Đức Phật dạy: Muốn hạnh phúc cần bỏ 2 điều này
Hạnh phúc chính là sự bình an của thân thể và sự yên tĩnh của tâm hồn.
Cuộc sống thường ngày, có những người rất dễ rơi vào tuyệt vọng, đau khổ bởi vì trong lòng có quá nhiều gánh nặng, quá nhiều ưu tư, quá nhiều nỗi buồn,… cuối cùng họ bế tắc, gục ngã và dẫn đến việc kết thúc cuộc đời mình.
Khi cảm thấy tuyệt vọng bạn nên nhớ, sống trên cõi đời vốn không đơn giản và dễ dàng, đôi khi bạn cần phải biết buông bỏ một vài thứ, một vài chuyện thì bạn mới có thể mạnh mẽ đứng dậy và đi tiếp.
Ảnh minh họa.
Nếu cố chấp chỉ khiến bạn mãi chìm đắm trong đau khổ, mãi là kẻ bất hạnh. Khi biết buông bỏ, bạn sẽ thấy cuộc đời này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi bạn.
Đức Phật có 2 lời khuyên dành cho tất cả chúng ta, lời khuyên này cũng xác chứng rất rõ quan điểm của đức Phật về hạnh phúc ở đời:
Video đang HOT
“Vui thay chúng ta sống, không tham giữa cuộc đời đầy thamVui thay chúng ta sống, không sân giữa cuộc đời đầy sânVui thay chúng ta sống, không mê lầm giữa cuộc đời mê lầm”
Người có trí tuệ xưa nay thường không sống “trong miệng” của người khác, cũng không sống “trong mắt” của người khác. Vậy bí quyết sống hạnh phúc vui vẻ là gì?
1. Hãy quên đi nỗi buồn
Nếu bạn có những lúc sống với ý nghĩ tiêu cực, hãy xua chúng ra khỏi đầu và nhớ rằng có những hoàn cảnh bạn không có đủ sức để thay đổi. Vậy cách tốt nhất là phải bình tĩnh để suy xét mọi việc.
Đơn giản nhất là bạn hãy nhớ lại những cảm giác tuyệt vời nảy sinh trong bạn khi ngắm hoàng hôn ở một nơi tuyệt đẹp nào đó. Bạn cũng hãy nhớ lại sự nhẹ nhõm và niềm vui khi bạn kết thúc thành công một công việc lớn nào đó, hay niềm vui khi bất ngờ nhận được một món quà thú vị. Nuôi dưỡng cảm xúc tích cực chính là cách hữu hiệu nhất để đánh tan nỗi buồn.
2. Hãy tạo niềm vui cho chính mình
Muốn hạnh phúc bạn hãy tập quen với việc cảm thấy mình hạnh phúc và hãy biến điều đó trở thành một trong những bài tập chủ yếu của bạn. Điều đơn giản như, thường xuyên cười với bản thân và những người khác, hãy để cho họ hiểu rằng bạn là người hạnh phúc.
Bạn cũng hãy gắng làm cho cả những người xung quanh hạnh phúc. Hay khi bạn thấy một người nào đó gặp nạn, hãy đề nghị để bạn giúp đỡ họ dù chỉ là những sự hỗ trợ rất nhỏ. Đơn giản như bạn chỉ đường cho một khách du lịch để anh ta đến được nơi cần thiết một cách nhanh chóng và thuận lợi. Bởi từ niềm vui của người khác, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy vui hơn.
Ngọc Lê
Theo Khỏe & Đẹp
Tôi và sếp rơi vào trò chơi cảm xúc của trái tim
Giữa chúng tôi là một cảm xúc không gọi tên, vừa muốn lãng quên, vừa muốn tận hưởng, vừa hạnh phúc, vừa đau.
Tôi 33 tuổi, có chồng và con trai vô cùng đáng yêu. Chồng rất tốt và tôi luôn yêu anh. Tôi luôn ghê sợ khi đọc những trường hợp ngoại tình và nghĩ làm sao họ lại để điều đó xảy ra, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ có lúc mình lại trở thành những người mà tôi từng chửi rủa. Anh là sếp trong công ty, hơn tôi 10 tuổi. Tôi làm ở chi nhánh khác nên một tháng anh chỉ công tác ở chi nhánh tôi một lần. Tôi quen anh hơn một năm, vì công việc nên chúng tôi thường xuyên trao đổi, nhất là trong các dự án quan trọng. Càng tiếp xúc, tôi và anh càng thấy có quá nhiều điểm giống nhau, trong tính cách, suy nghĩ về mọi việc. Anh bảo coi tôi như em gái và rất vui vì được làm việc với tôi. Tôi cũng luôn nể phục và yêu quý anh.
Anh rất thông minh, kiến thức sâu rộng trên mọi lĩnh vực, hài hước, tinh tế. Trong công việc anh quyết đoán, mạnh mẽ, cùng với trái tim nhân hậu và nhạy cảm. Anh là người rất đàng hoàng, không rưụ chè, không bia rưụ gái gú (nhân viên nam trong công ty biết anh không bao giờ đến những nơi đó cho dù phải đi tiếp các đối tác). Anh luôn kể về gia đình hạnh phúc và tình yêu sâu đậm dành cho vợ. Anh khen vợ, cảm thấy có lỗi vì mình quá tham công tiếc việc nên không có nhiều thời gian cho gia đình. Anh nói có quá nhiều ước mơ và không thể từ bỏ, mỗi đêm anh làm việc tới 3-4 giờ sáng. Mỗi khi nhìn ánh mắt lấp lánh và niềm hạnh phúc của anh khi nói về vợ, không hiểu sao tôi lại cảm thấy một sự ghen tị nho nhỏ.
Không biết từ khi nào, tình cảm trong tôi đối với anh dần lớn hơn mức đồng nghiệp bình thường. Tôi càng chạy trốn, càng kìm nén thì càng cảm thấy nhớ anh hơn. Tôi mệt mỏi và căm ghét bản thân. Một lần tình cờ, tôi lén đọc những đoạn chat rất dài giữa anh và vợ. Thật bất ngờ, vợ chồng anh đã có cuộc hôn nhân ngột ngạt từ nhiều năm trước. Người vợ chỉ toàn nhắn cho anh những dòng tin nặng nề và chì chiết bằng những lời lẽ cay độc, chủ yếu than vãn chị ấy vất vả làm việc nhà như thế nào, anh không phụ việc gia đình. Còn anh rất ít khi nhắn lại, hoặc có nhắn thì đều dùng những lời yêu thương, chân thành để mong vợ thay đổi, sống hạnh phúc với nhau. Tin nhắn gần đây nhất cho thấy anh đã bỏ nhà đi hơn 5 ngày. Vậy mà trước mặt tôi với mọi người, anh vẫn luôn kể về gia đình hạnh phúc của mình.
Rồi một ngày, chúng tôi ngồi tâm sự, tôi lấy hết can đảm để thú nhận mình có tình cảm khác thường với anh, mong anh hãy giúp tôi không đi xa hơn. Thật bất ngờ, anh cũng thú nhận có tình cảm với tôi từ lâu nhưng cũng tìm mọi cách để lẩn tránh. Trong những cuộc trò chuyện, anh vẫn vô tư kể về sự hạnh phúc của gia đình mình (anh không biết tôi đã đọc tin nhắn), chứng tỏ anh là người đàng hoàng, không mượn cớ gia đình bất hạnh để đổi lấy sự thương cảm hay cái cớ để anh thương tôi.
Anh cảm ơn vì nhờ có tôi chia sẻ trong công việc mà anh có niềm vui và động lực hơn, mọi mệt mỏi đều tan biến khi nghĩ về tôi, khi nhìn nụ cười của tôi. Một lần anh bị khủng hoảng trong công việc (lúc đó tôi không biết), anh chỉ gọi tôi đến, ngồi uống nước và nói chuyện tầm phào. Mãi một tuần sau tôi mới biết lúc đó anh đang stress nặng, anh cảm ơn vì nhờ có tôi đến nói chuyện nên đã bớt đi rất nhiều. Có lẽ vì anh không thể chia sẻ được với vợ những vui buồn trong cuộc sống nên xem tôi là người bạn tâm giao, có thể chia sẻ mọi việc, nhất là trong công việc. Những lúc chỉ có tôi và anh, anh luôn tìm cách né tránh hoặc bỏ đi nơi khác, có lẽ anh sợ sẽ không giữ được cảm xúc. Anh nói đây chỉ là cảm xúc nhất thời giữa chúng tôi, cảm xúc nào rồi cũng qua rất nhanh, chắc chắn đến một lúc nào đó chúng tôi sẽ chỉ là ký ức của nhau (dù anh không muốn điều đó).
Tôi thật sự không biết phải làm sao. Chúng tôi đều yêu thương gia đình, là những người có suy nghĩ và không muốn đi quá giới hạn. Hiện tại chúng tôi chỉ như anh em, những người bạn tâm sự, chưa có ham muốn về thể xác nhưng tôi sợ điều đó sẽ không tránh khỏi. Có những lúc tôi nhớ anh điên cuồng, không thể làm gì khác. Tại sao chúng tôi lại rơi vào trò chơi cảm xúc của trái tim này? Tôi phải làm sao để vượt qua? Liệu không gặp nhau, né tránh nhau có làm vơi đi nỗi nhớ? Thật sự tôi rất yêu thích công việc hiện tại vì phù hợp với năng lực và ước mơ của bản thân, tôi không muốn chuyển công ty khác. Tôi cũng không muốn đánh mất anh, vì anh rất hiểu chuyện và cho tôi nhiều lời khuyên hữu ích trong công việc và cuộc sống. Tôi muốn chúng tôi sẽ xem nhau như anh trai - em gái thật sự để cùng hỗ trợ nhau trong cuộc sống, hay ít nhất cũng là chỗ dựa tinh thần.
Tôi biết chắc sẽ có nhiều người rơi vào tình trạng như thế này. Tôi phải làm gì để tập trung vào công việc và gia đình, không nghĩ về anh nhiều nữa? Chúng tôi có thể giữ được mối quan hệ trong sáng như anh em.
Theo vnexpress.net
Tôi sai lầm khi nghĩ đơn giản yêu là cưới người chồng khác đẳng cấp Tôi ly hôn không phải vì những gì anh đòi hỏi mà cảm thấy không cần thiết phải cố gắng với người không biết cố gắng vì mình. Tôi lấy anh khi đã gần 30 tuổi. Vì tuổi trẻ tham vọng, tôi cố gắng hoàn thành xong bằng thạc sĩ và lên được vị trí quản lý của một công ty Nhật Bản...