. Kết hôn rồi là việc của em. Còn thương em, lại là việc của tôi... Tôi đã về...