Dung thứ là một sức mạnh!
Thứ khiến cho những người phụ nữ kính nể và khâm phục luôn là một người đàn ông biết dung thứ. Như thể sự dung thứ là một vẻ đẹp rất… nam tính vậy.
Có một khảo sát tôi đọc được trên mạng, người ta cho phụ nữ xem những bức ảnh mô tả tính cách của những người đàn ông để phụ nữ lựa chọn. Và kết quả, không phải những chàng trai sáu múi đẹp ngời ngời như soái ca được phụ nữ yêu thích nhất hay những chàng trai tốt bụng, những chàng trai hài hước mà là lại là những người chàng trai vị tha.
Tôi hoàn toàn đồng ý với kết quả cuộc khảo sát ấy bởi thực tế ngoài kia, thứ khiến cho những người phụ nữ kính nể và khâm phục luôn là một người đàn ông biết dung thứ. Như thể sự dung thứ là một vẻ đẹp rất… nam tính vậy.
Video đang HOT
Có người sẽ cắc cớ hỏi: Liệu có phải vì phụ nữ thường xuyên mắc lỗi nên họ “tự nhiên như phản xạ” mà yêu thích- khuyến khích đàn ông phải biết dung thứ không? Tôi thích cái câu hỏi cắc cớ đó! Chỉ là tôi không dám nói ra mà thôi! Và chỉ là tôi cũng rất chi là biết… dung thứ cho những lỗi lầm của phụ nữ. Ai bảo bởi họ là phụ nữ cơ! Và phụ nữ thì đều được dung thứ hết cho dẫu lỗi lầm của họ thế nào đi nữa!
Vậy, cắc cớ mà hỏi tiếp, dung thứ có phải đặc quyền chỉ có ở đàn ông không? Cái cắc cớ này sai à nha! Bởi ở đàn ông, sự dung thứ ít nên nó mới thành lấp lánh như huân chương. Chứ ở phụ nữ thì dung thứ chính là một phần tất yếu của trái tim rồi! Trái tim của phụ nữ, hầu hết, đều có chức năng dung thứ!
Chức năng đó được khởi động bằng sự tin yêu. Tôi chưa (hoặc rất ít) thấy phụ nữ nào còn yêu mà không thể dung thứ. Họ sẵn sàng dung thứ cho người đàn ông mà họ yêu, sẵn sàng dung thứ cho những đứa con của họ. Những thứ yêu mà hận vốn chỉ xảy ra trong tiểu thuyết diễm tình. Chứ ngoài đời thực, nếu họ phải hận một ai đó thì thường là bởi họ yêu… bản thân họ hơn. Chỉ có thể là yêu bản thân họ hơn, yêu sĩ diện của họ hơn thì họ mới hận. Bằng không thì họ sẽ dung thứ hết tất thảy. Nếu bảo họ “mù quáng” thì vốn cũng chẳng sai.
Dung thứ! Nó không chỉ chuyện đàn ông dung thứ sẽ trở nên đẹp trai hơn hay phụ nữ dung thứ bằng tất thảy trái tim. Mà còn là sự dung thứ mà chúng ta dành cho chính bản thân mình, nhiều hơn tất thảy sự dung thứ ta dành cho bên ngoài, người ngoài. Tôi từng viết câu thơ này cho lời đề tựa của cuốn sách “Hạnh Phúc Là Thứ Dễ Lây Lan” của mình: “Hãy tha thứ cho chính bản thân mình/ Bằng cách nhớ về những điều hạnh phúc/ Để trái tim dẫn lối bởi yêu thương”
Là thế! Việc chúng ta có thể tha thứ bao nhiêu cho đời, cho người cũng không bằng một lần tha thứ cho bản thân. Tha thứ cho những dằn vặt, những đòi hỏi, những ước ao, những lầm lỡ… mà bản thân cứ phải gánh vác suốt nhiều năm ta sống. Tha thứ cho bản thân mình để hạnh phúc hơn. Bởi tôi đã thấy người này người kia đeo mãi trong lòng những canh cánh âu lo, những thắc thỏm sợ hãi, những hoang mang nghi ngại, những dằn vặt bản thân, những thở dài thăm thẳm… Chúng ta có bao nhiêu ngày để tiêu hoang cho những cú “ngoái đầu lại” như thế đâu???
Nỗi thống khổ của người vợ có chồng nuôi tiểu tam
Tôi phải chấp nhận hết các điều kiện của anh, kể cả việc mỗi tháng anh bỏ gần 30 triệu để nuôi 'tiểu tam'.
Tôi không phải là người thất học. Tôi cũng tốt nghiệp đại học, hình thức ưa nhìn, tính cách dễ chịu. Chỉ có điều tôi sống tình cảm và nặng tình với gia đình. Nên khi chồng tôi có bồ, tôi phát hiện, dù đau đớn nhưng không thể bỏ vì thương các con.
Chồng tôi là một người hào hoa. Ngay từ khi yêu, anh đã là người lịch thiệp nên rất nhiều cô gái vây quanh. Anh chọn tôi, có lẽ vì tôi mang đến cảm xúc an toàn và vì tôi tốt tính, sống biết điều với mọi người xung quanh. Lấy nhau về, anh giao hết việc nhà cho tôi. Tôi chu toàn mọi việc và đối xử tốt với nội ngoại hai bên. Nên về tổng thể, gia đình tôi là một gia đình hoàn hảo trong mắt nhiều người.
Ảnh minh họa.
Thế nhưng không ai biết được tôi đang chịu nỗi đau đớn khi chồng ngoại tình. Tôi không đi làm nên về kinh tế tôi sống phụ thuộc chồng. Anh không phải khinh tôi, tôi vẫn cảm nhận sự tôn trọng anh dành cho tôi. Anh yêu thương các con, chu đáo với nhà ngoại, tốt tính và được nhân viên hết mực kính nể. Nhưng trong mối quan hệ với cô gái kia, anh không thể thoát ra.
Tôi đã từng có cuộc nói chuyện với anh. Anh thừa nhận và rồi cuối cùng muốn tôi chấp nhận cô ấy. Chúng tôi đã đi qua nhiều cuộc cãi vã, giận hờn, oánh trách, nước mắt, hờn tủi... Nhưng sau tất cả, anh vẫn xin một việc duy nhất là để anh chu cấp cho cô ta. Cô ta từng là ân nhân của anh trong một lần anh bị tai nạn. Cô ta đưa anh vào bệnh viện và thỉnh thoảng lén vào chăm sóc anh mà tôi không hay. Họ đã gần bên nhau như thế vào khoảng thời gian tôi vắng mặt lo cho gia đình với con nhỏ, với mẹ già, với những sự cố trong gia đình hai bên nội ngoại.
Bây giờ cô ta còn có thai với anh. Tôi rất đau khổ. Mỗi tháng anh lo kinh tế cho cô ta ngoài những khoản mà tôi không hề biết nữa. Tôi cảm thấy mình đau khổ và bất lực. Tôi phải làm sao? Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Ai đang làm chúng ta xa nhau? Nhiều lúc nhớ lại những năm một ngàn chín trăm hồi đó, khi người ta nhìn vào mắt nhau nhiều hơn bây giờ, tôi lại thấy tiếc nhớ. Vẫn biết cuộc sống luôn tiến lên, rồi thì máy móc sẽ làm thay tất thảy mọi điều. Mà vẫn thấy những khoảng trống mà không máy móc nào lấp đầy, thay thế nổi! Cho...