Được mẹ chồng để lại cho 200 triệu mà tôi vừa xấu hổ vừa hối hận
Khi nhớ lại những chuyện này, tôi rất hối hận nhưng đã xảy ra rồi, giờ không có cách nào để chuộc lại lỗi lầm.
Cách đây 8 năm, tôi lấy chồng, lúc đó tôi thích anh vì trông anh dáng vẻ thư sinh, sạch sẽ, lúc nào cũng áo sơ mi đóng thùng, nói chuyện thì nhỏ nhẹ. Nhà anh cũng chỉ có mỗi mẹ già, bố mất khi anh 20 tuổi. Mẹ anh gầy gò, hiền lành nên nhìn cũng rất có cảm tình.
Khi đó tôi đã nghĩ sẽ chăm lo cho gia đình nhỏ của mình thật tốt, vợ chồng cùng đi làm, cùng chăm con, chăm sóc mẹ chồng già. Nhưng đến khi kinh tế đặt nặng lên vai, tôi mới biết mọi việc không thể như ý muốn.
Chồng tôi là nhân viên bán hàng, lương tháng chỉ có 6 triệu. Mẹ già thì ốm đau liên miên, nay thuốc này mai thuốc nọ, thỉnh thoảng lại phải đi viện khám. Ban đầu thì cả nhà vẫn vui vẻ, vì lương tháng của tôi gấp đôi chồng, nhưng đến khi tôi sinh liên tiếp 2 đứa con thì đồng lương của 2 vợ chồng cứ thiếu trước hụt sau. Mẹ không thể trông cả 2 cháu cùng lúc được nên tôi buộc phải mang con gái lớn đi gửi nhà trẻ tư nhân. Bản thân phải lao vào kiếm tiền nhằm chi trả mức sinh hoạt phí, học phí, tiền thuốc thang của mẹ chồng…
Trong khi tôi bận tối mắt tối mũi, không có cả thời gian đi mua bộ quần áo mới thì chồng tôi vẫn thong thả, bảnh bao, sơ mi trắng với quần vải đi bán hàng và nhận mức lương 6 triệu. Anh còn đi làm về muộn hơn tôi khiến tôi lại phải cơm nước. Mẹ già yếu, chỉ phụ được 1-2 bữa/tuần. Bao nhiêu căng thẳng ức chế khiến tôi trở nên khó tính. Lúc nào cũng tôi cũng cảm giác nóng bừng bừng trong người. Lên cơ quan, tôi không thể cãi nhau với sếp và đồng nghiệp được, thế nên về nhà tôi mắng mỏ hết chồng đến con, thậm chí nhiều khi còn mắng cả mẹ chồng vì bà đánh rơi cơm hoặc làm ngã cháu.
Video đang HOT
Cầm tiền và tờ di chúc của mẹ chồng mà tôi đau đớn xen lẫn xấu hổ và ân hận. (Ảnh minh họa)
Tôi trút giận lên những người gần gũi mình nhất, khiến cho con cái sợ mẹ, chồng thì suốt ngày lắc đầu thở dài rồi im lặng như ngầm “chiến tranh với vợ”. Mẹ chồng mới là người đáng thương nhất, bản thân bà là người bề trên của tôi nhưng mỗi khi tôi nổi nóng, bà luôn nhẹ giọng bảo: “Ừ mẹ sai rồi, con đừng nóng giận nữa”, hoặc “Con ơi, mẹ cũng xót cháu lắm, lần sau mẹ sẽ cẩn thận hơn”…
3 tháng trước, mẹ chồng bệnh nặng. Tôi bàn với chồng rút tiền tiết kiệm để chữa bệnh cho mẹ. Chúng tôi vẫn ở căn nhà cũ của mẹ chồng xây hơn 30 năm trước, giờ đã xuống cấp lắm rồi, dự tính sang năm sửa sang lại nhưng mẹ chồng bệnh thì đành phải lo cho bà trước. Thế nhưng mẹ chồng tôi cản lại. Bà bảo bà biết bệnh của mình, có cố chữa cũng không sống thêm được bao lâu, bà không muốn chúng tôi cứ mãi khó khăn vì mình. Thế nên bà nhất quyết không đi viện. Mỗi khi chúng tôi muốn đưa bà đi, bà liền ôm chặt giường. Những khi bà đau, bà thường cắn chặt chiếc gối nhỏ im lặng chịu đựng. Tôi biết hết nhưng không thể thuyết phục được bà đi viện.
Thế rồi bà mất chỉ sau 1 tháng phát bệnh. Tôi đứng ra lo chu toàn đám tang của bà. Bận rộn suốt cho đến vừa rồi, sau 49 ngày của bà, tôi mới có thời gian dọn dẹp phòng ốc, giường chiếu của bà. Tôi bất ngờ thấy bên dưới chiếc gối của bà là 1 chiếc túi vải có 200 triệu, đều là tiền 500 ngàn và có 2 tờ giấy. 1 tờ A4 được photo lại ghi rõ nội dung chia tài sản, thì ra mẹ chồng tôi được thừa kế 200 triệu từ người chị ruột không con cháu từ 7 tháng trước. Còn 1 tờ giấy ô ly viết nguệch ngoạc mấy chữ rằng để lại 200 triệu này cho tôi, coi như trả công tôi đã chăm sóc mẹ chồng bấy lâu. Bà không muốn lấy ra số tiền này sớm vì sợ tôi lại dùng nó để chữa bệnh cho bà. Bà muốn giữ trọn vẹn một món tiền để tôi và chồng có thể xây lại nhà như ý định.
Cầm tiền và tờ di chúc của mẹ chồng mà tôi đau đớn xen lẫn xấu hổ và ân hận. Suốt mấy năm qua, tôi đã đối xử không tốt với bà, thế nhưng bà vẫn dành tình thương lớn cho tôi. Tôi không biết phải chuộc lại lỗi lầm như thế nào nữa!
Mẹ chồng bắt làm một việc mới cho cưới, con dâu hoàn thành nhưng không ngờ về sau lại phải hối hận
Để được sống bên người mà mình yêu, tôi chấp nhận làm theo yêu cầu của mẹ chồng nào ngờ đó lại là cái cớ khiến tôi khổ sở.
Tôi năm nay 27 tuổi, kết hôn được 2 năm, cuộc sống hôn nhân của tôi với chồng tương đối hòa thuận. Tôi đã toại nguyện được chung sống với người đàn ông mà mình đã lựa chọn, nguyện cả đời bên anh ấy. Hai vợ chồng tôi đã có một bé gái đầu lòng, hiện đã được một tuổi rưỡi.
Chồng tôi là người khiến tôi luôn yên tâm, tin tưởng, nhưng cuộc sống sau khi kết hôn của tôi nơi nhà chồng quả không dễ dàng gì. Trước khi cưới, tôi tự tin, tự hào bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu. Tôi không chán ghét chồng, mà là không thể chịu nổi mẹ chồng luôn chèn ép, cay nghiệt với tôi.
Cưới xong, tôi về ở nhà chồng. Tưởng như mọi chuyện thuận lợi khi mà trước đây bố mẹ chồng không hề tỏ ra ghét bỏ, cấm cản hôn nhân. Chỉ duy có mẹ chồng là đặt ra một điều kiện với riêng tôi, đó là phải có bầu mới cho cưới.
Tôi cũng thấy kỳ lạ, nhưng mà mẹ chồng tôi khi đó giải thích: " Giờ nhiều cặp vợ chồng cưới xong không có con, lại chán ghét rồi lại bỏ nhau. Nên tốt nhất có trước thì càng tốt, trong vòng một năm mà không có bầu, tôi buộc phải cho con trai tìm người khác".
Vì đã quá yêu bạn trai và muốn chung sống bên anh ấy mà tôi đã làm theo ý của bà. Ngày tôi đến gặp để thông báo có bầu cũng là lúc tôi thất vọng nặng nề, mẹ chồng tôi liền trách móc: " Đấy là cái cớ để không muốn cô làm con dâu nhà này, đúng là giả vờ ngây để trói buộc con trai tôi. Cô đúng là ranh mãnh ơn tôi tưởng đấy".
Mẹ chồng không muốn cho cưới nên đã đưa ra một điều kiện oái oăm. Ảnh minh họa
Dù đám cưới sau đó đã được diễn ra, nhưng cuộc sống chung với mẹ chồng đúng là đáng sợ với tôi. Mẹ chồng ép tôi làm nhiều thứ việc nhà, mặc dù tôi mang bầu, sau khi sinh con cũng không được chút ngơi tay. Muốn nghỉ chút rồi làm sau thì bị mẹ chồng mắng: " Đúng là giở thói tiểu thư nhà quê ỏng eo, mượn cớ để lười nhác. Hồi tôi đi làm dâu như cô không chỉ việc nhà mà còn phải lăn lộn buôn bán. Sướng mà không biết điều, chịu con dâu nhà này thật".
Không may là tôi bị ít sữa, cứ phải cho con ăn thêm sữa ngoài nên tốn kém, vất vả. Mẹ chồng đổ lỗi cho con dâu ăn uống lung tung. Nhiều khi ấm ức mà không biết bày tỏ cùng ai, có muốn đưa con về nhà ngoại ít bữa cho thoải mái mà mẹ chồng cũng không cho đi. Bà bắt tôi ở nhà để có người dọn dẹp, lo cơm nước...
Khi con đã cứng cáp như hiện tại, mẹ chồng cũng bắt tôi nghỉ việc ở nhà, không cho đi làm ở bất cứ đâu. Mẹ chồng tôi tuyên bố: " Nhà này đâu có thiếu tiền, con dâu cứ việc ở nhà chăm con, ăn sung mặc sướng. Đi làm công ty được mấy đồng đâu, chỉ có đi đú đởn, học thói trốn việc nhà. Tôi là tôi cấm luôn, láo là tôi đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà".
Mệt mỏi và ấm ức nghĩ nhiều đến ly hôn, tôi thấy mình quá dại dột nghe theo lời mẹ chồng hồi còn chưa cưới. Tôi phải làm gì khi mẹ chồng tôi ghê gớm, cấm cản nhiều thứ vô lý? Tôi có nên mặc kệ bà để nhất quyết đi làm để chủ động cuộc sống của mình sau này?
Vợ chồng tôi tái mặt khi bị mẹ chồng xông vào phòng ngủ lật chăn lên Rõ ràng vợ chồng tôi không làm gì sai nhưng giây phút bị mẹ chồng lao vào phòng ngủ thì chúng tôi đã xấu hổ chẳng biết giấu mặt vào đâu. "Nhất định phải đưa mẹ về quê ngay và luôn!". Đó không phải là ý muốn của tôi, mà là của chồng tôi. Sau 2 tháng nhịn nhục thì hôm nay anh...