Dòng tin nhắn cuối cùng trong đêm mưa khiến tôi không kịp gặp vợ lần cuối
Nếu hôm đó anh đọc tin nhắn của vợ, mọi chuyện đã không đến mức này. Anh tự trách mình và đầy đọa bản thân, như để trả giá cho mọi chuyện Minh làm.
Đúng là đàn bà, thật lắm chuyện (Ảnh minh họa)
Ngoài trời mưa tầm tã nhưng Minh vẫn quyết định bỏ đi uống rượu, sau khi vừa cãi nhau với vợ về chuyện nhà cửa. Nói bao nhiêu lần là sắm thêm cái tivi để ở phòng ngủ, vợ nhất định không chịu. Lúc nào bài ca tiếc tiề.n, rồi thế này thế nọ của vợ cũng ngân lên. Bực mình, Minh định mai mở két lấy tiề.n, mua hẳn một chiếc ti vi xịn về cho vợ xem. Nói thì không chịu nghe cứ để anh phải điên lên.
Ngồi uống một mình chán quá, Minh gọi thêm 2 thằng bạn thân ra nhậu cho vui. Dù gì đàn ông nói chuyện với nhau mới giải thỏa được nỗi bực tức này. Đang rượu chè say sưa, bỗng điện thoại Minh báo có tin nhắn. Rút điện thoại ra, thấy tin nhắn của vợ Minh lại đút vào túi quần và tiếp tục cuộc vui.
30 phút sau, điện thoại Minh lại đổ chuông. Lại là vợ gọi Minh tắt máy để im lặng. Nghĩ là vợ lại gọi và phàn nàn chuyện bỏ đi không nói một lời, 2h đêm rồi chưa thấy về thôi mà. Đúng là đàn bà, thật lắm chuyện. Minh mặc kệ.
Rượu xong, 4h giờ sáng Minh và 2 người bạn kia mới về nhà trong tình trạng say khướt. Về nhà Minh lao vào phòng, ngủ như chế.t chẳng cần để ý vợ con thế nào. Sáng dậy, anh thấy ồn ào bởi tiếng bàn tán xôn xao của mọi người ở cổng. Chạy ra xem có chuyện gì thì cô Hằng nhà bên vội gọi Minh.
- Minh ơi, vợ mày thế nào rồi. Nó bị thương nặng không?
- Cô bảo sao cơ ạ. Vợ cháu ở nhà chứ đi đâu mà thương với tích ạ.
- Ơ. Mày bị mơ ngủ à, đêm qua nó bị ta.i nạ.n ngay đầu ngõ nhà mình, mọi người phải đưa đi cấp cứu mà mày không biết gì à.
- Sao cơ ạ? Vợ cháu ta.i nạ.n ạ. Sao cháu không biết gì. Cô ấy đi viện nào ạ?
- Mày làm chồng như thế đấy. Nó ở viện X, vào nhanh xem vợ con thế nào. Rõ khổ.
Video đang HOT
Vội vàng lấy xe đi, Minh lao như điên đến bệnh viện. Vào phòng cấp cứu cả nhà Minh đã đứng đợi ở đấy. Minh hốt hoảng lao vào hỏi mọi người.
- Vợ con sao rồi mẹ? Cô ấy không sao chưa?
- Không biết được thế nào. Nhưng nghe chừng nó bị nặng lắm. Bác sĩ đang cấp cứu, mày đi đâu mà điện thoại không nhấc máy thế.
- Dạ…con…
Ngó nghiêng vào phòng cấp cứu nhìn vợ, lòng Minh nóng như lửa đốt. Mở điện thoại ra xem, Minh giật mình thấy 50 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn. Trong số ấy có tin nhắn và 3 cuộc gọi nhỡ của vợ. Mở tin nhắn ra xem, Minh mới hiểu lý do vì sao vợ bị ta.i nạ.n như thế này. “Anh đang ở đâu, về nhà đi con đang sốt, ở nhà lại hết thuố.c rồi”.
Em không thể ra đi như thế được. Anh xin em mà… (ảnh minh họa)
Vậy mà đêm qua Minh khin.h thườn.g không thèm đọc tin nhắn của vợ, để chế độ im lặng. Giờ thì hối hận cũng đã quá muộn rồi. Đang tự dằn vặt, trách bản thân mình về hành động tối qua thì đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ đi ra. Minh vội lao đến hỏi như khóc.
- Bác sĩ, vợ tôi có sao không? Cô ấy ổn chứ?
- Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng cô ấy đã…đi rồi.
- Anh bảo sao…cô ấy đi là sao? Vợ tôi tối qua vẫn còn ở bên cạnh tôi cơ mà.
- Anh hãy bình tĩnh và vào với chị ấy lần cuối đi. Tôi xin phép.
Vị bác sĩ ấy rời đi, Minh đờ đẫn người quay mặt nhìn vào phòng cấp cứu. Anh lê từng bước chân nặng chịch của mình vào nhìn vợ. Cô ấy nằm trên giường, đôi môi vẫn mỉm cười như chưa từng ra đi. Đưa bàn tay vuốt lên má vợ mà nước mắt anh trào ra không thôi. Ôm lấy vợ anh khóc trong thổn thức. Anh gào như thể để cô ấy tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.
- Vợ ơi! Dậy đi, em đừng ngủ như thế mà. Hãy dạy mở mắt nhìn anh đi được không? Em không thể ra đi như thế được. Anh xin em mà…
Mấy ngày sau khi tang lễ của vợ xong, Minh ngồi ở góc nhà hút thuố.c và cầm tấm ảnh gia đình hạnh phúc bên nhau mà cười nhạt. Minh ước có thể làm gì đó để quay ngược thời gian, vợ anh sẽ không bị ta.i nạ.n. Anh vẫn có vợ, vẫn được đôi co cãi vợ với cô ấy. Nhưng giờ đây nhà không bóng dáng của vợ, không ai cãi vã với anh nữa rồi…Tất cả là tại Minh, anh phải làm gì đây?
Nếu như hôm đó anh đọc tin nhắn của vợ, thì mọi chuyện đã không đến mức này. Anh tự trách mình và đầy đọa bản thân, như để trả giá cho mọi chuyện Minh làm.
Theo blogtamsu
Chồng nguy kịch sắp chế.t nhưng vẫn còn từ chối gặp tôi
Khi đa.u đớ.n nhất anh đã yêu cầu không muốn gặp tôi. Anh cũng không đồng ý để tôi chăm sóc anh. Những ngày cả nhà vất vả túc trực là lúc tôi có thời gian suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Thực ra khi viết những dòng chữ này cảm xúc của tôi vô cùng lẫn lộn, mọi thứ xảy đến với tôi mới như chỉ ngày hôm qua thôi. Những điều tôi làm, thật sự khiến tôi xấu hổ, đa.u đớ.n vô cùng. Người ta nói đúng, khi hạnh phúc ở cạnh chúng ta không biết trân trọng... để rồi khi tất cả trôi qua ta mới hối tiếc.
Tôi và chồng cưới nhau được gần 30 năm nay, trong quãng thời gian đó có những buồn vui, hờn tủi. Có những lúc chán chường bởi anh quá hiền lành, không dứt khoát, anh lúc nào cũng sống cho mọi người mà không nghĩ cho bản thân mình.
Mọi người ạ! Tôi nói vậy cũng có lý do của mình, nếu chỉ trong vài trang giấy tôi không thể nói hết được suy nghĩ của mình, nên tôi chỉ xin nói ngắn gọn thế này.
Vợ chồng tôi có 5 đứa con, hiện tại chúng đã khôn lớn. Hai đứa đầu hiện đang sống ở nước ngoài, còn đứa thứ 3 đang sống cùng gia đình chồng ở Thanh Hóa. Đứa con trai đã có vợ sống cùng chúng tôi và đứa con gái út. Vợ chồng tôi hiện đã về hưu, có cuộc sống khá dư giả. Cũng bởi các con tôi vẫn gửi tiề.n về hỗ trợ bố mẹ hàng tháng.
Chồng tôi là vậy, anh thật sự không muốn giao tiếp với mọi người chỉ chăm chăm lo cho gia đình mình mà thôi (Ảnh minh họa).
Biết gia đình tôi có điều kiện, nên từ xưa anh em phía chồng tôi thường hay cậy nhờ, vay mướn. Tôi không tới mức ki bo không hỗ trợ anh em nhà chồng nhưng vì họ sống không sòng phẳng nên sau một vài lần, tôi rút kinh nghiệm nói là không có. Nhưng chồng tôi tính tình cả nể, thấy anh em khó khăn nên cứ áy náy. Thậm chí anh còn dấu tôi đem tiề.n cho em trai vay. Để rồi khi tôi phát hiện ra số tiề.n đã lên tới hàng trăm triệu đồng.
Hai vợ chồng tôi cuống cuồng đi đòi nợ, nhưng rồi cũng chỉ gom về được hơn nửa. Từ lần đó, chồng tôi cũng buồn, anh cũng nói rút kinh nghiệm nghe lời vợ, nhưng nói rồi lại đâu vào đấy khi anh em nhà anh cần, anh lại đau đầu suy nghĩ, bàn tính,...
Trong quan điểm nuôi dạy con của tôi và chồng cũng có nhiều điểm va chạm nhau. Đôi khi tôi muốn các con theo học ngành này, anh lại muốn hướng nó đi ngành kia. Cãi nhau nhiều cũng đau đầu, cuối cùng vợ chồng tôi tôn trọng quyết định của chúng là học nghề và học tiếng rồi đi nước ngoài. Thế là hai đứa đầu đã có lựa chọn riêng của nó. Đứa thứ 3 thì nghe lời tôi học ngành sư phạm, hiện tại cháu đã có công việc ổn định. Đứa thứ 4 thì vâng lời bố theo học ngành y và cháu cũng đã thành công trong con đường sự nghiệp của mình.
Chồng tôi khép kín, không thích giao lưu bạn bè, anh hiện đã nghỉ hưu, chỉ quanh quẩn ở vườn trồng rau, thả gà. Xong việc anh nghỉ ngơi nằm xem ti vi, nghe đài. Còn tôi thì trái ngược, tôi thích văn nghệ đoàn thể, thích đi đây đi đó. Nhiều lần đi vận động mọi người ai cũng hào hứng, về nhìn chồng tôi đâ.m chán nản. Tôi cũng nói nhiều, nhưng anh kệ anh nói "Ai thích thì cứ tham gia, anh chỉ muốn nghỉ ngơi thanh thản thôi".
Đôi lần tôi mời chị em về nhà ăn cơm, anh vẫn tham gia nấu nướng, làm rất nhanh, ai cũng khen anh khéo tay, đảm đang. Nhưng chỉ mỗi nhược điểm là hiền, ít nói và không muốn giao tiếp với bạn của vợ.
Đến đây, mọi người đã có thể hình dung được sự trái ngược giữa vợ chồng tôi phải không ạ? Nhưng quả thật sống hơn nửa đời người, có 5 đứa con khôn lớn mà tôi đây vẫn chưa ngộ ra được giá trị hai chữ "hôn nhân". Tôi kể thật lòng mọi người đừng "ném đá" tôi nhé!
Rồi chính cái tính cách phóng khoáng, ham giao lưu của tôi đã đẩy tôi vào một tình thế khó xử, một cuộc tình chớp nhoáng vụn.g trộ.m với một người bạn, người anh trong đội bóng chuyền của xã. Tới giờ tôi ân hận vô cùng.
Tôi từng dấu chồng, dấu con đi du lịch cùng người đàn ông đó 2 tuần. Với lý do đi cùng hội phụ nữ, nhưng thực ra chúng tôi đã tách riêng để đi với nhau. Trong khoảng 2 tuần đó, tôi đã có những trải nghiệm cực kỳ khác lạ. Khi tôi vui vẻ, tôi nào đâu hay chồng tôi đang âm thầm chiến đấu với căn bệnh ung thư dạ dày quái ác.
Khi người ta đồn ầm chuyện của chúng tôi, chồng tôi chỉ nói ngắn gọn: "Cảđời sống với nhau, có lẽ em chưa hiểu hết giá trị hai chữ "hôn nhân". Em chê anh hiền lành, sống không quyết đoán. Nhưng em đã bao giờ đặt mình vào vị trí của anh trong vai trò người anh, người con cả.
Hơn 30 năm nay, chúng ta cùng làm cùng lo cho những đứa con, có lúc hờn ghen cãi vã nhưng anh luôn trọng ý kiến của em. Nay em nói em có người khác, liệu em có hạnh phúc hơn, hay chỉ là cảm giác nhất thời? Các con sẽ nghĩ gì khi biết có người mẹ như em, chúng sẽ tự hào hay xấu hổ...Anh có giận, có ghen nhưng anh hỏi em, đã bao giờ em nghĩ tương lai của em và người đàn ông đó. Hai người liệu có vượt qua được rào cản xã hội, có cùng nhau ghánh vác lo toan,...".
Trước đó tôi đã rất sợ anh sẽ đán.h tôi, nhưng rồi khi anh nói xong, anh im lặng ngồi xuống thở dài, tôi thật sự rất hối hận. Tôi đã già, đã đến cái tuổ.i làm bà thế mà còn làm ra chuyện xấu hổ như vậy?
Một tuần sau đó, chồng tôi ngã bệnh anh phải nhập viện. Khi đa.u đớ.n nhất anh đã yêu cầu không muốn gặp tôi. Anh cũng không đồng ý để tôi chăm sóc anh. Những ngày cả nhà vất vả túc trực là lúc tôi có thời gian suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Thực sự tôi vô cùng ân hận, tôi đã không thể nghĩ và nói thêm được lời nào?
Giờ sức khỏe của chồng tôi đang vô cùng nguy kịch, tôi rất muốn được tự tay chăm sóc cho anh, chuộc lại lỗi lầm. Nhưng anh nhất quyết không muốn nhìn mặt tôi, anh nói anh muốn ở với các con? Lời anh nói khiến tôi đau khổ vô cùng. Tôi biết phải làm sao đây mọi người ơi? Giờ các con chúng nhìn tôi với anh mắt trách móc, hờ hững, tôi thật sự chỉ muốn các con hiểu tôi đã ân hận, tôi suốt đời chỉ yêu mỗi mình chồng mà thôi, tất cả chỉ là lầm lỡ, nhất thời...
Theo Afamily
Khi tôi tỉnh dậy, anh đã bỏ đi chỉ còn lại dòng tin nhắn ngang trái Khi ngủ dậy, Thư không thấy chồng đâu mà chỉ thấy có tờ giấy để trên bàn với dòng chữ nhắn lại cho cô: "Anh về với mẹ một thời gian, em yêu con thế nào thì anh yêu mẹ như vậy, đừng sống quá ích kỷ nữa". ảnh minh họa Nghe tiếng chuông cổng, mẹ chồng Thư vội vã chạy mở cổng,...