Đừng cố yêu chỉ để quên một người
Đừng thử yêu một người để cố quên một người mà hãy yêu một người như chưa từng yêu ai trước đó.
Khi anh nói rằng anh yêu em, em đã hạnh phúc đến vỡ òa. Gần 3 năm ôm ấp mối tình đơn phương, lời đồng ý của anh như một ân huệ với em. Lúc đó nào em có nghĩ được gì ngoài niềm hạnh phúc đã sở hữu được “giấc mơ” hàng đêm của mình. Nó giống như một giấc mơ mà người nằm mơ không còn phân biệt được đâu là ảo mộng đâu là cuộc sống.
Em biết anh còn chưa nguôi ngoai mối tình với chị ấy. Anh còn đa.u đớ.n lắm. Nhưng em không quan trọng điều đó. Anh phải đa.u đớ.n, phải tuyệ.t vọn.g vì người con gái đó thì em mới có cơ hội ngày hôm nay được sánh vai bên anh với tư cách là người yêu. Dù điều đó còn chưa hẳn là trọn vẹn.
Trái tim anh vẫn còn vấn vương người đó nhưng chỉ cần em có cơ hội được nằm ở một vị trí nhỏ bé nào trong trái tim anh thì em cũng hạnh phúc lắm rồi. Em tin, rồi đây thời gian sẽ làm cho hình ảnh người đó dần xóa nhòa đi trong kí ức của em và vị trí của em sẽ lớn dần lên. Niềm tin ấy mãnh liệt trong em. Nó cho em sức mạnh để dám chấp nhận anh ngay cả khi anh nói rằng: “Anh vẫn còn chưa quên hẳn người con gái đó. Anh không muốn làm em phải khổ”.
Cái cảm giác là người yêu anh, được tay trong tay đi dạo cùng anh và nhận ra rằng đôi bàn tay ấy lạnh ngắt, ánh mắt vô hồn và không chút cảm giác khi bên em. (Ảnh minh họa)
Vậy mà em vẫn đón nhận anh, em tự phủ nhận tình cảm sâu đậm của anh với người con gái kia bao năm qua sẽ chỉ còn là chút gió thoảng qua và em sẽ chiếm được tình yêu của anh nhanh thôi. Em không biết tình yêu nhiều tới mức đó hay sự ham muốn được sở hữu anh nhiều hơn mà em lại suy nghĩ đơn giản và ngây thơ đến vậy.
Còn về phía anh. Anh vừa trải qua một cú sốc lớn trong đời khi người đó bỗng nhiên bỏ anh để cưới một người đàn ông khác. Em yêu anh bao năm qua, anh biết điều đó và biết tình yêu đó là chân thành nên anh đã nhận lời yêu em. Anh muốn học cách quên đi một người bằng việc yêu một người và anh đã lựa chọn em. Em hạnh phúc biết nhường nào.
Video đang HOT
Em còn nhớ những ngày anh còn ở bên chị ấy. Biết bao buổi tối em nằm ở nhà một mình thầm khóc vì biết rằng anh đang tay trong tay cùng với chị ấy. Nhưng tại sao nó lại không đa.u đớ.n bằng cảm giác này hả anh? Cái cảm giác là người yêu anh, được tay trong tay đi dạo cùng anh và nhận ra rằng đôi bàn tay ấy lạnh ngắt, ánh mắt vô hồn và không chút cảm giác khi bên em.
Em sẽ đi, sẽ lại yêu anh đơn phương và từ chối tình yêu ấy cho tới khi nào anh có một trái tim không còn vết gợn. Nếu có ngày đó, em sẽ lại yêu anh. (Ảnh minh họa)
Em biết là anh nhớ về người đó. Đã rất nhiều lần như thế, em tự nhủ rằng sẽ chỉ lần này nữa thôi, rồi anh sẽ không còn nhớ về chị ấy mỗi khi đi cùng em, không còn đưa em tới mọi điểm mà hai người đã từng đi và anh sẽ nhận ra rằng, lúc này, người mà anh đang nắm tay, người mà anh gọi là người yêu là em chứ không phải là chị ấy. Vậy mà, điều em chờ vẫn mãi mãi không đến…
Trong tình yêu của chúng mình anh cứ hiện hữu như một cái bóng không cảm xúc. Anh nhận lời yêu em vì thấy em tốt, em chân thành nhưng con tim anh không hề rung động hoặc chí ít lúc này là thế. Em cũng cứ lầm lạc tin rằng em sẽ chịu đựng được điều đó. Có lẽ cũng là vì em không nhận thức được tình yêu anh dành cho chị ấy lớn đến vậy và khó quên đến thế. Em đã sai rồi.
Em buông tay thôi anh ạ. Em không thể chịu đựng thêm được nữa. Điều này với em không hề đơn giản như em nghĩ. Nó đớ.n đa.u hơn nhiều so với 3 năm yêu anh đơn phương. Nỗi đau khổ khi làm người yêu mà không hề có được tình yêu còn khủng khiếp hơn rất nhiều. Em sẽ đi, sẽ lại yêu anh đơn phương và từ chối tình yêu ấy cho tới khi nào anh có một trái tim không còn vết gợn. Nếu có ngày đó, em sẽ lại yêu anh. Và anh, đừng thử yêu một người để cố quên một người mà hãy yêu một người như chưa từng yêu ai trước đó.
Theo VNE
3 năm chờ đợi mối tình đơn phương
Anh biết không, khi em nghĩ về những ngày tháng có anh, em thật sự thấy đa.u đớ.n. Vì đó là những kỉ niệm mà có lẽ cả đời này em cũng không thể nào lấy lại được.
Em biết, đó là những tháng này em hạnh phúc nhất, nhưng lại không được như ý, thế nên em khổ tâm vô cùng.
Anh à, từ ngày anh gặp em, em đã ấn tượng với anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khuôn mặt anh cười rạng rỡ, nụ cười của anh tỏa sáng, còn cả những cử chỉ gần gũi, cách nói chuyện hài hước. Em biết, người đàn ông như anh không thiếu gì người con gái để ý nhưng cuối cùng, em lại khôn thể nào kìm được lòng mình. Em vẫn chọn thích anh.
Tình cảm của em từ lúc ấy như vậy, và sau này vẫn thế. Khi anh nói muốn làm bạn với em và xin số điện thoại của em, em cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Những ngày đó, anh thường hay rủ bạn bè xuống chơi với em và đám bạn của em. Họ cũng quý mến anh, thích thú đi chơi với anh vì anh vui vẻ, lúc nào cũng cởi mở hòa đồng. Em quen anh qua một người bạn cùng lớp lại là người quen thân của em, thế nên em không ngại ngần bắt chuyện anh, chẳng ngại tâm sự với anh những điều khó nói. Tình cảm dần tiến triển, chúng ta trở thành đôi bạn thân thiết vô cùng.
Anh biết không, cảm giác hạnh phúc ngập tràn, em thấy tự hào về anh, tự hào vì có một người luôn bên cạnh và quan tâm em như anh. (ảnh minh họa)
Có những chuyện vui hay không vui anh đều kể cho em nghe. Anh nói em là cô gái tốt, hiền lành, sau này nhất định kiếm được người yêu tốt, giàu có. Em cười nói không cần giàu có, chỉ cần người như anh là được. Không biết anh có hiểu dụng ý câu nói của em không nhưng em cũng thấy yên lòng, vì đã nói ra được điều muốn nói. Chúng ta dần quen với việc phải nói chuyện với nhau mỗi tối, và cả tuần phải gặp nhau ít nhất 3 lần. Anh không nói thích em, không nói yêu em nhưng từng cử chỉ quan tâm anh dành cho em giống như người yêu vậy. Ngày lễ tình nhân, anh không xuống chơi nhưng lại gọi điện cả tối, em biết, anh đang kiểm tra xem em có người yêu chưa và cũng có ý với em dù chưa dám chủ động.
Tất cả những ngày lễ khác, anh đều chủ động tặng hoa cho em. Còn nhớ hôm sinh nhật em, anh đã tới và đưa cả đám bạn của em đi ăn, đi hát. Bó hoa hồng đỏ thắm anh tặng em khiến em ngỡ ngàng. Đó là bó hoa lớn nhất từ trước tới giờ mà em từng được nhận. Anh biết không, cảm giác hạnh phúc ngập tràn, em thấy tự hào về anh, tự hào vì có một người luôn bên cạnh và quan tâm em như anh.
Có thể anh đã biết tình cảm của em nhưng anh còn che đậy, hoặc chưa tới cơ hội để anh thổ lộ tình cảm của mình. Em nhớ anh, nhớ ngay cả khi ngồi bên cạnh anh. Một ngày không được nói chuyện với anh, em buồn lắm. Anh thường xuyên nhắc nhở em phải dậy sớm ăn cơm, phải đi làm đúng giờ và lúc nào cũng hỏi han em ăn gì, ngủ chưa, đang làm gì. Em cảm thấy không có một tin nhắn của anh một ngày chắc em nhớ cồn cào và thấy thiếu thốn vô cùng. Dường như nó đã trở thành thói quen và gia vị trong chuyện tình cảm của chúng mình.
Anh biết không, em đã yêu anh từ những cử chỉ ân cần đó. Em cảm thấy có anh cuộc sống này thật hạnh phúc. Nếu như không có anh, em sẽ trống vắng và cô đơn biết bao. Em không phải là người theo đạo mà lại luôn cầu nguyện trước chúa cho anh được suôn sẻ và bình an trong mọi việc. Em vốn cảm thấy như cây tầm gửi, đã sống dựa vào tình cảm của anh quá nhiều. Em nhớ anh, nhớ cả nụ cười, ánh mắt, nhớ tất cả những gì thuộc về anh. Tại sao lại cồn cào và da diết như thế.
Em ngỡ tưởng anh đã yêu em, chỉ là anh chưa tiện nói ra. Em cũng đang chờ đợi một ngày tình yêu đến, có lẽ giây phút ấy em sẽ hạnh phúc vô cùng. Nhưng em cứ chờ mãi, đợi mãi, cho tới ngày anh báo với em cái tin, anh đi lấy vợ. Hôm ấy là ngày anh đi chụp ảnh cưới về. Đúng thật, có lẽ anh không giấu em, anh còn mặc nguyên bộ quần đen áo trắng, thứ mà trước giờ anh chưa bao giờ khoác lên người. Em đỏ hoe đôi mắt, cố quay đi để giấu lệ đang rơi, rồi lại cố ngượng cười bắt tay, chúc anh hạnh phúc. Hôm ấy anh nói chúng em đi chơi, đi hát, nhưng em đã từ chối, bởi em không thể nào vui được. Em còn tâm trí nào hả anh?
Em ngỡ tưởng anh đã yêu em, chỉ là anh chưa tiện nói ra. Em cũng đang chờ đợi một ngày tình yêu đến, có lẽ giây phút ấy em sẽ hạnh phúc vô cùng. (Ảnh minh họa)
Em về nhà, nằm úp mặt vào gối mà khóc. Em khóc như chưa bao giờ được khóc. Tối ấy, em gọi cho anh. Em thẳng thắn thổ lộ với anh tình cảm của em, vì em sợ không còn cơ hội nói ra nữa. Nếu như em che giấu, đời này em sẽ phải hối hận. Anh biết tình cảm của em nhưng anh không phản ứng gì, chỉ nói em khờ khạo và bảo chỉ coi em như em gái. Em thật sự thất vọng. Với ai anh cũng dành cho sự quan tâm ân cần như vậy ư? Tới người yêu còn không thể dành cho nhau thứ tình cảm như thế. Thật ra anh đang trêu đùa em hay anh vì lý do gì đó không thể đến bên em? Em đau khổ tột cùng, trái tim em mệt mỏi quá, như có ai bóp nghẹt cổ, em không thể thở anh biết không?
Và từ cái ngày đó cho tới giờ đã là 3 năm rồi. 3 năm qua, anh đã có vợ, có con, còn em vẫn không thể nào mở lòng với ai, không thể nào yêu được ai nữa. Tại sao vậy anh, có phải vì em đã quá yêu anh, quá tin tưởng vào tình cảm anh dành cho em. Em đang không hiểu tại sao anh lại gieo cho em nhiều hi vọng như vậy, để rồi dập tắt nó một cách phũ phàng. Em hận anh, hận bản thân mình đã quá nông nổi, tin vào cái gọi là tình yêu mù quáng. Em thật sự không biết tương lai có thể yêu ai nhiều hơn anh và có ai có thể làm cho trái tim em ấm lại, hay là sẽ chẳng bao giờ tìm được nữa hả anh?
Theo VNE
Chồng em sao được bằng anh? Ngày ấy, tôi vẫn nhớ em nói một câu: "anh thì là gì mà đòi so sánh với người yêu em", câu nói ấy, cả đời tôi sẽ không quên. Em à, hôm này Hà Nội trời đẹp quá, se lạnh, nhưng nắng đẹp long lanh. Tiết trời này làm anh nhớ đến những ngày sinh viên, những ngày 2 đứa mình học...