Đừng vội tin những gì mình thấy, nghe, nghĩ
Nhan Hồi là đệ tử giỏi của Khổng Tử. Một lần đang khi Nhan Hồi nấu cơm trong bếp, Khổng Tử đi ngang qua, ông nhìn thấy Nhan Hồi múc cơm ăn vụng.
Khổng Tử buồn bã lẳng lặng bỏ đi, trong đầu nghĩ: “Trước giờ Nhan Hồi là một đệ tử tốt, nay sao ra nông nỗi thế này, trở thành kẻ thấp hèn như vậy”. Đến giờ cơm, Nhan Hồi không ngồi vào bàn, Khổng Tử hỏi vì sao, Nhan Hồi đáp: “Thưa thầy, lúc nấu cơm, một cơn gió thổi bụi rớt vào nồi, con đã lấy lớp cơm bị bụi bẩn ra ăn vì thấy không nên bỏ phí, xem như con đã ăn phần cơm của mình”.
Nghe Nhan Hồi nói, Khổng Tử thở dài nghĩ: “Ta sống mấy mươi năm, dạy biết bao học trò, không ngờ vẫn có lúc hồ đồ, thiếu suy nghĩ”. Đây là sai lầm do chỉ dựa vào những gì mình thấy.
Phải có chánh niệm tỉnh giác; phải bình tĩnh, sáng suốt tìm hiểu, xem xét, quán chiếu… – Ảnh minh họa
Sách Cổ học tinh hoa có câu chuyện: Một người mất trộm cái búa, anh ta nghi người hàng xóm đánh cắp. Từ khi nghi ngờ người hàng xóm, hễ nhìn thấy người hàng xóm làm gì, có biểu hiện gì, anh ta cũng đều thấy đó là bộ dạng của kẻ gian. Đến khi tìm thấy cái búa rồi thì anh ta không còn thấy người hàng xóm giống kẻ gian nữa. Đây là sai lầm do chỉ dựa vào nghi ngờ, thành kiến.
Truyện Người thiếu phụ Nam Xương kể về một người vợ có chồng đi chinh chiến. Mỗi đêm người vợ chỉ vào bóng mình trên vách và nói với đứa con nhỏ: “Cha con đó!”. Đến ngày người chồng về, người vợ bảo con đến ôm cha, đứa con khóc thét lên bảo: “Không, ông này không phải cha con!”. Người chồng nghe vậy nổi cơn ghen. Vợ nói thế nào anh ta cũng không nghe. Người vợ đau khổ quá gieo mình xuống sông tự vẫn. Một buổi tối khi ngồi bên con dưới ánh đèn dầu, đứa con bỗng chỉ vào vách kêu lên: “Cha con về kìa!”. Người cha nhìn thấy bóng mình trên vách, chợt hiểu ra, anh ta đau xót tột cùng. Đây là sai lầm do chỉ nghe người khác nói mà không kiểm chứng.
Trong Phật giáo có câu chuyện: Có người đến mách với Đức Phật rằng Tôn giả Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên thường làm điều phi pháp. Nhưng Đức Phật một mực không nghe, Ngài cũng không nghi ngờ hai vị Tôn giả. Có người thắc mắc thì Đức Phật trả lời Ngài hiểu rõ Tôn giả Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên, Ngài biết những lời đó là gièm pha, không đúng sự thật. Cho nên những điều mắt thấy, tai nghe chưa chắc là sự thật.
Video đang HOT
Thông thường, nhận thức, suy nghĩ của con người hình thành do thấy, nghe, kinh nghiệm và luôn chịu ảnh hưởng, chịu tác động bởi người khác, bởi hoàn cảnh xã hội, bởi trạng thái tâm lý của chính mình, bởi những phiền não trong lòng, và bởi nghiệp riêng của mỗi người. Cho nên con người thường mắc phải sai lầm và không nhận thức đúng về thực tại.
Nên đừng vội tin vào những gì mình thấy, nghe, nghĩ, cũng đừng vội tin vào ý mình. Phải có chánh niệm tỉnh giác; phải bình tĩnh, sáng suốt tìm hiểu, xem xét, tư duy, quán chiếu, đừng để ý niệm phân biệt, kỳ thị, thành kiến, ghét thương, những phiền não tham, sân, đố kỵ, kiêu căng, nghi ngờ xen vào làm lệch lạc suy nghĩ, nhận thức của mình dẫn đến những sai lầm đáng tiếc.
Còn thái độ ứng xử với tình huống bị người khác hiểu sai, nghĩ không đúng về mình thì sao?
Trong kinh A-hàm kể câu chuyện: Có vị Tỳ-kheo tu hành rất tinh tấn, sống độc cư trong rừng. Bấy giờ có một thiếu nữ mộ đạo, nghe nói vị Tỳ-kheo đáng kính như thế, bèn xin phép cha mẹ mỗi ngày mang cơm vào rừng cúng dường. Người trong thôn thấy vậy nghi ngờ cô có tình ý với thầy, họ xì xầm bàn tán, nói ra nói vào. Cô gái nghe vậy buồn nên không mang cơm vào rừng cúng dường vị Tỳ-kheo nữa.
Vị Tỳ-kheo bị hàm oan nên rất buồn và chọn cách tự vẫn để rửa nỗi oan khuất. Khi Tỳ-kheo vừa đưa cổ vào sợi dây thòng lọng thì có vị thần hiện ra hỏi: “Vì sao thầy lại tự vẫn?”. Tỳ-kheo trả lời: “Tôi xấu hổ và cảm thấy bị tổn thương vì bị hàm oan nên muốn tự vẫn”. Vị thần hỏi: “Nếu người ta đồn thầy chứng quả A-la-hán thì sao?”. Tỳ-kheo trả lời: “Người ta nói thế chứ tôi đâu thành A-la-hán được”. Vị thần lại hỏi: “Vậy tại sao họ nói oan thầy lại tự vẫn?”. Nghe vị thần nói, Tỳ-kheo bừng tỉnh, tinh cần tu tập, chẳng bao lâu thầy chứng quả A-la-hán.
Nếu có ai đó nghĩ không đúng hoặc nói sai về mình, mình cũng không vội thanh minh, biện bạch, càng không nên để cho những điều không đúng sự thật đó tác động tiêu cực đến tâm mình. Nếu người khác trực tiếp nói với mình về điều mà họ cho là mình không đúng, hoặc thắc mắc cần làm sáng tỏ vấn đề nào đó, thì mình trình bày, giải thích để mọi người hiểu đúng. Nhưng nếu họ chưa hiểu thì mình nên kham nhẫn và tin tưởng rằng mọi việc sẽ sáng tỏ theo thời gian, không nên khởi phiền não, oán giận.
Làm người, thắng ở nhân cách, thua bởi toan tính
Cuộc sống vốn đã rất mệt mỏi. Nếu như chuyện gì cũng phải làm cho ra ngô ra khoai thì chắc bạn sẽ chẳng còn thời gian để mà thở nữa. Vì vậy, chúng ta không cần thiết phải quá khắt khe với mọi chuyện.
Không cần phải trở mặt với người bạn ghét
Khi ghét một người, chúng ta chỉ muốn ngay lập tức cắt đứt mọi quan hệ với người đó. Nhưng bạn không nên thực hiện điều đó vì ghét đôi khi cũng chỉ là cảm xúc nhất thời của bản thân. Nếu bạn trở mặt ngay với người đó, bạn chắc chắn không thể giải tỏa được hết vướng mắc trong lòng mà biết đâu sau này, bạn sẽ phải hối hận vì hành động nông nổi của mình.
Nhưng nếu bạn thực sự rất ghét, thì có lẽ ta cũng không nên miễn cưỡng bản thân mình. Khi chẳng còn phải chung đụng, bạn sẽ không phải phân tâm vì người đó mà có thể tập trung làm tốt chuyện của mình.
Làm người, thắng là ở nhân cách, thua là ở toan tính. Tranh cãi với người mình không ưa giống như đang hạ thấp giá trị của bản thân mình vậy. Bởi vì giữa bạn với họ ai đúng ai sai không quan trọng. Điều quan trọng là hai người vốn đã không tìm được tiếng nói chung.
Trong cuộc sống, mỗi ngày có vô số con người bước qua đời nhau. Và chúng ta cũng chỉ cần một vài người bạn chân thành là đủ.
Có những chuyện biết thôi là đủ rồi
Bạn biết rõ một người nhưng cũng đừng vạch trần bản chất của họ. Bạn hiểu rõ một chuyện thì cũng không nên phơi bày nó ra trước sự hiếu kỳ của người đời. Bản thân mình hiểu là được, nói ra đôi khi sẽ làm tổn thương người khác.
Cuộc sống là như vậy. Bạn không ưa người ta, thì người ta cũng coi bạn là cái gai trong mắt của mình. Ai trong chúng ta ắt hẳn cũng có vài lần vạ miệng. Một vài chuyện vốn chỉ nên là sống để bụng, chết mang theo.
Suy cho cùng, muốn sống bình yên ở đời, chúng ta cần phải hiểu đạo lý dĩ hòa vi quý. Thời gian và sức lực của chúng ta là có hạn. Hãy dùng nó để làm những chuyện có ích cho bản thân và xã hội.
Con người mất hai năm để học nói nhưng mất cả đời để học im lặng. Im lặng đúng lúc là một kiểu thông minh mà đòi hỏi chúng ta phải rèn luyện và tu dưỡng.
Đừng làm bạn khi không tìm được tiếng nói chung
Chúng ta không nên nói chuyện với người không cùng đẳng cấp với mình, vì họ vốn không thể hiểu được lời bạn nói. Điều này chỉ làm tốn thời gian và công sức. Hai con người đã không thể tìm được tiếng nói chung thì cũng không nên chung đường nữa.
Việc tranh luận với người không cùng đẳng cấp chính là lãng phí cuộc đời. Đừng tính toán với họ vì như vậy, bạn mới là kẻ nhỏ nhen. Một đời không quá dài, nên hãy nỗ lực hoàn thiện bản thân thay vì cứ lãng phí vào những chuyện và những người không đâu.
Ghét một người cũng không cần thể hiện rõ ra mặt làm gì. Người có trình độ, tuyệt đối không bao giờ để một kẻ thấp kém hơn phá hoại tâm trạng tốt của mình. Và họ càng không bao giờ lãng phí thời gian quý báu để dây dưa với người đó.
Đừng dây dưa với kẻ tiểu nhân
Những con người luôn cảm thấy vui sướng khi bạn tức giận và thất vọng. Và họ càng đắc ý hơn khi nhìn thấy bạn suy sụp trong cuộc sống.
Thời gian là để tận hưởng tình yêu và cuộc sống. Một người trưởng thành sẽ không bao giờ lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ.
Trái tim con người rất chật chội. Đôi khi, ta chỉ muốn buông bỏ hết hận thù và sống thành thật với những yêu thương. Chúng ta chỉ muốn tìm lại cuộc sống vui vẻ ngày xưa vốn đã biến mất giữa bộn bề toan tính. Và sự khoan dung và rộng lượng chính là con đường đưa ta tìm về với bình yên. Khoan dung cho người, khoan dung cho đời và cũng là khoan dung cho chính mình.
Người có tật thì hay giật mình Ai ngoại tình cũng nói chỉ là "một phút ham vui, không có ý định làm tổn hại đến gia đình đối phương". Không làm tổn hại, chỉ phá nát gia đình người ta, phá nát gia đình mình thôi, phải không chị? Ảnh minh họa: Getty Images Tôi không biết chị hiểu như thế nào là có học, có văn hóa. Một...