Đưa mẹ đẻ đi du lịch về, tôi thất vọng khi chồng đề nghị điều này
Thay vì suy nghĩ một cách thấu đáo, chồng tôi chỉ lo chuyện công bằng giữa nhà nội và nhà ngoại.
Kể từ ngày kết hôn, vợ chồng tôi sống chung với gia đình bên nội. Ông bà muốn con cháu ở cùng để cả nhà quây quần, một phần chúng tôi cũng không đủ tiềm lực tài chính để mua đất. 10 năm trôi qua, cuộc sống mẹ chồng – nàng dâu không có điều tiếng gì.
Vì ở chung nên tôi chăm sóc bố mẹ chồng rất cẩn thận. Đôi khi, tôi cảm nhận đã dành sự quan tâm nhiều hơn cho nhà nội. Từ ngày lấy chồng, tôi chẳng cho mẹ đẻ được bao nhiêu.
Với bố mẹ chồng, tôi thường xuyên biếu tiền, mua quà cáp từ quần áo đến thuốc bổ. Dẫu sao đi nữa khi sống chung, bố mẹ đã hỗ trợ rất nhiều. Thậm chí, những năm đầu mới cưới, kinh tế chưa ổn định, bố mẹ chồng còn lo chuyện bỉm sữa để chúng tôi nuôi con. Nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy rất biết ơn.
Chồng tỏ vẻ không hài lòng sau chuyến đi của tôi và mẹ đẻ (Ảnh minh họa: KR).
Năm nay, công ty tôi có suất đi du lịch cho người nhà nhân viên. Tôi suy nghĩ rất nhiều nên cho ai đi cùng. Chồng tôi vốn là người không thích du lịch, ông bà nội cũng ít được đi chơi như người ta. Tuy vậy, tôi vẫn nghiêng về phương án cho mẹ đẻ đi du lịch.
Bố tôi đã mất hơn 10 năm qua, mẹ sống một mình. Suốt đời, bà vất vả, chẳng nghĩ cho bản thân. Từ ngày bố mất, mẹ sống một mình trong căn nhà nhỏ, ngày qua ngày ở trong làng, số lần lên thị trấn cũng hiếm hoi chứ chưa nói đến đi chơi.
Vợ chồng tôi ít du lịch xa nên càng không có cơ hội cho hai bên nội, ngoại đi cùng. Thêm nữa, kinh tế của chúng tôi cũng eo hẹp nên chưa thể tổ chức chuyến đi tốn kém như vậy.
Nhìn người ta đưa thông gia đi chơi, tôi ngưỡng mộ và mơ ước. Nhưng vì hoàn cảnh chẳng cố gắng được, đành đợi sau này khi con lớn hơn một chút.
Video đang HOT
Ngày đăng ký đến gần, tôi nói với chồng kế hoạch sẽ cho mẹ đẻ đi cùng. Trái với suy nghĩ của tôi, chồng đồng ý ngay mà không hỏi gì thêm. Tôi vui mừng khi chồng đồng ý phương án vợ chọn, không có ý kiến phân bua về chuyện vì sao không cho bố mẹ chồng đi.
Lần đầu tiên được đi du lịch xa, mẹ tôi háo hức từ trước đó nhiều ngày, khoe với hàng xóm đầy tự hào. Chuyến đi 4 ngày 3 đêm trôi qua vui vẻ.
Tôi và mẹ có nhiều bức ảnh đẹp. Có lẽ, đây là lần đầu tiên hai mẹ con chụp hình chung nhiều như vậy. Tôi muốn những ngày đi chơi ít ỏi có thể bù đắp cho mẹ sự thiếu thốn về tinh thần suốt nhiều năm qua.
Sau chuyến đi, chồng tôi đưa ra đề nghị: Nếu đã đưa mẹ đẻ đi du lịch, vợ nên thu xếp một khoản tiền để chúng tôi đưa bố mẹ chồng đi chơi. Anh bảo như vậy mới công bằng cho hai bên, tránh để anh em trong nhà dị nghị.
Tôi góp ý với anh, kế hoạch này nên lùi lại thêm một thời gian vì chuyện tổ chức chuyến đi cho cả nhà tốn một khoản kinh phí không hề nhỏ. Do chồng không hỏi lý do đưa mẹ đẻ đi du lịch nên nhân cơ hội này, tôi trình bày quan điểm để ông xã hiểu.
Tôi cho rằng, bố mẹ chồng sống cùng, được quan tâm từ bữa ăn giấc ngủ, thuốc bổ cho đến quà cáp. Hầu như vợ chồng tôi không để ông bà thiếu thứ gì. Suốt nhiều năm qua, bên ngoại ít được quan tâm nên đây là dịp để mẹ được trải nghiệm, có thêm chút niềm vui tuổi già.
Chồng tôi vẫn khăng khăng suy nghĩ phải công bằng giữa nhà nội và nhà ngoại. Anh còn nêu ý kiến, con gái đã lấy chồng, lo cho nhà nội và quan tâm bố mẹ chồng là dễ hiểu, không nên kể lể tấm lòng hay công sức.
Tôi hơi buồn và thất vọng về cách suy nghĩ của anh. Chuyện công bằng giữa nhà nội và nhà ngoại là điều mà nàng dâu nào cũng muốn. Tuy vậy, bên nội đã được tôi quan tâm rất nhiều. Anh chỉ biết nhận, còn không suy nghĩ cho nhà ngoại hay sao?
Anh cảnh báo không đưa bố mẹ chồng đi chơi, lần sau sẽ không có người thân nào được đi du lịch cùng tôi và công ty. Liệu tôi có nên làm theo lời anh yêu cầu hay kiên trì thuyết phục cho chồng hiểu?
Chồng nợ nần, mẹ tôi trả giúp một nửa nhưng nhà anh quyết không bỏ tiền
Biết chồng tôi nợ nần, mẹ đẻ đã gọi tôi về. Bà bảo sẽ bán đất và chia cho tôi một nửa số tiền.
Tôi và chồng kết hôn được 7 năm. Trước khi tiến đến hôn nhân, chúng tôi có gần 3 năm hẹn hò, không phải dạng yêu nhanh cưới vội. Khoảng thời gian tìm hiểu, tôi thấy anh là người tình cảm, có chí tiến thủ.
Anh bảo dân kỹ thuật như anh, làm lâu có thêm kinh nghiệm sẽ có nhiều cơ hội kiếm tiền. Tôi cũng hy vọng tương lai, hai vợ chồng sẽ yên ấm.
Trước đây, tôi thấy chồng có ít mối quan hệ xã hội. Ngoài bạn bè ở công ty, anh chỉ giao lưu với một số bạn học cũ.
Thế nhưng, chồng bất ngờ báo nợ gần 700 triệu đồng. Anh kể do tin tưởng bạn bè chơi tiền ảo và đầu tư trên mạng nên mất sạch. Cuộc sống gia đình tôi vì thế liên tiếp gặp khó khăn. Số nợ anh báo vượt cả số tiền mà chúng tôi có.
Thật sự tôi vừa sốc, vừa tức giận. Tôi đã nhiều lần dặn dò chồng làm gì cũng cần suy nghĩ, không được gây ảnh hưởng đến kinh tế gia đình. Bởi tôi biết khả năng kiếm tiền của hai vợ chồng không cao.
Anh là dân kỹ thuật, không hiểu nhiều về kinh tế, thị trường, vậy mà dám mạo hiểm vay nợ lên tới số tiền gần 1 tỷ đồng như thế. Tôi vô cùng chán nản. Nhà chưa có, vẫn phải đi ở trọ mà giờ phải gánh thêm món nợ khổng lồ.
Gia đình đôi bên cũng biết việc anh nợ nần, thua lỗ. Bố tôi mất sớm, mẹ tôi gồng gánh buôn bán, nuôi hai chị em tôi ăn học.
Vợ chồng tôi đã nhiều lần cãi nhau về chuyện nợ nần (Ảnh minh họa: ShutterStock).
Tôi chưa báo hiếu được gì cho mẹ, giờ lại làm mẹ đau đầu. Biết chồng tôi nợ nần, bà đã gọi tôi về. Bà bảo sẽ bán một phần đất. Số tiền bán đất chia đôi cho tôi một nửa, em trai tôi một nửa.
Mẹ tâm sự rằng, trước khi chồng tôi nợ nần, bà tính mấy năm nữa mới chia tài sản này, cốt là để chờ đất tăng giá mới bán. Tôi chưa có nhà, có thể dùng số tiền mẹ cho góp vào mua nhà. Nhưng trước tình thế cấp bách này, chồng tôi phải vay tiền tính lãi theo ngày, mẹ tôi đành bán đất cho tôi trả nợ.
Tôi càng nghĩ, càng chán. Nếu như chồng tỉnh táo, không đầu tư một cách thiếu hiểu biết thì mẹ tôi đã không phải bán đất sớm như thế.
Sau cùng, tôi quyết định chỉ trích 60% số tiền mẹ cho để chồng trả nợ. Số nợ còn lại anh phải tự lo liệu.
Tháng tới là hạn trả một khoản lớn nhưng chồng vẫn không xoay được tiền. Tôi nói, nếu anh không lo được thì nên nhờ bố mẹ anh hỗ trợ.
Tôi biết nhà chồng vẫn còn đất đai. Tuy không nhiều, trong tình thế cấp bách cũng có thể tính toán. Ngoài ra, tôi biết mẹ chồng tham gia chơi phường (một hình thức đóng họ ở quê).
Tuy nhiên, bố mẹ chồng dường như không có ý định hỗ trợ con trai trả nợ. Trước sức ép của các chủ nợ, chồng tôi đã nhiều lần hỏi vay tiền ông bà nhưng không lần nào ông bà đồng ý. Ông bà nói rằng, chồng tôi phải tự đối diện với sai lầm để tỉnh táo ra.
Chúng tôi rất căng thẳng vì chuyện này. Đành rằng anh sai nhưng cũng là con của bố mẹ chồng, vậy mà ông bà vẫn dửng dưng như không.
Chủ nợ đòi ráo riết, chồng tôi đang tính vay lãi cao để trả. Giờ tôi dùng tất cả tài sản còn lại để trả nợ cho chồng, cả nhà sẽ lâm vào cảnh trắng tay. Thực ra số tiền này cũng không đủ trả hết số nợ còn lại.
Đây là tiền mồ hôi, công sức cả đời của mẹ tôi. Chẳng lẽ, khoản tiền này lại tan biến một cách vô nghĩa như thế.
Nhưng nếu không giúp, chồng đi vay lãi cao, lại lâm vào một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Gia đình chồng có tài sản nhưng nhất quyết không hỗ trợ chút nào. Tôi thực sự bế tắc và khó nghĩ.
Thấy bát cơm mẹ chồng đang ăn dở mà tôi nghẹn ngào Lúc nào mẹ chồng cũng đợi vợ chồng tôi ăn xong rồi mới ăn. Tôi khuyên bà ăn cùng thì bà luôn miệng từ chối. Mẹ chồng mới đến chăm tôi ở cữ được 1 tháng nay. Những ngày tôi nằm viện, người chăm sóc tôi là mẹ đẻ, còn mẹ chồng ở nhà dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng để...