Đừng nên yêu lâu quá!
Tôi và anh ấy yêu nhau bảy năm rồi. Lúc mới yêu thì nồng nàn lắm, hứa hẹn đủ cả, cả hai cùng hoạch định tương lai đẹp lắm, nhưng…
1. Năm năm yêu nhau, con số ấy của H. và T. đưa ra làm nhiều người ngoài cuộc trầm trồ: “Thời buổi này có tình yêu lâu bền như vậy quả là khó, khâm phục quá đi…”. Song chỉ có những người trong cuộc như H. mới thấm thía cảnh đợi chờ, hối thúc, thậm chí ra “tối hậu thư” cưới nhau, không thì chia tay!
“Quá hiểu nhau rồi, với lại thấy mấy đứa bạn cưới nhau rồi cũng cãi nhau, đưa nhau ra tòa ly dị ào ào làm mình ngán”, T. đưa ra lý do. Nhưng câu chuyện không phải ở chỗ lý do T. đưa ra mà là khi tình yêu trải qua thời gian quá dài thì “lửa” yêu giảm dần, trong khi đó những nhu cầu khác của cuộc sống ngày một nhiều thêm nên T. cứ mãi tìm kiếm.
Hồi mới yêu, anh hẹn khi nào có công việc ổn định rồi cưới, “cưới sớm về hai vợ chồng… ăn muối mà sống à?”, T. bảo thế, H. cũng tin và chờ đợi. Nhưng mãi đến vài năm sau T. mới yên chỗ làm sau vài lần “nhảy việc”. H. lại nhắc chuyện cưới xin thì T. bảo “cần thời gian để thăng tiến trong công việc, cưới nhau về có con, vướng bận chuyện con cái…”.
Vì yêu H. lại tiếp tục chấp nhận, để ngày tháng trôi. Vẫn những cuộc hẹn hò, những lần đi chơi, những giây phút bên nhau nồng nàn… Cảnh sống ấy cứ trôi đi, đến năm năm làm người yêu, là tình nhân, H. đã cơ bản sống như người vợ với T., chỉ còn thiếu mỗi giấy đăng ký kết hôn, ra mắt gia đình…
Tâm sự của H. cứ nặng trĩu một nỗi buồn, cô thấy mình thật đáng thương bởi cô để thời gian yêu nhau kéo dài quá lâu nên tình yêu cứ mòn dần. Giờ H. chỉ chờ T. suy nghĩ lại mà cưới mình, cũng khó đấy, bởi T. đã nói như thế. Cả hai đã 30 tuổi, H. trông càng già, còn xung quanh T. biết bao người trẻ đẹp hơn…
Video đang HOT
Giá mà ngày xưa tôi chịu cưới, tôi không hẹn để tình yêu chín hơn thì hay biết mấy!
2. Chị L., một nhân viên văn phòng, tâm sự: “Tôi và anh ấy yêu nhau bảy năm rồi. Lúc mới yêu thì nồng nàn lắm, hứa hẹn đủ cả, cả hai cùng hoạch định tương lai đẹp lắm, nhưng…”. Đôi mắt chị nhòe đi, biểu thị cho nỗi buồn của sự rạn vỡ: “Yêu nhau quá lâu, có nhiều hiểu lầm chồng lên nhau, rồi bao nhiêu chuyện xảy ra không giải quyết được nhưng vẫn cố níu kéo”.
Chính vì vậy giờ chúng tôi sống với cái cảnh “già nhân ngãi, non vợ chồng”, buồn lắm”. Chị khóc cho sự bẽ bàng của mình, chị không ngờ có ngày tình yêu chỉ còn là con số 0. “Thế sao chị và anh không dứt khoát để làm mới hoặc cưới nhau, biết đâu…?” – tôi e dè đặt câu hỏi. Chị cho biết: “Chưa dứt được nhưng tôi biết cưới nhau sớm muộn gì cũng ly dị thôi”.
Chị nêu ví dụ về một diễn viên điện ảnh nọ cũng yêu nhau đến sáu năm rồi cưới nhau và vài tháng sau… chia tay. Chị không biết nội tình nhưng từ câu chuyện của mình, chị L. nhận định: “Chắc vì yêu quá lâu mà không có những ràng buộc pháp lý, lại sống như vợ chồng rồi thì một trong hai sẽ cảm thấy chán, tâm lý muốn dứt ra chi phối hành động dữ lắm…”.
Người yêu của chị bao phen muốn dứt nhưng chị níu kéo và anh cũng có lúc tỏ ra quan tâm… Chuyện cứ kéo dài thế mãi mà không tìm được tiếng nói chung. Bảy năm yêu thì chỉ chừng ba năm đầu chị đón nhận được sự ngọt ngào, hạnh phúc. “Giá mà ngày xưa tôi chịu cưới, tôi không hẹn để tình yêu chín hơn thì hay biết mấy!” – chị tiếc.
Nếu có một lời khuyên cho những người đang yêu thì chị sẽ nói: “Các bạn đừng ngâm tình yêu quá lâu…”.
Theo VNE
Đã yêu là đừng bao giờ hối tiếc
Gặp nhau, biết nhau rồi yêu nhau đã là duyên nhưng nếu được cùng nhau đi hết con đường thì phải trông chờ vào chữ nợ...
Tôi và anh quen biết nhau qua công việc nhưng cũng thỉnh thoảng chứ không thường xuyên gặp nhau lắm. Tình yêu mà đâu ai có thể nói trước được chứ, sau một đôi lần đi uống nước trò chuyện với nhau, anh đã ngỏ lời yêu tôi. Tôi cũng thật sự bị bất ngờ, tôi không nghĩ là nhanh như thế. Lúc đầu tôi cũng đắn đo bởi khi anh nói "yêu anh nhé", anh cũng đã thành thật "khai báo" trước đây anh từng là người như thế nào, nói chung là quậy phá, ăn chơi, thiếu suy nghĩ chính chắn luôn làm cho ba mẹ lo lắng.
Khoảng hai năm trở lại đây anh biết lo làm, công việc cũng khá ổn định và anh còn đi học thêm buổi tối, anh không có nhiều thời gian rảnh. Anh cũng xác định là khi nào có sự nghiệp ổn định hơn anh mới tính tới chuyện yêu đương. Nhưng không hiểu tại sao nữa anh lại chọn và yêu tôi, anh đã nói rất nhiều về con người anh cho tôi nghe. Một điều quan trọng anh định không nói ra nhưng anh nghĩ nếu tôi biết tôi sẽ buồn, anh nhỏ tuổi hơn tôi, tôi nghe mà như đứng người. Tôi không nghĩ thế và cũng chưa bao giờ nghĩ như thế, anh trưởng thành và chững chạc rất nhiều trong lời nói và hành động... và anh nói "anh sẽ chờ", anh biết tôi sẽ không dễ dàng chấp nhận ngay nhưng anh thì đã suy nghĩ kỹ lắm rồi mới nói lời yêu tôi.
Những ngày sau đó tôi và anh không gặp nhau nhưng tối nào hai đứa cũng nhắn tin cho nhau, bình thường và vui vẻ. Một tuần tôi và anh có hai ngày gặp nhau vì anh rất bận, mọi việc vẫn thế diễn ra một tháng hai tháng... và tôi cũng như anh nhận ra là rất cần nhau, tối nào mà không nhắn tin thì cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Tôi và anh đã quen với việc phải nhắn tin vào mỗi buổi tối cho dù có gặp nhau hay không (yêu mà nói bao giờ cho hết chuyện chứ).
Nói điều này tôi chợt nhớ, quen anh khi còn làm việc chung tôi biết anh vốn là người rất lạnh lùng và nghiêm khắc trong công việc (chính điều này làm tôi từng ngưỡng mộ anh). Anh nói với tôi, tính anh ít nói nhưng không hiểu tại sao gặp em anh lại nói nhiều "ghê". Tôi không nói nhưng cũng cảm thấy vui vui vì tôi giữ một phần quan trọng trong lòng anh. Không biết tại sao khi nói với ai về anh tôi lại nói nhiều nhiều lắm, tuy anh nhỏ tuổi hơn tôi nhưng bên anh tôi như được che chở, bảo vệ và anh đã làm rất nhiều điều cho tôi vì thế tôi sinh ra thói quen ỷ lại, làm gì tôi cũng đợi anh sang làm hết.
Yêu một người nào đó đã là khó, giữ được người đó bên mình thì càng khó hơn... (Ảnh minh họa)
Tết đến tôi tạm xa anh về quê và anh cũng về quê anh. Không ai biết được chữ ngờ, lần xa về quê lúc ấy cũng là lần chia tay anh sau những tháng ngày yêu nhau. Vẫn đón tết bình thường tôi và anh vẫn thường xuyên liên lạc với nhau cho đến ngày mùng sáu tết, ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi lên thành phố trong tâm trạng háo hức chờ ngày anh vào, cả ngày hôm đó điện thoại anh không mở, tôi vừa lo vừa giận. Tối đến tôi nhận được tin nhắn mở ra tim tôi như nghẹn lại "anh là thắng vô tích sự, anh không bảo vệ được tình yêu vì chữ hiếu". Đọc tin nhắn mà tôi như vô hồn, lúc đó tôi không biết nói sao nữa. Trước khi về quê tôi có nói với anh, anh về hỏi ba mẹ anh xem thế nào, anh từng nói quê anh có thành kiến với mấy cô gái Miền Tây. Do đó tôi đã đoán ra được chuyện gì nhưng tôi nghĩ chắc không nghiêm trọng lắm. Chuông điện thoại reo giọng anh nấc lên trong từng lời, anh nói rất nhiều về chuyện xảy ra. Hôm đó anh bỏ nhà đi, tôi cũng không biết tối đó anh ở đâu, cả đêm tôi không sao chợp mắt mong trời sáng, thật sự mong vậy nhưng tôi cũng không để làm gì nữa.
Một ngày... hai ngày... đến ngày anh vào thành phố, anh gặp tôi và nói lời chia tay với lý do "anh không thích em nữa, anh có người khác rồi", "chúc em sau này hạnh phúc".
Kể từ hôm đó anh không còn liên lạc gì với tôi nữa, mặc cho tôi gọi điện hay nhắn tin anh điều lạnh lùng không đáp trả. Mệt mỏi có lúc tưởng chừng như tôi gục ngã nhưng tôi biết chuyện gì nên và không nên làm, quan trọng là không để gia đình tôi phải lo lắng, tôi đã lớn rồi. Tôi không biết tôi lại yêu anh nhiều đến như thế, anh không phải là mối tình đầu của tôi, tôi đã từng yêu rồi chia tay sau mấy năm yêu nhau nhưng tôi cũng không như bây giờ. Có lẽ anh đã cho tôi quá nhiều niềm tin và tôi đã tin một cách tuyệt đối mà không hề suy tính. Nếu hận anh được một lần thì có thể tôi đã không đến nỗi đau khổ như thế này. Bạn bè tôi biết chuyện, ai cũng khuyên tôi người như thế không đáng để yêu, để buồn. Có thể không ai hiểu anh và cho rằng tôi bị anh lừa dối, chỉ có tôi mới hiểu về anh và đó là lý do tôi yêu anh sau ngần ấy năm trái tim dường như băng giá kể từ khi chia tay mối tình đầu.
Nhớ anh nhớ những kỷ niệm đẹp về anh, tôi không biết chính xác lý do tại sao anh chia tay tôi nhưng chắc anh có nỗi khổ không thể nói. Chia tay anh tôi lại đi tìm một sự bắt đầu, bắt đầu quên một người và cũng bắt đầu bước đi một mình để tìm một bắt đầu mới...
Không ai lý giải được vì sao mình yêu một người, nhưng chia tay thì có vô vàn lý do, tôi đang muốn đi tìm một trong những lý do cho cuộc chia tay này.
Yêu một người nào đó đã là khó, giữ được người đó bên mình thì càng khó hơn...
Theo VNE
Để tình yêu mới của bạn bắt đầu hoàn hảo Bạn vừa trải qua một mối tình với những nỗi đau không gì hàn gắn nổi. Như "con chim sợ cành cong", bạn không dám bắt đầu một tình yêu mới, nhưng chẳng lẽ cả đời sống cô độc một mình. Phải làm sao đây? Sống đơn độc chắc chắn không phải là một sự lựa chọn tốt. Đau đớn dằn vặt về...