Được mẹ chồng cho đất, con dâu bỏ t.iền xây nhà ai ngờ xong xuôi mẹ chồng lại lật lọng khiến con dâu phải dùng biện pháp “mạnh”
Hôm sau, lúc mẹ chồng còn đang tính toán xem cho thuê căn nhà mà Liễu xây nên ấy bao nhiêu t.iền một tháng, thì Liễu bất chợt đi cùng một đám người xuất hiện.
“Được rồi, anh chị đã thích ở riêng tới vậy thì tự bỏ t.iền ra mà làm nhà. Đất có đấy, tôi cũng chẳng keo kiệt với anh chị đâu”, mẹ chồng nói vậy sau khi vợ chồng Liễu xin ra ở riêng nhiều lần.
Thực sự cuộc sống chung với mẹ chồng quá ngột ngạt, chứ nếu ông bà dễ chung sống thì cô vẫn muốn ở cùng chăm sóc bố mẹ chồng, bởi ông bà chỉ còn Lâm chồng cô, chị gái anh lấy chồng xa cũng ít về nhà. Lâm tính hiền lành, không có chủ kiến, lại chẳng giỏi giang kiếm ra t.iền. Hồi chưa vợ thì mẹ nói gì nghe nấy, lúc có vợ rồi thì với anh sao cũng được, gần như bàng quan với hết thảy, bởi bên vợ bên mẹ sao có thể nghiêng hẳn về 1 bên. Chuyện ở riêng lần này cũng là Liễu nhiều lần ép Lâm, thậm chí còn tuyên bố “không ở riêng thì ly hôn”, anh mới đứng ra lí nhí xin phép bố mẹ.
Ảnh minh họa
Nhận được sự cho phép của mẹ chồng, Liễu vừa vui vừa có điều suy nghĩ. Vui vì không còn phải sống chung với ông bà, mà đắn đo vì mảnh đất mẹ chồng nói ở cách nhà mẹ chồng đúng 10 mét. Gần quá như thế, chẳng biết có ăn thua gì với mẹ chồng thích săm soi, quản lí và nắm người khác trong tay hay không. Chưa hết, đất còn mang tên ông bà, vợ chồng Liễu xây nhà lên thì vẫn mang tiếng ở nhờ.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Liễu quyết định vẫn làm nhà. Cô tin ông bà khó tính, nhiều khi vô lí, nhưng chắc hẳn cũng có giới hạn. T.iền nong chủ yếu là của cô làm ăn tích góp và vay mượn thêm bên nhà ngoại. Lâm chẳng có xu nào, vì bình thường thu nhập của anh đã thấp còn bấp bênh, góp vào với vợ chi tiêu sinh hoạt, nuôi con chẳng đủ, lấy đâu ra tích góp. Song Liễu không tính toán, so bì chuyện ấy. 4 năm kết hôn cô đã dần chấp nhận những khiếm khuyết ở anh rồi, chỉ mong anh không chơi bời, biết nghĩ đến vợ đến con một chút mà thôi.
Nhà làm xong khá nhanh, vợ chồng Liễu bắt đầu cuộc sống chung. Y như Liễu dự đoán trước, mẹ chồng ở ngay gần, vẫn suốt ngày sang nhà cô chỉ chỗ này, mắng chỗ kia, sai bảo chỗ nọ. Liễu không vui nhưng so với lúc ở chung thì đã nhẹ nhõm hơn nhiều, vì thế cô đành nín nhịn bà cho êm cửa êm nhà.
Nhưng Liễu không ngờ, lúc cô chuyển ra ở riêng được 2 tháng thì chỉ vì 1 chuyện rất nhỏ, mẹ chồng bỗng đùng đùng đuổi cô đi. Liễu thấy vô lí cực kì, khi cô còn ở chung bà đuổi cô đã đành, vì đấy là nhà bà, nhưng lúc này bà có cớ gì đuổi cô đi khi cô đang ở nhà cô?
“Nhà đấy là của con trai tôi xây, đất là đất của tôi, cô có liên quan gì mà đòi của cô? Tôi thừa quyền đuổi cô đi đấy nhé! Cô còn lì mặt không chịu đi phải không?”,mẹ chồng gầm gào với Liễu. Cứ cho là của vợ công chồng, t.iền ai kiếm được cũng là của chung, thì nhà này phải là nhà chung của vợ chồng cô mới đúng, sao lại của con trai bà? Kể cả là của Lâm một tay xây nên, thì bà cũng đâu thể tự cho mình cái quyền đuổi cô như vậy? Liễu tức lắm, nhưng cô không muốn to chuyện, nên im lặngchẳng cãi lại bà.
Ảnh minh họa
Song mẹ chồng nhất định không bỏ qua, đùng đùng sang nhà cô đá thụng đụng nia, đ.ập p.há đồ đạc, còn vơ hết quần áo của cô đang phơi ở dây ném ra ngoài cổng. Liễu thật sự không thể nhịn được nữa, vào gọi Lâm đang ngủ trong nhà ra: “Anh nhìn xem bà làm thế có được không? Anh nói gì với bà đi, chứ em nói lại thành hỗn láo!”. Lâm yếu ớt can ngăn mẹ mình vài câu, bà liền ra tối hậu thư với con trai: “Con bênh nó thì đừng làm con trai mẹ nữa”. Lâm liền sợ rúm ró, chả dám ho he gì nữa.
Video đang HOT
Sau khi làm lanh tanh bành mọi thứ lên, mẹ chồng Liễu tuyên bố, nếu cô không dọn đi ngay thì bà sẽ không để cô yên. Quả nhiên sáng hôm sau bà lại tiếp tục thực hiện một màn phá phách như thế nữa. Sau đó, cô nghe bác hàng xóm thủ thỉ, rằng hôm trước, mẹ chồng bị mấy người bạn của bà khích bác, rằng bà không nắm được con dâu, giờ nó ở riêng “sổ lồng” rồi, nó chả coi bà ra cái gì. Có lẽ vì thế mà bà về hùng hổ kiếm chuyện để thể hiện sự oai phong của mình với con dâu chăng?
Liễu chán nản vô cùng, hỏi Lâm tính thế nào thì Lâm cứ ậm ậm ừ ừ. Mẹ ép, vợ cũng ép, thế là anh chọn cách coi chuyện chẳng liên quan đến mình, để mặc vợ và mẹ muốn mâu thuẫn ra sao thì ra. Chưa lúc nào Liễu thấy sự nhu nhược, mềm yếu và thiếu chính kiến của Lâm lại khiến cô tuyệt vọng thế này.
Liễu quyết định dọn đồ cùng con về ngoại. Có ở đây cũng chẳng thể yên ổn được với mẹ chồng đâu mà. Nhìn thấy cô xách đồ đi, mẹ chồng còn hớn hở dặn với theo: “Muốn về thì phải quỳ gối từ cổng đi vào nhà, tôi sẽ cho về. Mà là về ở chung bên này, còn căn nhà kia tôi sẽ để cho thuê!”. Liễu cười nhạt không trả lời.
Hôm sau, lúc mẹ chồng còn đang tính toán xem cho thuê căn nhà mà Liễu xây nên ấy bao nhiêu t.iền một tháng, thì Liễu bất chợt đi cùng một đám người xuất hiện. Cô mở cửa vào nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà, dỡ mái, tháo cánh cửa… những thứ có thể dỡ được cho lên ô tô chở đi. Mẹ chồng gào thét ngăn cản, Liễu lạnh nhạt đáp: “Đất của mẹ thôi, chứ nhà này con xây nên đấy ạ. Nếu mẹ muốn giữ lại cả nhà thì mẹ đưa t.iền làm nhà cho con. Mẹ hỏi anh Lâm có góp được đồng nào không, hay là t.iền con dành dụm và đi vay?”.
Tất nhiên mẹ chồng làm gì có chuyện đưa t.iền cho cô. Vì thế sau đó cô còn thuê máy tới kéo đổ tường, lấy gạch mang đi. Cô đã xác định sẽ không bao giờ trở về đây nữa. Lâm theo mẹ con cô hay không thì tùy.
Xong việc, Liễu chào tạm biệt mẹ chồng ra về, để lại cho bà mảnh đất trơ trọi và cơn tức hừng hực không biết làm thế nào cho xuôi.
Theo Afamily
Mẹ chồng bỗng dưng tốt bụng cho tôi về thăm nhà ngoại 1 tháng, khi quay lại tôi c.hết điếng thấy rạp dựng kín sân
Mới chơi được nửa tháng, tôi nóng ruột nên đã trở về mà không báo trước. Nhưng khi tới nhà, tôi ngơ ngác còn tưởng mình vào nhầm vì rạp cưới dựng kín sân, chữ hỷ đỏ dán từ đầu ngõ.
Tôi lấy Khánh đã ngót nghét 2 năm, thế nhưng vẫn chưa có gì. Khi đi khám, bác sĩ vẫn khẳng định cả hai vợ chồng đều bình thường. Thế mà suốt ngần ấy thời gian bên nhau, hai vợ chồng cũng cố gắng lắm mà đều chưa có.
Nhiều người vẫn cứ xì xào với mẹ chồng tôi, nói tốt không hợp mệnh, không mắn, căn mệnh xấu nên mới thế. Thậm chí, có người ác khẩu còn bảo mẹ tôi rằng:
- Con đấy có khi còn làm nhà bà tuyệt tự tuyệt tôn luôn đấy. Bác sĩ khám mà làm gì, biết đâu nó lại chẳng đút t.iền trước rồi thì sao? Hoặc nhiều khi vấn đề mà bác sĩ khám cũng không ra nhưng xem theo căn số lại ra đó bà. Mà nó vô sinh bảo sao không lấy được chồng quê mà phải mồi con bà cách cả trăm cây số, đúng không?
Đó là chính tai tôi nghe được những người xung quanh nhỏ to với mẹ chồng như thế, tôi tức lắm nhưng chẳng làm được gì. Biết nói sao khi mà bản thân tôi cố bao nhiêu cũng không có bầu là sự thật. "Cà độc không trái, gái độc không con", thôi thì phải ngậm đắng nuốt cay mà nhịn vậy.
(Ảnh minh họa)
Thế rồi, một bữa tối khi đang ăn thì mẹ chồng bỗng ngọt ngào hơn mức bình thường. Bà bảo tôi:
- Linh này, con có muốn về thăm nhà ít bữa không?
- Dạ, con còn phải đi làm nữa mẹ ạ.
- Mẹ thấy con gái đi lấy chồng xa là khổ trăm bề. Mày cả năm về được có một ngày Tết chơi được 2 hôm lại đi mất. Nhiều lúc nhớ nhà, tủi thân mà chẳng biết nói với ai. Thế nên, cứ đi cho thoải mái con ạ, việc có thể xin nghỉ được mà.
- Con cũng thấy không cần lắm mẹ ạ. Công việc đang làm mà xin nghỉ cũng kỳ.
- Có sao, cốt là về ngoại sẽ thấy thoải mái. Mẹ là mẹ nghĩ cho con thôi. Tinh thần thoải mái biết đâu lại dễ có con hơn. Mẹ thú thực chứ hóng cháu lắm rồi, đủ mọi cách rồi không xong thôi thì thử cái cách nhẹ nhàng này xem sao.
Trước nay mẹ chồng tôi giữ dâu như giữ của, đi đâu một bước cũng hỏi mà giờ bỗng dưng tột đột xuất tôi cũng hơi hoang mang. Nhưng ngẫm thì có thể bà mong cháu nên thương tôi hơn. Và lời mẹ chồng nói cũng có lý, vậy nên tôi gật đầu liền. Thế rồi, hôm sau tôi lên công ty xin giấy phép đi khám chữa bệnh để nghỉ dài ngày và khăn gói về quê. Mẹ chồng tôi còn tiễn tôi tận bến xe và đon đả bảo:
- Khi nào về thì nhớ gọi cho mẹ trước nhé, mẹ bảo thằng Nhân ra đón. Ở đó chơi cho vui nhé, ăn uống đầy đủ và nhớ uống thuốc, về nhà còn sinh quý tử cho mẹ.
- Vâng, mẹ. Con cảm ơn mẹ đã hiểu cho con. Con đi đây ạ.
Tôi hơi bất ngờ vì sự niềm nở bất ngờ của mẹ chồng. (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên, về quê chơi được tầm 1 tuần tôi đã thấy chán. Nhất là khi gọi cho chồng anh cứ kêu bận rộn làm tôi hơi lo. Đến tuần thứ 2, tôi đã thấy nóng ruột. Hôm đó, gọi điện thoại cho chồng mà anh không nhấc máy, tôi đ.ánh liều cứ bắt xe trở về nhà chồng.
Tới nơi, tôi ngỡ ngàng với rạp dựng kín nhà, kín sân. Tôi ngơ ngác hay là mình nhầm nhưng sao mà nhầm được, từ cái cổng, cây mít... quen thuộc quá rồi. Tôi lại đắn đo suy đoán liệu có phải nhà có đám giỗ, hay nhà bên dựng rạp nhờ? Nhưng không, cổng chào ở nhà tôi, rạp dán chữ hỉ thì chỉ có thể đám cưới thôi. Tôi chột dạ, đám cưới ai? Đám cưới sao không ai báo với tôi?
Tôi rón rén bước vào bên trong thì va phải một bà hàng xóm đang bê mâm. Bà ta nhìn tôi như sinh vật lạ, và nói:
- Ủa, còn về làm gì?
Rồi bà ta vội vàng chạy đi. Chỉ một lát sau, mẹ chồng tôi mặc áo dài chạy tới giữ chân tôi lại, kéo ra góc khuất, mắng:
- Sao về giờ này? Đi về sao không nói với ai?
- Con gọi mà anh Nhân không nghe nên con tự về. Mẹ, sao mẹ mặc đồ này? Nhà mình có cỗ gì sao không ai nói với con.
- Thôi, cô cũng về rồi thì tôi cũng nói thẳng, tôi cưới vợ hai cho thằng Nhân rồi. Con dâu như cô vô sinh tôi chỉ hận không thể đuổi đi được, cô hãy biết điều mà đối xử tốt với em nó.
Anh minh hoa
- Mẹ, như thế là không được.
- Có gì không được, cô cũng làm thủ tục ly hôn dần đi để thằng Nhân còn đăng ký kết hôn với con dâu mới.
Thế rồi, mẹ chồng tôi gọi 2 đứa em họ ra lôi tôi đi sợ tôi phá đám. Họ nhốt tôi ở nhà kho bên hàng xóm. Tôi nằm đó, đ.ập cửa và khóc lóc hết nước mắt mà không ai quan tâm. Tôi thật sự không biết làm sao trong trường hợp này, tôi không thể chấp nhận chia sẻ chồng, nhưng cũng không muốn dễ dàng buông tay như thế.
Theo Afamily
Mẹ chồng lớn tiếng "dọa nạt" con dâu vừa sinh ngay giữa phòng bệnh, cô đáp lại một lời nhẹ nhàng mà nặng nghìn cân Giọng Ngân nhẹ nhàng, lời nói cũng không mang gai, nhưng vào tai mẹ chồng cô thì chẳng khác gì sét đ.ánh giữa trời quang. Ngân lấy chồng xa nhà, mẹ cô lại mất sớm, bố cô đi bước nữa, thành ra, đối với cô, nhà chồng mới chính là nhà mình. Nhiều khi nhìn người khác có "nhà ngoại" để về cho...