Được mời dự đám cưới, cay đắng nhận ra mình là ‘người thứ ba’
Anh ấy đã lừa dối em suốt một năm yêu nhau. Em luôn nghĩ cô gái ấy là bạn của anh cho đến ngày nhận được thiếp mời cưới, với tên của anh trong phần chú rể…
Ảnh minh hoạ
Nhiều người sẽ nghĩ em quá ngây thơ, đến mức ngu ngốc mới không nhận ra sự lừa dối ấy. Có thể em đã quá yêu mà trở nên mù quáng. Yêu anh ấy, em chưa hề có tâm lý nghi ngờ. Đối với em anh ấy dịu dàng, chăm sóc. Thật ra cũng có những lúc em cần nhưng không có anh ấy ở bên, song rất ít thôi, tất cả đều được hợp thức hóa bằng lý do công việc.
Anh ấy là người tham vọng, bận rộn, không thể đến bên em vì còn nhiều việc phải xử lý đã trở thành lý do quá bình thường, em luôn cảm thấy chấp nhận được. Những lúc như vậy, anh ấy sẽ dỗ dành “bé ngủ đi nhé”, “bé đi shopping, đi bơi cho thư giãn đi”, “xong việc anh sẽ về”, và anh ấy luôn có mặt sau đó, đủ để xóa tan mọi giận dỗi, nghi ngờ, đủ để em cứ tưởng mình là người được yêu thương nhất.
Em từng gặp cô gái đó vài lần, anh nói cô ấy là bạn của anh – như bao người bạn khác. Em đã không để ý rằng anh ấy hầu như không để em và cô ấy có cơ hội nói chuyện với nhau lâu. Giờ em tin rằng cô ấy cũng nghĩ như vậy về em – một người bạn của anh như bao người bạn khác. Nhưng sự thật không phải vậy. Em là bạn gái của anh, hai người thậm chí đã đi qua giới hạn trong 1 năm yêu đương, tìm hiểu. Chỉ đến ngày cô ấy nhờ bạn chung đưa thiếp cưới cho em, em mới mơ hồ nhận ra. Có thể cô ấy cũng bắt đầu nhận ra mối quan hệ của em với anh, nên cố tình gửi thiếp cưới, bởi em và cô ấy, kỳ thực có quan hệ gì với nhau đâu mà mời.
Phản ứng đầu tiên của em là tìm anh để hỏi. Em ước gì anh nói, chỉ là trùng tên. Nhưng trên facebook cô ấy đã khoe ảnh cưới của hai người. Cả cô ấy và anh, bạn trai em – đều rạng ngời hạnh phúc. Anh không hề trả lời sự chất vấn của em. Đáp lại nỗi đau của em là sự im lặng, trốn tránh. Anh thậm chí không còn gặp em nữa, em điện thoại anh ấy cũng không nghe.
Video đang HOT
Quên mối quan hệ này đi để sống tốt hơn – em đã xác định rồi. Nhưng em không cam tâm việc mình bị biến thành kẻ thứ ba. Em và cô ấy, ai là người đến trước? Em muốn tìm gặp vợ sắp cưới của anh để nói chuyện một lần cho ra lẽ, biết đâu bản thân cô ấy cũng không biết anh thực sự là người như thế nào. Song làm vậy bây giờ, liệu có đáng không? Em trả đũa để có thể lại phải đối đầu với sóng gió hay chấp nhận ra đi, như một kẻ thua cuộc bẽ bàng?
Theo Dân Trí
Chờ người yêu đi lao động nước ngoài 3 năm, tôi điếng người ngày anh về nước
Tôi hận bản thân mình, hận mình đã quá tin và yêu anh. Hi sinh tuổi xuân chờ đợi một người, ở nhà nai lưng kiếm tiền trả nợ. Vậy mà...
Yêu nhau gần 1 năm, anh hứa hẹn với tôi, khi nào có tiền đồ, có vốn liếng, anh sẽ cưới tôi làm vợ. Tôi hân hoan trong niềm vui, cố gắng làm mọi việc để có thêm thu nhập, kiếm tiền lo cho tương lai của hai đứa. Anh cần tiền làm ăn, tôi cũng vui vẻ đưa cho anh, tích lũy tiền nong. Nhưng đưa nhiều lần, anh đều thua lỗ, đâm chán nản.
Tôi động viên anh cố gắng, vì có mấy ai làm là thành công ngay đâu, vì cần nhiều thời gian và công sức đầu tư hơn nữa. Anh cũng nghe lời tôi và lại cố gắng phấn đấu. Ngày đó nghe anh nói có ông chú họ có dịch vụ xuất khẩu lao động nước ngoài, bảo anh sang đó làm 3 năm về, lương cao, thu nhập ổn, về nhà có luôn nghề và vốn liếng kinh doanh. Anh bàn với tôi chuyện đó và bảo tôi cho anh vay tiền, mượn thêm. Cố gắng đợi anh 3 năm, ở nhà lo lắng nhà cửa, các thứ, rồi khi anh về là chúng tôi cưới luôn.
Ban đầu tôi cũng phân vân vì sợ anh đi 3 năm như vậy, mình có khó khăn không biết dựa vào ai, chờ đợi người yêu 3 năm cũng mệt mỏi, tuổi xuân của tôi cũng không còn nhiều. Nhưng anh cứ ỉ ôi, nói này nói nọ rồi động viên tôi chờ anh, làm tôi mủi lòng. Cuối cùng tôi cũng đồng ý để anh đi và vay thêm tiền ngân hàng cho anh sang đó. Tôi ở nhà gồng gánh trả nợ dần. Anh cũng hứa, có tiền anh sẽ gửi về để tôi trả nợ.
Tôi một mình vật lộn với việc kiếm tiền, trả nợ ngân hàng, mệt mỏi rã rời. Chẳng có đồng nào tiết kiệm, chỉ hi vọng ở nơi anh. (Ảnh minh họa)
Thấy vậy, tôi cũng yên tâm trong lòng. Ngày anh đi, tôi khóc hết nước mắt, đau khổ vì phải xa người yêu. Chỉ động viên mình phải cố gắng. 3 năm quá dài nhưng sẽ vùi đầu vào công việc để nguôi ngoai nỗi nhớ anh.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi chờ anh đến héo mòn người. Anh hay gọi về, cũng thi thoảng động viên tôi này nọ. Mấy tháng đầu anh nói chưa có tiền nên không gửi về được. Được 1 năm sau, anh mới gửi tiền về cho tôi. Nhưng cũng chỉ được 2 tháng rồi anh lại nói, anh ở bên này chi tiêu nhiều thứ, không có tiền.
Anh cũng ít liên lạc với tôi hơn. Chỉ thi thoảng chát chít trên mạng. Tôi một mình vật lộn với việc kiếm tiền, trả nợ ngân hàng, mệt mỏi rã rời. Chẳng có đồng nào tiết kiệm, chỉ hi vọng ở nơi anh. Tôi lại tự động viên mình, chắc là anh bận nên mới thế, sang bên đó làm vất vả chứ có sung sướng gì.... Cứ như thế, một tháng anh gọi cho tôi đúng 1 lần để hỏi han, rồi anh cũng biệt tích. Tôi chỉ nói được vài câu, anh đã bảo anh bận. Vậy là, tôi gặm nhấm nỗi cô đơn chờ đợi anh.
Gần 3 năm cuối cùng cũng đến ngày anh về nước. Tôi phải hỏi dồn thì anh mới nói, anh sẽ về vào ngày này. Nhưng anh bảo tôi không cần ra đón anh, anh sẽ tự về và đến nhà tôi. Chỉ là, tôi muốn gây bất ngờ cho anh nên đã ra tận sân bay đón người yêu, với hi vọng được ôm lấy anh sau 3 năm xa cách. Anh không cho tôi cũng cứ ra đó chờ.
Lúc anh bước xuống sân bay, tí nữa thì tôi không nhận ra anh. Anh bây giờ phong độ, đẹp trai và béo tốt hơn nhiều. Nhưng, điều khiến tôi suýt ngất chính là, anh bế một đứa trẻ tầm hơn 1 tuổi và đi bên cạnh là một cô gái rất xinh đẹp, sành điệu. Tôi lại gần, ú ở hỏi anh. Anh thấy tôi, mặt tái mét, kéo tôi ra một chỗ rồi bảo tôi cứ về nhà đi, anh sẽ tìm tới nói chuyện.
Tôi thật khinh bỉ người đàn ông đó. Giờ anh đưa cho tôi 500 triệu, nói tôi cầm đó để trả nợ và lo chuyện làm ăn, mong tôi tha thứ cho anh, anh không thể làm gì khác... (Ảnh minh họa)
Tôi đã lờ mờ hiểu ra mọi chuyện. Có phải anh đã có vợ con bên đó nên mới lạnh nhạt với tôi và nhất định không cho tôi ra sân bay đón anh?
Tôi hận bản thân mình, hận mình đã quá tin và yêu anh. Hi sinh tuổi xuân chờ đợi một người, ở nhà nai lưng kiếm tiền trả nợ. Đó là điều khiến tôi cay đắng nhất. Tôi không thể nào tưởng tượng được, người đàn ông ấy lại phản bội tôi.
Anh nói với tôi rằng, anh sang bên đó, cô gái này đã giúp anh nhiều lúc anh khó khăn. Nơi đất khách quê người, không có ai bám víu, anh đã phải lấy cô ấy làm vợ và rồi sinh con. Anh thấy có tội với tôi nên không dám nói ra sự thật và xin tôi tha thứ. Tôi khóc như mưa như gió, không thể nào tin được lại có chuyện này xảy ra. 3 năm tôi mòn mở chờ anh, chờ một đám cưới tôi được làm cô dâu của anh, cuối cùng thì anh dắt vợ con về. Anh còn nói mang ơn cô ấy, vậy anh coi tôi là cái gì, là đồ bỏ đi sao? Ai mới là người có ơn với anh? Vay tiền cho anh làm ăn, vay tiền cho anh đi lao động nước ngoài, ở nhà còng lưng trả nợ, lo cho anh, vậy tôi không có ơn với anh à?
Anh nói như vậy chỉ là phủ trách nhiệm và chối tội. Tôi thật khinh bỉ người đàn ông đó. Giờ anh đưa cho tôi 500 triệu, nói tôi cầm đó để trả nợ và lo chuyện làm ăn, mong tôi tha thứ cho anh, anh không thể làm gì khác...
Làm gì khác được đây? Tôi chỉ hận bản thân mình ngu ngốc, tin và yêu, chờ đợi một người đàn ông vô liêm sỉ, để giờ nhận trái đắng. Tôi chẳng còn gì, mất đi tuổi xuân, mất tiền, mất tình yêu, mất tất cả. Và bây giờ phải làm lại từ đầu, đúng là cơn ác mộng của đời tôi. Hận anh, hận mình ngu dại, hận tất cả thế gian này đã quay lưng và bạc đãi một người con gái chân tình như tôi. Nuôi người yêu để rồi anh phụ tình, đàn bà vẫn dại, vẫn ngu ngơ vì yêu như thế đấy!
Theo Khám phá
Cay đắng con trai dặn mẹ khuyên bố đừng khoe ảnh nhân tình Đã lâu Bằng chẳng thiết tha đến chuyện của bố, anh cũng chẳng muốn nhắc đến bố trước mặt mọi người như thời thơ dại. Nhưng đến nước này, anh chỉ muốn từ mặt bố mà thôi. Mấy hôm nay, không khí nhà Bằng như đưa đám, mẹ anh thì thở vắn than dài và chép miệng xót xa liên tục. Bằng cũng...