Được tôi tha thứ nhưng vợ vẫn chưa dứt được người đàn ông đó
Hôm qua tôi phát hiện ra vợ vẫn thỉnh thoảng liên lạc với anh ta. Mặc dù vợ nói chỉ hỏi thăm xã giao vài câu nhưng tôi thấy khó chịu vô cùng.
4 tháng qua tôi luôn thấy khó chịu trong tâm trí, thi thoảng những dòng tin nhắn đó lại hiện ra sờ sờ nên tôi rất khó chịu. Tôi viết những dòng tâm sự này ra đây không phải để oán trách hay đày đọa vợ, chỉ muốn nhận được những lời khuyên chân thành từ phía bạn đọc. Tôi 32 tuổi, cưới vợ được 3 năm và hiện có một cô con gái đầu lòng rất xinh xắn. Công việc lúc đó của vợ chồng cũng có thể coi là tạm được và thoải mái về thời gian, vì chúng tôi đều làm kinh doanh ở hai công ty khác nhau. Khoảng tháng 5 năm 2015, vợ tôi quyết định đứng ra mở một cửa hàng quần áo, mặc dù lúc đó tôi hay gia đình đều không có vốn để làm. Tôi rất lăn tăn về vấn đề đó, nhưng một khi vợ đã quyết thì không có gì lay chuyển được (vợ tôi có ý định này khi đi xem bói và cô ấy cũng mong muốn có được cửa hàng quần áo của riêng mình từ lâu nên càng có thêm động lực).
Chúng tôi đứng ra mượn 150 triệu của họ hàng bên phía nhà nội tôi. Lúc này vợ chồng tôi cũng nghỉ hẳn ở cả hai công ty (cả hai đều chuyển sang làm cộng tác viên) để đứng ra quản lý cửa hàng đó. Công việc kinh doanh của cửa hàng lúc đầu cũng khá thuận lợi, nhưng càng về sau của hàng càng ngày càng thua lỗ, một phần là vì chúng tôi chưa có kinh nghiệm và hàng hóa không cạnh tranh được nên đã phải đóng cửa hàng sau 6 tháng, cô ấy chuyển sang bán online trên Facebook.
Tôi khẳng định mình rất yêu chiều vợ. Bản thân trước kia chưa lấy vợ có thể yêu một lúc 2, 3 người, anh em bạn bè gọi nhau một cái là có mặt, nhưng từ khi lấy vợ tôi sống vì gia đình, cho vợ con. Tất cả những cuộc vui chơi bạn bè đàn đúm trước kia tôi đều gác lại, chuyện trai gái cũng không màng đến, mặc dù trong công việc tôi vẫn phải đi tiếp khách nhưng tuyệt nhiên không có chuyện “bóc bánh trả tiền”, lại càng không có chuyện nảy sinh tình cảm hay để ý một ai đó. Hết giờ làm là tôi về, đi chợ nấu cơm rửa bát, giặt quần áo, lau nhà, cho con ăn uống…, những việc trong nhà gần như tôi làm hết, vợ không phải làm gì. Chỉ lần nào tôi có việc về muộn hoặc có việc gì cần phải làm gấp thì vợ mới phải động chân động tay vào mấy công việc nội trợ đó.
Nhiều khi tôi cũng nói vợ về chuyện tôi lúc nào cũng phải làm mấy chuyện của phụ nữ thì vợ bảo: Đang trả lời khách, đang tư vấn cho khách hàng, khách hàng đang mua món này món kia… Vợ tôi gần như lúc nào cũng lăm lăm điện thoại trên tay online Facebook và Zalo cả ngày. Tôi không bao giờ được động vào điện thoại của cô ấy, chắc chỉ có những lúc đi ngủ mới buông điện thoại ra. Tôi nhiều lần cũng tò mò vào điện thoại vợ để đọc tin nhắn nhưng vợ đổi pass điện thoại liên tục (mỗi khi tôi biết pass là 2,3 hôm sau vợ lại đổi) nên đành chịu. Chính vì đó tôi mới sinh nghi vợ có gì không bình thường ở đây, tôi âm thầm theo dõi vợ.
Trong cuộc sống hàng ngày, vợ chồng tôi đôi lúc cũng có những cãi vã, đôi lúc khá căng thẳng, cả hai có những điểm khác nhau hoàn toàn. Từ khi bán hàng vợ tôi cũng thay đổi hẳn, lúc nào cũng phải đẹp, quần áo, giày dép, son phấn thi thoảng lại mua về, nhiều khi mặc được một hai lần thấy không hợp lại bán rồi lại mua đồ khác. Tôi thì trái ngược, khá thoải mái trong chuyện ăn mặc, không câu nệ hình thức, cả năm có thể chẳng cần mua thêm bộ quần áo nào hoặc vợ có mua cho gì thì mặc đấy, không bao giờ đòi hỏi. Trong chuyện giường chiếu của hai vợ chồng, tôi cũng xin chia sẻ thật, tôi hơi bị yếu sinh lý, có những lúc nhanh, có những lúc lâu, nhưng thường thường tôi chỉ được 5-7 phút, điều này vợ cũng hay trách móc tôi không làm cho cô ấy lên đỉnh được.
Video đang HOT
Một ngày chủ nhật nọ, vợ nói đi ra ngoài gặp khách hàng của công ty, tôi thấy làm lạ bèn bật định vị điện thoại của vợ lên, thấy vợ tôi ở vị trí đó trên bản đồ rất lâu, khoảng hơn 4 tiếng từ 1h chiều đến hơn 5h chiều. Tôi thấy lạ, vì khu đó tôi biết khá rõ, gần khu tôi ở trọ trước kia khi chưa lấy vợ, khu đó toàn nhà nghỉ và khách sạn, chẳng có quán cà phê hay công ty nào ở đó để giao dịch hoặc làm việc cả. Khi vợ về tôi chỉ hỏi đi đâu, vợ cũng nói cứng là ra ngoài gặp khách hàng nên tôi không hỏi gì nữa. Lần tiếp theo vào giờ nghỉ trưa (thứ 6 của tuần tiếp theo), hôm đấy vô tình đang ngồi với bạn ở trước cửa công ty của tôi, tôi lại bật điện thoại vợ xem có đang ngồi ở công ty không thì lại thấy điện thoại của vợ vẫn ở vị trí cũ hôm trước tôi thấy. Lòng tôi như lửa đốt, lấy xe phi đến đúng nơi đó, nhưng khi đến nơi, bật định vị của vợ lên thì vợ đã đi về, cả khu đó là nhà nghỉ san sát nhau, tôi cũng không thể nào đi vào từng nhà nghỉ để hỏi được.
Khoảng một tuần sau lần thứ hai tôi phát hiện vợ có bất thường như vậy, tôi có việc phải làm gấp trong tối hôm đó nhưng việc quá nhiều phải đến 2h đêm mới xong việc. Lên phòng ngủ thấy vợ đã ngủ từ lâu, điện thoại để ngay trên đầu giường. Tò mò tôi mở điện thoại của vợ lên (pass điện thoại của vợ tôi đã nhìn trộm được từ mấy hôm trước). Vào phần tin nhắn của Facebook, Zalo đập ngay vào mắt từng nội dung, từng câu chữ vợ chát với người đàn ông tên Huy đó, đủ cả những lời yêu đương mùi mẫn, nhớ nhung lúc bên nhau, những lúc giận hờn. Người tôi run lên bận bật khi đọc những dòng tin nhắn đó, thực sự lúc đó tôi không thể nào tin được vào mắt mình, thấy sợ hãi, tại sao vợ có thể đối xử với mình như vậy? Tình cảm bấy lâu của vợ chồng liệu có đáng để đánh đổi những thứ dục vọng thấp hèn đó không?
Tôi gần như sụp đổ và trống rỗng khi biết mình bị phản bội đau đớn như vậy. Phải mất khoảng 30 phút sau tôi mới có thể bình tâm lại được. Tôi sao chép, chụp lại từng đoàn chat của vợ với người đó, lưu ra một file cất riêng trong máy tính. Tôi gần như ngồi thất thần trong bóng đêm suy nghĩ cho đến sáng. Tôi gọi vợ dậy, đưa điện thoại cho vợ. “Chồng đọc được hết những tin nhắn của vợ với người kia rồi”, vợ tôi cũng thú nhận nhưng khẳng định hai người không có gì, chỉ là trong thời gian công việc kinh doanh không thuận lợi, cộng với việc chuyện tình cảm vợ chồng gần đây thấy không được như lúc trước nên chỉ kiếm người tâm sự cho khuây khỏa. Anh em gặp nhau có 2,3 lần, chỉ đi uống cà phê với nhau chứ không có gì quá giới hạn, vợ nói vẫn rất yêu tôi, chưa có ai yêu thương vợ con, chiều chuộng vợ như tôi cả. Nếu vợ chồng cảm thấy không sống được với nhau nữa vợ tôi cũng sẵn sàng ly dị.
Tôi thực sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cả ngày hôm đó chỉ nằm một chỗ, cũng chẳng thiết ăn uống gì cả vì ăn gì là nôn hết. Tôi đã khóc, một thằng đàn ông như tôi có lẽ chả bao giờ nghĩ tới mình phải khóc như vậy, tôi cứ nằm đó, nước mắt chảy ra, nghĩ về gia đình, về bố mẹ, nếu ly dị thì bố mẹ sẽ như nào, con gái tôi ra sao? Tôi có được quyền nuôi con không hay con sẽ chỉ được giao cho mẹ? Tôi nghĩ rất nhiều cho mình, cho vợ và cho con. Vợ thấy tôi như vậy có lẽ cũng ân hận về những việc đã làm, khóc lóc, xin lỗi, mong tôi tha thứ nhưng lúc đó không trách vợ nhiều. Tôi chỉ trách người đàn ông kia, một người đã có gia đình, có vợ con, cũng có công việc đàng hoàng lại đi phá vỡ hạnh phúc của gia đình tôi.
Tôi thấy uất ức lắm, muốn trả thù. Nhưng tôi lại không làm được như vậy, tôi gọi điện trực tiếp, anh ta cũng nghe máy và nói rõ trên điện thoại, cầu xin tôi tha thứ và mong cho một cơ hội, rằng hai người chỉ là nhất thời, không có gì sâu đậm cả.
Tôi cấm anh ta liên lạc hay chát chít gì với vợ tôi, coi như giữa hai người không tồn tại, nếu còn tiếp tục, tôi sẽ gửi những nội dung trên cho cơ quan và vợ anh ta. Vợ cũng xin tôi đừng làm như thế, ảnh hưởng đến cả gia đình tôi, để giữ đức cho con nên tôi cũng đành dừng lại, cho anh ta cơ hội cũng như cho tôi một cơ hội xây đắp lại gia đình mình. Tôi viết những dòng trên khi sự việc đã đi qua được gần 4 tháng các bạn ạ, thời gian qua tôi tưởng mọi chuyện đã chấm dứt, nhưng hông. Hôm qua tôi phát hiện ra vợ vẫn thỉnh thoảng liên lạc với anh ta. Mặc dù vợ nói chỉ hỏi thăm xã giao vài câu nhưng tôi thấy khó chịu vô cùng, cứ nghĩ mọi chuyện đã đi vào dĩ vãng.
Những nội dung chát lại lởn vởn trong đầu tôi, không thể nào quên được chúng. Ý định trả thù lại hiện về trong tôi, vợ chồng tôi hôm qua cãi nhau cũng chỉ vì chuyện đó, cho rằng tôi ghen tuông vớ vẩn, nhưng thử hỏi trong hoàn cảnh của tôi có thằng đàn ông nào không nhẩy dựng, không lồng lộn lên như vậy? Tôi rất cần một lời khuyên từ bạn đọc, nên làm gì bây giờ, tiếp tục vun vén bảo vệ gia đình hay từ bỏ tất cả, quả báo thường đến muộn nên tôi không cần phải làm gì hết? Tôi không muốn con lớn lên mà không có bố. Tôi phải làm gì bây giờ, không thể suy nghĩ được thấu đáo lúc này, mong bạn đọc chia sẻ.
Theo VNE
Giấu nhẹm chuyện chồng vô sinh, vợ lao đao vì chồng lấy vợ mới hòng có một mụn con
Tôi bỏ đi biệt xứ để tìm hạnh phúc nhưng đã 4 năm rồi mà vết thương lòng vẫn chẳng thể lành, nỗi đau chưa thể quên. Hạnh phúc mới với tôi vẫn còn mênh mông và xa vời lắm, mịt mù như niềm tin, ước mơ có con của chồng tôi vậy.
Tôi năm nay 29 tuổi, cuộc đời tôi trải qua biết bao vui buồn, hạnh phúc và có lúc đẫm nước mắt, tuyệt vọng. Nhưng sau những phút giây, những xúc cảm đó tôi phải tự mình đứng lên, sống tiếp và tự nhủ phải sống cho tốt dù còn 1 giây để sống trên đời này. Tôi lập gia đình năm 22 tuổi, chồng và tôi là bạn thanh mai, trúc mã với nhau. Tưởng chừng sau đám cưới là những chuỗi ngày hạnh phúc, viên mãn cho sự gắn bó, sâu đậm bao năm. Nhưng trái với mong đợi ấy, sau đám cưới, niềm hạnh phúc của tôi chẳng được bao lâu thì nụ cười vụt tắt.
Tôi là thợ may còn chồng là công nhân khai thác quặng, anh đi làm cách nhà hàng trăm km nên nửa tháng thậm chí cả tháng anh mới về một lần. Dù xa cách nhưng hạnh phúc của chúng tôi luôn đong đầy, ngày nào vợ chồng tôi cũng trò chuyện với nhau bằng những lời yêu thương khiến bất kỳ ai cũng ghen tỵ. Tôi đã từng nghĩ, dù chỉ một giây được làm vợ anh thì tôi đã là người phụ nữ hạnh phúc. Huống hồ tôi có cả một đời để sống cạnh anh. Đối với chồng tôi cũng vậy, không biết có phải vì xa cách không nhưng mỗi lần gặp nhau, tôi nhận ra niềm hạnh phúc đong đầy trong ánh mắt, nụ cười của anh. Giá như vợ chồng tôi có với nhau một mụn con thì hạnh phúc sẽ tròn đầy, viên mãn. Chúng tôi chẳng còn mơ ước gì hơn. Nhưng càng cố càng trông đợi, mong muốn ấy lại càng như xa với. 2 năm sau ngày cưới, vợ chồng tôi vẫn chưa có tin gì nên chúng tôi đưa nhau đi khám. Vì phải làm nhiều xét nghiệm nên tận 1 tuần sau mới lấy được kết quả. Chồng tôi lại đi làm, giao việc lấy và báo kết quả khám bệnh cho tôi. Ngày lên nhận kết quả, tôi lo lắng, hồi hộp vô cùng và mắt tôi nhòe nước, tim tôi như có ai bóp nghẹt khi đọc tờ kết quả của anh. Chồng tôi bị nhiễm chì và kết luận là vô sinh. Đầu óc tôi choáng váng khi nhìn dòng kết luận của bác sĩ đang nhảy múa trước mắt mình. Tôi đổ sụp xuống ghế khi nhận ra ước nguyện có con của vợ chồng tôi vĩnh viễn không thể đạt được. Phải mất rất lâu tôi mới lấy lại sức, lê lết về nhà.
Sau đám cưới là những chuỗi ngày hạnh phúc, viên mãn cho sự gắn bó, sâu đậm bao năm
Ngay chiều hôm tôi nhận được kết quả, chồng tôi cũng sốt ruột mà trở về. Tôi không biết nói với anh ra sao về sự thật đau lòng ấy. Tôi đã giấu nhẹm mọi chuyện và tự nhận mình là người phụ nữ không thể làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Vì yêu anh, không muốn lòng tự trọng và sĩ diện của anh bị tổn thương, Tôi đã nhận hết thiếu sót, đau khổ và sai lầm về mình. Dù có buồn nhưng khi ấy, chồng tôi vẫn an ủi "chỉ cần 2 vợ chồng có nhau suốt cuộc đời đã là hạnh phúc rồi". Tôi biết, vì nghĩ tôi vô sinh thực sự anh chỉ an ủi để tôi bớt tủi thân còn qua ánh mắt của anh, tôi đọc được một nỗi buồn vô tận.
Những ngày đầu, sau khi biết kết quả, chồng tôi vẫn đều đặn về nhà, những yêu thương của anh dành cho tôi vẫn nồng nàn, tha thiết, khiến tôi nhiều lúc đã nghĩ, chỉ cần vậy đã là hạnh phúc, may mắn của đời tôi. Nhưng càng về sau, những lần về nhà của anh lại càng thưa. Ban đầu là 2 tuần, 3 tuần, 1 tháng, 2 tháng và 4 tháng anh mới về nhà một lần. Anh đưa ra cả ngàn lý do cho sự vắng mặt của mình. Khi thì tăng ca, khi thì chuyển bộ phận, khi thì làm thêm...mới đó mà 4 tháng anh chưa về thăm tôi. Nhìn những đôi vợ chồng khác tình cảm, hạnh phúc làm tôi nhớ chồng da diết, thèm cảm giác được ngả đầu vào vai anh. Đêm đó, tôi gọi điện nói anh về nhà, tôi rất nhớ anh. Nhưng vẫn lý do cũ, anh nói qua loa rồi dập máy. Lòng tôi nóng như lửa đốt và dự cảm một điều chẳng lành.
Tôi bắt xe lên nơi anh công tác ngay sáng sớm hôm sau mà không báo trước vì muốn anh ngạc nhiên. Nhưng trái lại, người ngạc nhiên, sửng sốt và đứng hình không nói được câu nào là tôi. Khi tôi đến, phòng anh đang khóa cửa. Hôm ấy là chủ nhật, chắc anh chỉ đi đâu một lát. Nghĩ vậy, tôi ngồi đợi thì gặp bác chủ nhà. Bác hỏi tôi là em gái anh à? Vợ chồng anh đưa nhau đi chơi từ sớm. Nghe thấy vậy tim tôi như ngừng đập, tôi mới là vợ anh cơ mà, tôi cố tình hỏi lại thì được biết. Anh mới lấy vợ được 3 tháng, vợ chồng anh tình cảm lắm, ai nhìn cũng ghen tỵ. Tôi nghĩ đó là sự nhầm lẫn nhưng bác ấy quả quyết, nói tên, quê quán thậm chí số điện thoại của anh khiến tôi sụp đổ. Tôi vội vàng rời đi, nhưng không đành. Tôi kiên quyết đợi anh xem sự việc ra sao.
Hạnh phúc mới trước mắt tôi vẫn còn mênh mông và xa vời lắm
Buổi trưa hôm ấy, anh chở vợ về. chính mắt tôi nhìn thấy. Không còn chối cãi gì nữa, 4 tháng qua chồng tôi không về vì anh đã có gia đình mới, có vợ đẹp và trẻ hơn tôi. Tôi ê chề nhục nhã, tim tôi như ai bóp nghẹt. Cố gắng lắm tôi mới ra được bến xe trở về nhà. Tôi vùi mặt khóc cho đến khi hai mắt tôi sưng mọng, tôi chẳng thể giãi bày với ai về sự thật đau lòng này. Có ai thấu được nỗi đau, sự tuyệt vọng của tôi không? Khi ấy, thực sự, tôi oán trách ông trời đã đặt tôi vào tình cảnh trớ trêu, đau đớn. Sau nhiều ngày đau khổ, tôi gặp lại người bạn học phổ thông đã theo đuổi tôi nhưng không thành. Hàn huyên tâm sự tôi kể về cuộc đời mình tôi thấy nhẹ lòng. Và đã ngã vào lòng của cậu bạn lúc nào không hay. Tôi hối hận và thấy mình thật hư hỏng, đốn mạt, là kẻ không đoan chính. Bỏ mặc cậu bạn kia kiếm tìm, tôi bỏ đi khỏi làng sau cuộc "tình một đêm" ấy. Bởi lẽ, tôi day dứt, tự dày vò bản thân và hơn hết không thể đối mặt với sự thật đau thương mà mình đang gánh chịu. Tôi muốn bỏ đến một nơi không ai biết mình, không ai biết đến những đau thương bất hạnh quấn lấy cuộc đời tôi. Tôi chạy trốn nỗi đau, chạy trốn sự tội lỗi khi tôi đã phản bội lại người chồng đang phản bội mình.
Tôi biết, sau khi tôi đi. Chồng tôi có trở về tìm để hoàn tất thủ tục ly hôn, nhưng không gặp. Tôi bị buộc tội "bỏ nhà" và chồng tôi được ly hôn vắng mặt. Tôi chỉ cười khi biết được tin ấy, cười cho sự chua chát của cuộc đời. Tôi bỏ đi biệt xứ để tìm hạnh phúc nhưng đã 4 năm rồi mà vết thương lòng vẫn chẳng thể lành, nỗi đau chưa thể quên. Hạnh phúc mới với tôi vẫn còn mênh mông và xa vời lắm, mịt mù như niềm tin, ước mơ có con của chồng tôi vậy.
Theo Emdep
Hãy thương cả mẹ nếu muốn cưới em anh nhé! Em và bạn gái yêu nhau được hơn hai năm, tình cảm của chúng em rất sâu đậm, và chúng em định sang năm sẽ cưới. Nhưng 1 năm gần đây gia đình bạn ấy xảy ra một số chuyện không hay. Cụ thể hai anh trai đã hơn 30 tuổi rồi mà không nghĩ ngợi cái gì cả. Suốt ngày ở nhà...