Đừng than ế, cưới chồng muộn mới là chân lý!
Có chồng hay không, không phải thước đo về “sự ổn định” của cuộc đời người phụ nữ. Có chồng chưa bao giờ là ổn định. Mọi giai đoạn cuộc sống đều có bão tố. Ổn định hay không nằm tại tâm thức con người, tâm an yên thì cuộc sống an yên.
Một điều lạ là nhiều cô gái rất hay than ế dù chỉ mới bước qua tuổi 20. Thôi thì khi ấy, than ế chỉ xem như vui miệng, đôi mươi cũng cần có người yêu để trải nghiệm một vài thứ hay ho.
Nhiều cô gái than ế khi vừa mới bước qua tuổi 20 – Ảnh minh họa: Internet
Tầm 23, phụ nữ chuyển từ than ế sang “than chưa có chồng”. Tuổi này, lắm cô bạn sau khi ra trường thì cưới chồng sinh con. Ai đến dự đám cưới cũng mạnh mẽ đăng ảnh dự tiệc kèm một câu hỏi quen thuộc: “Khi nào tới mình?”. Năm 24 tuổi, lại hỏi câu này lần 2. Năm 25 tuổi, hỏi lần 3. Hỏi mãi cho đến khi chính mình được đeo nhẫn cưới, đi phát thiệp.
Nhiều người phụ nữ đã sống như thể cưới chồng là một món quà. “Chồng” giống như một thành tựu của cuộc sống. Giống như bằng đại học vậy. Chồng trở thành một thứ tiêu chí, thước đo và là điều kiện cần của một người phụ nữ. Những người xung quanh cũng hồ hởi góp mặt vào câu chuyện này với những lời hỏi han dồn dập: “Khi nào có chồng”, “ Sao chưa cưới chồng”, “Chừng nào cưới”? Phụ nữ lấy chồng càng muộn hoặc không lấy chồng, thường bị dè bỉu.
Nhưng, lấy chồng sớm hay muộn không quan trọng. Hãy lấy chồng khi đã sẵn sàng. Thế nào là đã sẵn sàng? Là khi người phụ nữ đó đã có đủ năm tháng hưởng thụ tuổi trẻ. Là khi người phụ nữ đó đã đủ vững vàng về tài chính. Khi người phụ nữ đó đã đủ trải nghiệm về nội tâm. Khi người phụ nữ đó đã chinh phục được đam mê. Người phụ nữ đó đã biết cách sống hạnh phúc, biết cách yêu bản thân mình, biết cách tự chủ lấy cuộc đời mình.
Video đang HOT
Có chồng hay chưa, không phải là thước đo của sự ổn định – Ảnh minh họa: Internet
Người chưa kết hôn lại mong muốn có chồng có con, thèm khát được sống trong gia đình bé nhỏ riêng của mình. Nhưng người kết hôn rồi lại khác, họ thèm khát giây phút tự do của người độc thân. Những cô nàng cưới chồng quá sớm, dù hôn nhân hạnh phúc hay không, vẫn tiếc nuối vì đã bỏ qua một thời thanh xuân rực lửa tự do – một thời thanh xuân được sai lầm, được phóng túng, được trải nghiệm. Khi kết hôn rồi, ai cho phép bản thân sai lầm và phóng túng nữa?
Là phụ nữ, đừng để bản thân bước vào hôn nhân quá sớm. Tận dụng tuổi trẻ để trải nghiệm, làm đẹp, phấn đấu thăng tiến, tích lũy một số tiền, đi du lịch, thực hiện một vài sở thích cá nhân, yêu thêm vài người để biết ai hợp với mình, quan tâm cha mẹ nhiều một chút vì sau này có thể sẽ không còn thời gian dành cho họ nữa.
Cũng đừng than ế, đừng mong mỏi chuyện chồng con, đừng để bản thân bị ảnh hưởng bởi lời thúc ép xung quanh. Kết hôn cũng là cái duyên nợ, không phải muốn mà được. Nhưng duyên nợ đến trễ hơn người khác, đó cũng là cái may mắn cho mình. Là số mệnh để cho đủ trưởng thành, cho mỏi gối chùn chân, thì ngày đến bến đỗ mới thực sự ý nghĩa. Phụ nữ có thể tự mình sống hạnh phúc, không cần phải phụ thuộc vào đàn ông.
Phụ nữ nên nhớ, tâm an yên thì cuộc sống sẽ an yên! – Ảnh minh họa: Internet
Đừng quên, có chồng hay không, không phải thước đo về “sự ổn định” của cuộc đời người phụ nữ. Có chồng chưa bao giờ là ổn định. Mọi giai đoạn cuộc sống đều có bão tố. Ổn định hay không nằm tại tâm thức con người, tâm an yên thì cuộc sống an yên.
Theo phunuvagiadinh.vn
Chấp nhận mình sẽ thất bại, nên tôi đã chạm tới niềm vui
Tôi không dám nhận mình là người thành công, nhưng ít ra tôi cũng được một lần sống trong thành công trên rất nhiều thất bại. Được nếm trải niềm vui từ niềm yêu thích sâu thẳm bên trong mình. Nên tôi cảm thấy tự hào về chính mình.
Tháng 10 đến bất chợt và vội vã như cơn gió mùa Thu. Thu năm nay đến khá sớm, mang theo cả cái se lạnh của riêng Hà Nội. Có những lúc cứ lang thang một mình trên phố, để rồi bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường...
Lại một ngày nữa tôi được sinh ra, chính xác là lần thứ 20. Tuổi 20 chông chênh mà đầy hoài bão. Tháng 10 năm nay thật ý nghĩa khi tôi giành được một giải thưởng xinh xinh. Không quá to tát nhưng đối với tôi, đây cũng được coi là món quà trên hành trình trưởng thành, một dấu ấn đẹp trong những năm tháng tuổi trẻ: Giải bài viết ấn tượng và độc đáo, trong một cuộc thi về viết.
"Có công mài sắt, có ngày lên kim", mẹ vẫn hay dạy tôi thế. Và rồi hôm nay tôi đã nhận ra giá trị thực sự của câu nói ấy. Từ trước đến giờ nhìn điểm Văn lẹt đẹt trên lớp, mọi người vẫn luôn áp đặt cho tôi cái nhìn về một kẻ-tham-vọng-bất-chấp, rằng tôi chả có tí tẹo năng khiếu viết lách gì, đừng nói đến chuyện viết lên một câu chuyện hẳn hoi, nhưng luôn mơ mộng về việc viết được một cái gì đó. Ban đầu tôi cũng có hơi tự ti thật, nếu "điểm số không nói lên điều gì" thì ít ra cũng nói lên một (vài) phần.
Tôi quen cách sống thu mình và tập viết nhiều hơn: viết về những gì tôi suy nghĩ, những việc tôi muốn làm, những thứ tôi yêu,... hay thậm chí cả những giấc mơ tôi gặp. Rồi tôi bị cuốn vào đam mê viết lách. Và khi dành nhiều thời gian vào một việc gì đó ta mới có thể hiểu thấu đáo vấn đề hơn. Mọi thứ không hề đơn giản như tôi nghĩ. Minh chứng là những bài viết cộng tác của tôi gửi cho các báo liên tục không có phản hồi, có khi những câu chuyện viết xong tôi tự đọc lại còn thấy xấu hổ. Nhưng tôi vẫn cố gắng mỗi ngày viết nhiều, thật nhiều và nhiều hơn nữa. Sau mỗi lần lại rút ra được kinh nghiệm, kỹ năng.
Vào một ngày đẹp trời, tôi bỗng nảy sinh ra một ý tưởng: Ồ, tại sao mình lại không viết một câu chuyện về chính cuộc đời mình nhỉ? Một chuỗi rắc rối? Nếu cuộc đời mỗi người cũng giống như một bức tranh đa sắc màu, muốn đẹp thì phải có cả màu sáng và màu tối. Thế là tôi viết.
Khá lâu sau những vấp ngã liên tiếp, tôi đã tự đứng dậy để chứng tỏ mình không phải người thất bại. Có những lần muốn bỏ cuộc lại nghĩ đến lí do mình bắt đầu. Mọi người cũng dần có suy nghĩ khác về tôi, ngược lại còn động viên tôi theo đuổi ước mơ của mình. Món quà năm nay tôi nhận được không phải là giải thưởng này mà là bài học tôi rút ra được đằng sau nó, là nguồn động lực ban đầu cho tôi có những bước đà tiếp theo.
Tuổi 20 này tôi đã có chút dấu ấn cho riêng mình, khởi đầu cho một tuổi trẻ dám nghĩ dám làm và theo đuổi đam mê. Tôi không dám nhận mình là người thành công, nhưng ít ra tôi cũng được một lần sống trong thành công trên rất nhiều thất bại. Được nếm trải niềm vui từ niềm yêu thích sâu thẳm bên trong mình.
Và dù sao thì người ta trưởng thành qua những trải nghiệm chứ không phải bởi tháng năm... Nên sau tất cả, tôi cảm thấy tự hào về chính mình.
Theo hoahoctro.vn
Tuổi trẻ thật tốt biết bao, luôn mang theo nụ cười dạt dào hơi thở thanh xuân, không sao có thể bắt chước được Đã bao giờ bạn đọc được một câu nói và rồi bao nhiêu ký ức về tuổi trẻ, về thanh xuân cứ thế ồ ạt trở về không? Dù có thế nào thì tuổi trẻ quả thật vẫn là một khoảng thời gian rất đáng nhớ. Đó là những tháng ngày hồn nhiên và vô tư nhất, khi mà nỗi lo cơm áo...