Đừng kỳ vọng xem Ròm giải trí, đây là cuộc dấn thân nặng trĩu để hiểu được những góc tối cuộc đời
Đời, rất thật và đậm chất điện ảnh – Ròm xứng đáng là thước phim khiến người xem phải lặng người suy ngẫm.
Trailer phim
Lưu ý: Bài viết có tiết lộ một số tình tiết của bộ phim. Bạn hãy cân nhắc trước khi xem nhé!
Tôi bước ra khỏi rạp vào lúc 9:30 tối thứ Bảy, sau hơn 70 phút của bộ phim Ròm. Đó là 79 phút đầy căng thẳng, nhiều lúc phải nín thở. Người xem trong rạp lặng thinh, ngật ngừ từ lúc phim bắt đầu chiếu tới lúc kết thúc, chờ xem có phần after-credit nào không. Mới 9:30 tối mà có cảm giác cơ thể mỏi nhừ, đau nhói, đau theo cú nhảy của thằng Phúc lên người thằng Ròm. Cái đau âm ỉ lấn át sự hào hứng khi mới bước vào rạp. Cảm giác chờ đợi suốt nhiều tháng ròng bỗng bốc hơi như những con người gửi cuộc đời mình vào hai chữ “số phận”.
Trước khi tới rạp xem Ròm, hãy chuẩn bị một tâm thế rằng đây không phải một bộ phim để giải trí những ngày cuối tuần. Đừng sỉ vả Ròm nếu tự dưng làm buổi tối cuối tuần của bạn nặng trĩu những điều tiêu cực – “cuộc đời có tồi tệ thế đâu?”.
Ròm bộc lộ những nhược điểm trong khâu kịch bản, nhiều chi tiết vụn, mở đầu bằng lời dẫn truyện của nhân vật Ròm và kết thúc vụng về với lời bạt cụt ngủn. Nhiều tình tiết phim được mở ra nhưng không được đóng lại, thiếu tính liên kết chặt chẽ, nhịp phim nhanh tạo sự khó hiểu cho người xem ở nhiều phân cảnh, nhất là với khán giả phổ thông vốn xa lạ với các thuật ngữ lô đề.
Nhưng công bằng mà nói, tác phẩm đã đưa đến một chủ đề mới mẻ được thể hiện dưới lăng kính hiện thực, zoom kỹ vào những ngóc sâu trong thế giới tệ nạn lô đề cùng sự bế tắc cùng cực của các nhân vật. Câu chuyện với bối cảnh Sài Gòn như tô vẽ thêm cho sự đối chọi giữa nghịch cảnh tù túng và đô thị hoa lệ. Nhưng trong con xóm nhỏ ấy, người ta thấy vẩn lên cuộc đời của những người có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, dù chốn thành thị hay nông thôn tại Việt Nam.
Sự nặng nề của Ròm bám víu lấy cuộc đời nhân vật, theo khán giả từ những khung hình đầu tiên tới lúc hết phim. Với nhiều người xem, đó là một cuộc dấn thân vào những điều khó chịu núp mình trong xã hội. Những niềm tin vào điều tốt đẹp, vào mặt tích cực của cuộc sống của khán giả bị đem ra chất vấn. Chấp nhận những điều khó chịu về cảm xúc ấy, chúng ta đang sẽ có cái nhìn không “bọc đường”, không tô vẽ về xã hội. Nạn lô đề có thể đã mai một nhưng những bi kịch cuộc sống như vậy vẫn tồn tại, chỉ ở một câu chuyện khác chờ được chúng ta tiếp tục khai phá.
1. Sự tuyệt vọng trú ngụ nơi xóm nghèo
Những bài phân tích kỹ thuật, biên kịch hay nghệ thuật điện ảnh đã chỉ rõ giá trị của từng khung hình, góc máy, cách quay nghiêng gợi phận đời lênh đênh, những khung quay gần đặc tả nỗi đau và sự thống khổ của nhân vật, xoáy sâu vào sự nặng nề của bộ phim. Ròm không phải một câu chuyện với cấu trúc điển hình vượt qua gian khổ rồi sẽ tìm được hạnh phúc với hy vọng rọi chiếu cuộc đời nhân vật. Càng đi sâu, bộ phim càng gợi sự bế tắc, nỗi đau khổ của các nhân vật chồng chất lên nhau, đè lên cả cảm xúc của khán giả.
Ròm không dễ xem khi mọi dụng ý điện ảnh của tác giả đều nhằm bóc trần sự trần trụi, ê chề nhất của xã hội. Sự căng thẳng theo người xem từ những khung hình đầu tiên khi các nhân vật lao vào cuộc rượt đuổi. Đó là một cuộc rượt đuổi của sự tù túng. Họ chạy quanh những cơ cực cuộc đời mình, ngần đó con người đuổi nhau nhưng cũng không thoát khỏi được số phận.
Người xem khó có thể thấy một lối thoát nào cho những nhân vật trong bộ phim Ròm. Có nhiều khung cảnh tưởng như gọi nét vui, gợi sự nhẹ nhõm trong lòng khán giả nhưng cuối cùng cũng căng như dây đàn. Nỗi tuyệt vọng không chỉ dồn trong những đại cảnh lớn; người xem thấy nhiều chi tiết nhỏ cũng ứa ruột gan.
Trước cái chết, bà Ba chọn khoác lên mình chiếc áo đẹp đẽ, sửa soạn lại căn phòng gọn gàng, mở cửa sổ vặn chút nhạc. Căn gác nhỏ đầy duy mỹ của Sài Gòn chẳng thể xoa dịu người xem khi chỉ vài phút sau, khán giả sững lại khi nhìn thấy chiếc thòng lọng đong đưa giữa phòng. Kỹ thuật biên kịch trên không mới, như vùng trời bình yên trước cơn giông bão, nhưng vẫn đưa người xem vào một sự bàng hoàng.
Giữa những ngây ngất hoan ca khi cả xóm trúng đề, niềm vui ấy cũng sớm nở nhanh tàn. Những khuôn mặt say trong men say, thẫn thờ vì lâu rồi mới biết mùi trúng đề. Họ bần thần, thấy đời mình quẩn quanh trong những con số khắc nghiệt. Khán giả thấy nặng nề và thương cảm; có những cuộc đời nằm trong một lồng quay, để người khác quyết định vào 4:30 phút mỗi chiều. Niềm vui đó mới tù túng, u uẩn làm sao.
Và khoảnh khắc khi bà Ghi thổi phụt ngọn đèn, cầm tiền của thằng Ròm rồi chìm vào đêm đen, chút hy vọng của lòng tử tế cũng vụt tắt. Trong thế giới của tiền bạc và vật chất, sự tử tế của một con người tỷ lệ thuận với giá trị lợi ích họ nhận được. Vài giây của sự lưỡng lự ấy cũng khiến khán giả phải thở dài. Giá như ngọn đèn ấy còn chòng chành trên căn gác mái, giá như nắm tiền nhàu nát còn nằm lăn lóc trên sàn giữa những hỗn loạn, người ta còn thấy chút hy vọng cho số phận nhân vật, số phận con người.
2. Cuộc dấn thân đáng giá cho người xem
Tôi nhớ lại xóm nghèo ngoại thành Hà Nội nơi mình từng sinh sống suốt gần 30 năm, nơi những cơn say mê số đề quét qua cũng để lại những tan tác và chấp chới trong cuộc đời nhiều người. Dù hình thức có khác nhau, thời điểm quay số có khác nhau (như ở Hà Nội, bản tin xổ số sẽ bắt đầu vào lúc 6:00 với tiếng nhạc hiệu quen thuộc để lũ trẻ biết không làm ổn khi bố mẹ soi kết quả), sự ám ảnh của những con số vẫn khiến lung lay bao nhiêu gia đình. Có những cái chết diễn ra, có những gia đình phải cầm cố đất cát, bán nhà, có những người con, người cha mẹ ngỡ ngàng khi chủ nợ đến nhà với cuốn sổ đỏ cầm cố. Trong những đám tang râm ran khắp xóm, những người đàn ông đàn bà truyền tay nhau ngày sinh của người mất, lầm rầm khấn xin một con đề để tối nay đánh lớn.
Nói để thấy, dù tác giả có xoáy sâu vào nỗi khổ của nhân vật – như nhiều người có chỉ trích là lạm dụng và bi kịch hóa cuộc đời, đẩy bộ phim vào sự cường điệu không cần thiết, thiếu tính tự nhiên, câu chuyện cũng không phải sự phóng đại quá mức không có căn cứ. Vốn đã quen với những tác phẩm nhìn đâu cũng thấy sự tích cực, tính nhân văn bao trùm không khí tác phẩm, khán giả Việt giờ đây được tiếp xúc với một thế giới tệ nạn trần trụi hơn. Không rao giảng những giá trị thoát nghèo, vượt khổ, đẩy lùi tệ nạn, “ Ròm” phơi bày những góc khuất tối tăm nhất của xã hội. Khán giả không chỉ được tiếp xúc với một vấn nạn không mới nhưng chưa bao giờ được thể hiện trực diện trên màn ảnh mà còn được bước vào một hành trình đối diện với nỗi sợ trong mình: Chúng ta sợ phải nhìn thấy những phần tăm tối của cuộc sống và sâu xa hơn là những phần tăm tối của chính con người mình.
Giá trị nhân văn đôi khi không nằm ở sự ve vuốt những điều người xem đã biết mà còn ở việc phơi bày những thứ chưa biết với người xem để họ bước vào một địa hạt mới của cảm xúc, chấp nhận rằng thế giới xung quanh không chỉ có những mảng sáng hay đầy tia hy vọng. Ròm là một tác phẩm điện ảnh đáng xem không chỉ vì thắng lớn một giải thưởng quốc tế uy tín, tác phẩm đáng xem vì đã mang đến những lần đầu tiên cho khán giả Việt: Lần đầu tiên bước vào thế giới tệ nạn lô đề, đối diện với một cảm xúc nặng nề thực tế của một thứ tệ nạn xã hội tồn tại phổ biến tại Việt Nam. Tác phẩm đã đặt người xem vào những suy ngẫm lớn hơn câu hỏi liệu Ròm có tìm được gia đình không; chúng ta tự hỏi liệu thế giới có tăm tối và u ám đến như vậy không, họ là những người sống bên lề xã hội hay phần đông khán giả mới đang sống bên lề xã hội và lờ đi những câu chuyện tăm tối ấy?
3. Một “hành trình anh hùng” không trọn vẹn
Song song với những yếu tố khiến khán giả yêu thích ở Ròm, tác phẩm nhận được không ít lời phàn nàn trong khâu biên kịch. Khán giả không phải không có lý khi nhận định như vậy. Tuy nhiên, cần phải công tâm khi thấy Ròm đã bứt ra khỏi diễn tiến cơ bản và “kinh điển” của một tác phẩm điện ảnh hay tiểu thuyết.
Phân tích các tác phẩm điện ảnh hay tiểu thuyết từ đông sang tây, người ta thấy nổi bật một motif với tên gọi “hành trình anh hùng” (Hero’s Journey). Anh hùng ở đây đơn giản là nhân vật chính sẽ chạy xuyên suốt tác phẩm, không nhất thiết phải đóng vai một “anh hùng” với nghĩa vụ to tát. Hành trình anh hùng với 12 bước cơ bản được chia làm 3 hồi lớn: Bắt đầu cuộc sống bình thường trước khi có tiếng gọi lên đường – Bước chân vào một thế giới đầy biến động với những xung đột, mất mát, đau khổ để đi tìm những giá trị cuộc sống – Trở về cuộc sống bình thường với phần thưởng xứng đáng và những bài học cho mình. Đây chính là motif quan trọng cho thế giới điện ảnh. Đó là lý do ở cuối mỗi bộ phim, người ta thường kỳ vọng một sự giải thoát, một bài học, một cái kết tốt đẹp hay mở ra những hy vọng cho nhân vật chính.
Người xem không thấy một lối thoát cho Ròm hay kể cả các nhân vật chính của bộ phim. Mở đầu tác phẩm bằng những khung hình rượt đuổi dồn dập, kết thúc tác phẩm cũng vẫn là những trận đánh nhau chí tử, rượt đuổi căng thẳng giữa Ròm và Phúc. Ranh giới giữa các hồi trong Ròm dường như bị xóa mờ. Điều này về cơ bản sẽ tạo sự hụt hẫng cho nhiều khán giả khi đi ngược diễn biến tâm lý thường trực của con người, mong được xoa dịu, gỡ rối cảm xúc và tìm được hy vọng trong đời. Tuy nhiên, nó cũng phù hợp với dụng ý của tác giả khi nhấn mạnh vào những nỗi đau dai dẳng của con người và đưa tác phẩm thoát khỏi những khuôn mẫu cơ bản trong nghệ thuật điện ảnh.
Những con số còn quay đều trong lồng cầu mỗi ngày, bi kịch của nhiều gia đình vẫn còn tiếp diễn. Bộ phim không dễ xem như những góc tối của cuộc sống không dễ phơi bày. Bộ phim đáng xem vì khi nhìn vào cuộc đời của những con người ấy, ta như soi mình vào những thứ day dứt, khó chịu, bất công, uẩn ức của xã hội một cách trần trụi và trực diện. Ròm cũng không có một cái kết rõ ràng, dễ chịu khi các vấn đề trên cũng chưa thể có một giải pháp cụ thể ngoài thực tế.
Đừng kỳ vọng đi xem “ Ròm” để giải trí. Có những ngưỡng an toàn về cảm xúc nhiều người cần phải vượt qua để chấp nhận thực tế cuộc sống. Một cuộc dấn thân đang mở ra trong hơn 70 phút để mỗi khán giả có những trải nghiệm riêng cho bản thân.
Ròm chính thức công chiếu vào ngày 25/09/2020 tại các rạp trên toàn quốc.
Ai mới là kẻ phản diện thật sự của Ròm?
Ròm mở ra một câu chuyện đầy phức tạp khi chúng ta không thể biết chắc được rằng ai mới là phản diện thật sự của bộ phim.
Không chỉ là một hành trình 8 năm với sự trưởng thành của cả ekip làm phim, Ròm còn là một tác phẩm xứng đáng được xem là dấu mốc trong sự trưởng thành của điện ảnh Việt để đưa một tác phẩm trần trụi, khắc nghiệt, vượt qua nhiều quy chuẩn trước đó để đến với màn ảnh rộng.
Trailer phim
Ròm cũng mở ra cho ta một hướng đi mới lạ về cách xây dựng hình tượng nhân vật. Không thể phủ nhận rằng, nó còn nhiều sai sót. Nhưng sự mạo hiểm này đã để lại một ấn tượng mạnh mẽ về bản chất thật sự của con người khi đối diện với bước đường cùng. Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng bàn với nhau về một tuyến nhân vật đặc biệt bật nhất của Ròm - nhân vật phản diện. Nhân vật, mà với tôi, nó là tất cả mọi người, nhưng cũng chẳng là ai.
1. Một xã hội mà ai cũng là kẻ ác
Ròm lấy bối cảnh chính ở một chung cư nghèo, nơi ai cũng mê đắm những "con số may mắn" với khao khát đổi đời, thoát khỏi cái cảnh nghèo túng. Ở đây, mọi người vừa gắn kết với nhau bằng tình làng nghĩa xóm, vừa chỉ xem nhau là công cụ kiếm tiền đơn thuần. Với người dân chung cư, cái lớn, cái bé hay Ròm (Trần Anh Khoa) và Phúc (Nguyễn Phan Anh Tú) vừa là vị thần may mắn, vừa là kẻ phá hoại, cướp bóc tiền tài, hạnh phúc. Với cái lớn, tất cả những kẻ còn lại vừa là công cụ kiếm tiền, vừa là kẻ cặn bả chèo kéo những món nợ. Với Ròm và Phúc, người dân chung cư là mối tiền, vừa là hiểm họa đe dọa cuộc sống. Và trong mối quan hệ của riêng hai cậu bé, người còn lại là bạn bè, vừa là đối thủ.
Vì luôn ấp ủ âm mưu về sự lợi dụng nên các nhân vật trong phim đều là phản diện của cuộc đời nhau. Họ đuổi đánh, họ đe dọa, họ đày đọa, dày xéo đối phương bằng cả những đòn đánh từ tinh thần đến thể xác. Họ, trong lúc túng quẩn nhất, bỏ qua sự yêu thương, gắn kết trong cái đêm đàn hát trước đó để trở nên ích kỉ, tàn độc. Kể cả nhân vật do rapper Wowy thủ vai, người tưởng là phản diện có sức ảnh hưởng mạnh mẽ nhất của bộ phim, cũng chịu chung một sự hắt hủi, lừa lọc, phải sống cái đời gắn với cây búa và máu lửa. Hay Ròm, người tưởng ngây thơ, tội nghiệp cũng đã "thắp sáng" cả căn chung cư vì 200.000 đồng đi tìm cha mẹ. Suy cho cùng, ai trong Ròm cũng có thể là phản diện.
2. Số đề hay là cái nghèo
Và chúng ta cũng có thể nói rằng, lô đề là phản diện lớn nhất. Trong cái bức tranh mà mọi con người xuất hiện trong đó đều gắn với lô đề, chẳng ai hạnh phúc. Cái lớn kì kèo số tiền 100.000 đồng, sống trong cái khu lụp xụp lo sợ một ngày cảnh sát tìm đến; cái bé giấu mặt, giấu mũi mà sống, mong chờ hi vọng chữa được bệnh cho con; đứa chạy số thì cả đời gắn với những cuộc rượt đuổi, hắt hủi, chém giết; và người chơi đề nghèo túng, nợ nần, và nghiện ngập đi tìm "con số may mắn".
Số đề đẩy mọi nhân vật vào một cuộc sống lòng vòng, túng quẫn không lối thoát. Thắng lại chơi tiếp, thua thì bỏ mạng trốn nợ. Lòng tin con người cũng phải so đo với con số 49, 37, 91, số thẳng thì lòng tin còn, số thua thì dẫm đạp như vũng nước mưa lún đọng mà Ròm và Phúc đánh nhau chảy máu. Nếu ma túy giết chết con người bằng cách phá hủy cơ thể của họ, thì số đề tấn công vào tinh thần mềm yếu của những con người lỡ "hít" thử nó một lần.
Nhưng số đề đã là gì, khi kẻ giật giây cuối cùng cho mọi bất hạnh thực chất là cái NGHÈO. Nhìn xem, trong Ròm, có ai không nghèo. Cái nghèo làm 50.000 đồng quý như vàng, phải vứt bỏ niềm tin và liêm sỉ để ăn cướp, ăn trộm. Cái nghèo khiến hai đứa trẻ đáng ra phải ngây thơ, trong sáng buộc ra đời sớm hơn mong đợi, dìm nhau xuống nước, đánh nhau chảy máu đầu để tiếp tục sống qua ngày. Chính kẻ phản diện vô hình này đã thao túng mong muốn đổi đời của người lao động, nhử họ bằng món lời nhỏ để kích thích họ bỏ ra số tiền đầu tư lớn. Để rồi kẻ phản diện ngày càng to lớn, càng vững mạnh khi chứng kiến những người bị nó chà đạp ngày một thêm nghèo, thêm tù túng.
3. Và khi mỗi người đều là phản diện của cuộc đời mình
Như dòng đề tự của đạo diễn trong những phân đoạn cuối của bộ phim, lô đề từng làm khổ rất nhiều người lao động. Nó đánh vào cái tầng lớp nghèo khó, chật vật nhất của xã hội và giày xéo họ, khiến họ không thể bức ra được bi kịch cuộc đời mình. Nhưng chính bản thân họ, lấy cái cớ "nghèo" để bào chữa cho mọi hành động sai trái, để đổ lỗi và ép buộc đối phương. Họ, vốn tự mặc định mình với sự nghèo của đời, đẻ tiếp tục sống với nó.
Đó chính là bi kịch thật sự của bộ phim. Bi kịch về những con người lầm đường lạc lỗi, những con người không thể bức phá khỏi cái lồng đóng khung tâm trí, khỏi những cám dỗ ngắn hạn. Cuối cùng, phản diện của Ròm có thể là bất kì ai. Vì ai cũng gây nên tác động xấu lên cuộc đời những người còn lại. Nhưng cũng chẳng là ai cả, vì chính họ đã tự khiến đời mình bế tắc và cực khổ chỉ vì một chữ "nghèo" đóng chặt trong suy nghĩ.
CHÍNH THỨC: Doanh thu RÒM cán mốc 1 triệu đô chỉ sau 2 ngày công chiếu Chỉ vừa kết thúc những ngày công chiếu đầu tiên nhưng Ròm đã mang về thêm một mốc doanh thu mới siêu ấn tượng. Tựa phim Ròm của đạo diễn Trần Thanh Huy tiếp tục có những cột mốc doanh thu ấn tượng tại Việt Nam. Sau 2 ngày công chiếu đầu tiên, phim đã "cá kiếm" về cho mình tổng doanh thu...