Đừng đi để lại em với ngổn ngang với sự thương hại…
Nếu co ai đo, bạn bè hay những người bên cuộc đời em hỏi rằng: mình còn quen nhau không? Cứ trả lời là có, cư vơ như minh con thương nha anh… Anh đi, nhưng đưng đi ma để em lại ngổn ngang thương hại trong mắt người ta anh nhé.
Hôm nay bạn của em đọc được vài dòng status trên facebook em,rồi bạn ấy nhắn tin hỏi thăm… em và anh còn quen nhau hay không?Em chỉ biết trả lời lòng vòng rằng vẫn thương.Em cố vờ rằng mối quan hệ mình vẫn bình thường. Vài đứa bạn thân với em thấy mừng vì cuối cùng cũng thấy được facebook em bắt đầu có những dòng status vui hơn… Mấy đứa em của em cũng thường nhắc về anh… cứ bảo gọi anh ghé chơi. Em chỉ biết cười rồi nói vu vơ rằng dạo này anh làm ca đêm, anh phải thi đấu và nhiều thứ đại loại như vậy.
Em chẳng muốn những người bên cạnh em thấy lo hay bận tâm về em, cũng không dám để mẹ biết được rằng em chỉ mình nơi đây, đơn độc hết đi làm, rồi lại quay về dạy học trò, rồi lai soạn bài và đi làm… Ngày qua ngày cứ liên tục như vậy… Vì vậy cứ diễn với em anh nhé… vờ như mình vẫn còn quen, vờ như mình vẫn còn thương. Nói là diễn cùng em, nhưng thật ra anh không cần làm gì đâu anh… Chỉ xin anh… khi thấy những status vui vẻ về anh, về chúng mình… hay khi em nhắc đến tên anh như là người yêu… thì đừng vội phá vỡ, vội nặng lời với em…
Ảnh minh họa
Anh hãy cứ yên tâm rằng em đã tỉnh ngủ… và em biết mọi thứ đã biến mất. Em ổn. Em rất ổn….chỉ là em không muốn người bên cạnh em thấy buồn cho em vì mối quan hệ vôi vàng đến rồi vội vàng đi này…
Video đang HOT
Anh đi… nhưng đưng đi ma để em lại ngổn ngang thương hại trong mắt người ta anh nhé… Nếu co ai đo_bạn bè hay những người bên cuộc đời em hỏi rằng: mình còn quen nhau không? Cứ trả lời là có, cư vơ như minh con thương nha anh… Em là người diễn rất tốt…nên chỉ cần anh im lặng đừng lột lớp mặt nạ diễn viên của em… thì sẽ ổn cả thôi anh…Em cần thời gian…thời gian để đủ đầy… nói ra chúng mình đã dừng lại mà người khác không phải thương hại em…
Theo Guu
Chở bồ đi chơi, gặp vợ bị tai nạn nhưng tôi vẫn bỏ đi và đây là cái giá tôi phải trả
Tôi nhìn không thấy nhiều máu chảy ra, tôi cứ nghĩ sẽ không sao, với lại tôi không muốn Như biết chuyện nên tôi cố len lỏi qua đám đông rồi chở Như đi tiếp.
Ngày tôi gặp Như, trái tim tôi loạn nhịp, dù lúc đó tôi đã có vợ được 2 năm. Như có gương mặt khả ái, giọng nói trong trẻo và đặc biệt là em rất giỏi. Chỉ riêng chừng đó ưu điểm của Như đã khiến tôi chết đứ đừ. Tôi từng phải trấn tĩnh mình rằng, mình đã có vợ, mình không được phép rung động trước Như nhưng xem ra mọi sự cố gắng của tôi đều vô ích. Càng ngày, tình cảm tôi dành cho Như ngày một lớn, cứ mỗi lần đứng trước Như là trái tim tôi loạn nhịp.
Một ngày nọ, tôi thấy Như chạy từ nhà vệ sinh ra, mắt đỏ hoe, tôi gọi Như lại hỏi han, không đợi tôi hỏi sang câu thứ 2, Như đã ôm lấy tôi khóc ngất. Em bảo mẹ em ở quê đi gặt lúa bị liềm cắt vào tay, giờ đang ở bệnh viện. Tôi nghe Như kể, thấy vai em run bần bật mà lòng đau xót. Hôm ấy, tôi gửi phong bì, đưa cho Như 500 ngàn xem như là thăm hỏi mẹ em.
Cũng kể từ đó, chúng tôi quen nhau rồi yêu nhau khi nào không hay, tôi giấu tiệt chuyện mình đã có vợ và khéo léo sắp xếp lịch hẹn với Như một cách tài tình để em không phát hiện ra. Về phía vợ, khi nào tôi cũng bịa ra lý do bận việc, tăng giờ làm, vợ tôi thấy tôi từ trước đến giờ khi nào cũng bận công việc thì tin ngay tắp lự. Thế nên tôi cũng không gặp vấn đề gì lắm.
Tôi không thể cưỡng lại trước vẻ xinh đẹp của Như (Ảnh minh họa)
Tôi lén cặp kè với Như thế mà cũng được 6 tháng và mọi việc vẫn trót lọt. Tiền lương của tôi chỉ đưa cho vợ một nửa, nửa còn lại tôi dành để lo cho Như. Với Như, tôi hạnh phúc vô cùng, em tâm lý tinh tế và quan trọng hơn là Như chiều tôi vô cùng, hơn nữa, em còn xinh đẹp, đi đâu em cũng khiến tôi tự hào vì bao ánh mắt cứ dõi theo chúng tôi.
Như thường lệ, tối hôm đó tôi nói dối vợ sẽ về muộn để đưa Như đi chơi. Theo dự định, chúng tôi sẽ đi dùng bữa tối tại một nhà hàng sang trọng. Đang vui vẻ kể chuyện thì tôi phải dừng xe lại vì phía trước bị tắc đường. Cố len lỏi qua các dòng người, tôi mới tiến lên được một tí. Thì ra là có tai nạn, tôi phải xuống xe dắt bộ, vì khá cao nên tôi ghé mắt xem hiện trường vụ tai nạn xem thế nào, tôi tái mặt khi thấy biển số xe và mẫu xe là của vợ mình. Nhìn dáng người phụ nữ nằm giữa đường, tôi chết lặng, đó là vợ tôi. Tôi run rẩy, không nói được câu nào, phía sau, Như vẫn đi theo tôi. Tôi ghé miệng hỏi người bên cạnh thì nghe anh ta bảo rằng, vợ tôi bị ô tô đâm, đang đợi cấp cứu đến.
Nhìn vợ bị tai nạn nhưng tôi vẫn bỏ đi (Ảnh minh họa)
Tôi nhìn không thấy nhiều máu chảy ra, tôi cứ nghĩ sẽ không sao , với lại tôi không muốn Như biết chuyện nên tôi cố len lỏi qua đám đông rồi chở Như đi tiếp. Nhưng quả thực, tối hôm đó, tôi không thể nào nuốt nổi. Hình ảnh vợ tôi nằm bất động giữa đường cứ ám ảnh tôi mãi. Ăn xong, Như còn đòi đi mua sắm và dẫn tôi về nhà. Đêm đó, Như còn bảo tôi ngủ lại.
Tôi sợ nên tắt luôn điện thoại. Đêm đó, Như đã cho tôi một đêm tuyệt vời. Nhưng đúng là lòng tôi như có lửa đốt. Sáng hôm sau, tôi chạy về nhà sớm thì thấy nhà đông nghịt, bên trong là tiếng khóc inh ỏi.
Và tôi đã phải trả một cái giá quá đắt cho sự vô tâm của mình (Ảnh minh họa)
Tôi hốt hoảng chạy vào, mẹ tôi chạy ra đấm vào lưng tôi thùm thụp: "Con ơi, mày đi đâu cả đêm mà giờ mới về? Vợ con mày chết rồi con ơi". Tôi điếng người, chạy vào thì thấy vợ tôi nằm bất động, mẹ vợ khóc thảm thiết. Bà bảo rằng nếu được đi cấp cứu kịp thời thì có lẽ, vợ tôi đã không chết. Đau lòng hơn nữa, vợ tôi đang mang thai.
Tôi đau đớn khóc nức nở. Trời ơi, chỉ vì cái tính lăng nhăng của tôi, vô tình và độc ác của tôi mà tôi đã giết vợ con mình. Ai cũng nghĩ do tôi đau khổ quá nên mới khóc nhưng mọi người không biết rằng, tôi đang khóc vì hối hận và oán giận bản thân mình.
Kể từ hôm đó, đêm nào tôi cũng mơ ác mộng, trong cơn mơ, tôi vẫn thấy vợ tôi nằm giữa đường, với tay cầu xin tôi giúp đỡ nhưng tôi vẫn lạnh lùng lướt qua.
Theo Một Thế Giới
Anh không muốn kết hôn bởi tôi chỉ là người thay thế Gần 30 tuổi, công việc ổn định, tôi chỉ mong có một gia đình nhỏ của riêng mình. Nhưng mỗi lần đề cập đến vấn đề này, người yêu tôi lại lảng tránh. Tôi cứ đem băn khoăn cất giấu trong lòng để rồi một ngày, tôi chợt phát hiện, hóa ra mình vốn chỉ là người thay thế... Tôi là nhân viên...