Đòn thù ác hiểm của người tình già với mỹ nhân Sài thành
Chỉ cần một câu đáp thiếu thận trọng đó của Sáu Hương thôi, đã xảy ra một tai họa cho anh chàng tác giả của bó hoa hồng tặng chớp nhoáng lúc nãy.
Bởi câu trả lời thiếu suy nghĩ của Sáu Hương mà bữa hẹn hò đó mất vui (Ảnh minh họa)
Lão nhân tình vốn nổi tiếng là một chánh án người Pháp đầy quyền thế và t.iền tài thời ấy có tính ghen tuông đến bệnh hoạn cho nên lão ta không bao giờ chấp nhận cho người tình Sáu Hương của mình có quan hệ với ai, trong khi lão đang đặt mối tình si của mình vào cô nàng.
T.hủ t.iêu tình địch bằng bùa ngải
Cho nên khi bữa ăn đó chấm dứt thì lão ta đùng đùng bỏ ra về mà không đưa Sáu Hương đi chơi tiếp ở những chỗ thượng lưu khác như những lần trước, mà trước khi về lão còn nói một câu nghe không lọt tai cô Sáu: “Em nên coi lại mối quan hệ đó, nó không tốt đâu!”. Tưởng chỉ là câu nói ghen tuông thông thường của lão ta như từ trước đến giờ, nhưng không ngờ ngay trong tối hôm ấy khi vừa về tới nhà thì Sáu Hương đã bất ngờ nhận được cú điện thoại từ gã nhân tình người Pháp gọi và báo một câu hết sức khó nghe: “Ai gieo gió thì ắt sẽ gặt bão!”.
Sáu Hương không bao giờ ngờ rằng đó là câu hăm dọa tai hại. Để rồi một buổi sáng cách ba hôm sau, có một người khách lạ tìm tới tận nhà của người đẹp ở, xưng rằng mình là người được cử tới từ lão Chapuis. Người ấy còn nói rõ hơn rằng Chapuis tức là danh tính của lão thẩm phán đầy uy lực của tòa thượng thẩm. Cô ngạc nhiên hỏi lại ông này tới gặp cô nhân danh Chapuis để làm gì, thì người đó úp mở nói rằng mình được Chapuis phái tới để báo cho biết rằng ông ta nhờ một việc hệ trọng, mà lão này trước khi hành sự theo lệnh muốn báo cho Sáu Hương biết để mà dè chừng.
Hỏi kỹ ra thì Sáu Hương mới giật mình bởi người khách mà cô đang tiếp là một ông thầy bùa nổi tiếng của đất Chùa Tháp lúc ấy, mà đã nhiều lần cô Sáu nghe kể và rất khắc kỵ với ông ta! Trước khi từ giã ra về thì vị khách lạ này còn nói rõ hơn với Sáu Hương rằng anh ta không muốn cô Sáu bị liên lụy vào câu chuyện trả thù ác độc này cho nên anh ta khuyên cô nên tìm gặp một người có tên là T. làm lục sự ở tòa án để rõ hơn!
Cho đến lúc đó Sáu Hương cũng chưa biết T. là ai và chuyện gì dính dáng tới con người ấy. Cho đến khi vị khách lạ giải thích rõ hơn rằng, T. là người mà lão thẩm phán Chapuis đang coi là kẻ tình địch nguy hiểm và đang nhờ triệt hạ bằng bùa ngải!
Sáu Hương hốt hoảng cố phân trần với vị khách lạ rằng cô không hề quen biết với người lục sự tên T. nào đó, mà chẳng qua đây là chuyện hiểu lầm giữa gã nhân tình với anh chàng kia mà thôi… Nghe qua như vậy rồi thì ông thầy bùa thú thật rằng ông ta đã lỡ nhận lời và nhận một số t.iền khá lớn của lão Chapuis để nhằm triệt hạ người có tên là T.. Nhưng vốn có cảm tình với Sáu Hương qua vài lần tình cờ nhìn thấy nhan sắc diễm kiều của cô cho nên ông ta không muốn ra tay tàn độc như những lần trước đó. Trước khi ra về ông ta còn dặn lại Sáu Hương rằng trong việc này nếu muốn cứu người có tên là T. thì nhất thiết Sáu Hương gặp anh T. rồi nói rõ chuyện anh ta bị người rắp tâm hãm hại mà liệu cách lánh đi cho yên thân.
Sáu Hương đâu có quan hệ gì với anh chàng đó nhưng nghe lão thầy bùa nói như vậy thì cô xem kỹ lại tấm danh thiếp của anh chàng mà cô còn giữ lại trong túi xách. Cô không muốn dây vướng chuyện rắc rối đó, nên suốt đêm cứ trằn trọc suy nghĩ mãi, rồi hình như có điều gì đó thôi thúc cho nên cuối cùng Sáu Hương đã tìm cách liên lạc được bằng điện thoại với anh chàng T. Và chẳng hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường gì, sáng ngày hôm sau cô hẹn với anh chàng tới nhà mình để gặp, và phải chăng là định mệnh éo le đã khiến có cuộc đụng độ giữa lão Chapuis và chàng trai trẻ tên T. kia. Sáng hôm ấy, khi vừa nhìn thấy Sáu Hương đang ngồi với chàng trai trong phòng khách nhà cô, thì Chapuis đã sừng sộ lên ngay rồi suýt nữa lão ta đã rút s.úng trong túi quần ra xử ngay chàng T. đó tại chỗ!
Quỳ gối trước nhà người đẹp vì bị ngải hành
Video đang HOT
Cũng may là Sáu Hương đã can thiệp kịp thời và một á.n m.ạng vì tình đã không xảy ra lúc ấy. Tuy nhiên ngay tối hôm đó thì câu chuyện trả thù bằng bùa của gã Tây ghen tuông bệnh hoạn đã lộ ra một cách ngoài tưởng tượng của Sáu Hương!
Sáng sớm ngày hôm sau nữa, khi Sáu Hương vừa mở cửa nhà bước ra sân thì hết sức ngạc nhiên khi thấy có một chàng trai lạ đang quỳ gối trước thềm nhà mình, mà xem ra thì anh ta đã quỳ ở đó khá lâu cho nên đầu tóc và vai áo của anh ta đã thấm đẫm sương sớm!
Sáu Hương có tính thương người chứ không chảnh điệu như các người đẹp khác nên dẫu chưa biết người đang quỳ kia là ai cũng bước tới hỏi han và sau khi nghe anh chàng vừa run rẩy vừa xưng tên mình là T. thì cô Sáu giật mình hốt hoảng kêu lên vừa nhớ tới chuyện Chapuis và ông thầy bùa ngày hôm trước.
Cô hỏi ra mới được biết rằng anh chàng T. đó đang ngủ ở nhà thì vào lúc nửa đêm nghe như có ai gọi tên mình, rồi anh ta đã bật dậy, bước ra khỏi nhà như một kẻ mộng du, để rồi cứ đi, cứ bước mãi… Bước mãi cho đến khi tới đây, rồi chẳng biết bằng cách nào đó anh ta đã lọt vào sân nhà của Sáu Hương và quỳ ở đây với một mệnh lệnh vô hình nào đó luôn báo với anh ta rằng, anh ta phải quỳ đây cho đến lúc nào kiệt lực, hoặc bị người khác xử cho đến c.hết thì mới hết chuyện!
Sáu Hương từ nào đến giờ tuy có nghe về chuyện bùa ngải nhưng chưa áp dụng bao giờ cho nên không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra với mình và anh chàng tên T. này nên hết sức lúng túng lo sợ… cũng may là sau đó không lâu thì người đàn ông lạ xưng là thầy bùa đột ngột xuất hiện rồi chính ông ta cho biết rằng một là anh chàng tên T. này sẽ bị c.hết vì đang bị bùa hành, hoặc là ngược lại…
Sáu Hương ngạc nhiên hỏi lại ông ta chuyện ngược lại thế nào thì ông thầy bùa này nói có vẻ chân thật: “Tôi được thuê để yểm bùa hại anh chàng này trở thành người dở điên, dở khùng rồi sẽ c.hết, nhưng lương tâm tôi không cho phép cho nên tôi sẽ làm cho sự việc ngược lại… Sáu Hương cố hỏi thêm chuyện ngược lại là ngược thế nào thì trước khi biến đi khỏi sân lão thầy bùa nói một câu khó hiểu: “Trừ phi tôi phá bỏ lời nguyền với anh chàng T. đó và khiến lời nguyền có tác dụng ngược với lão thẩm phán Tây thì không còn cách nào khác…”.
Phải nghe chính tay thầy bùa người Khơ Me kể ra thì cô Sáu Hương mới tin rằng anh chàng tên T. đã bị trúng bùa của chính lão, để rồi ra sự thể như vậy. Là một người đẹp được xếp hạng trong tứ đại mỹ nhân thời ấy, nhưng Sáu Hương lại hoàn toàn khác với những người đẹp kia, có nghĩa là cô nàng không bao giờ đụng tới bùa ngải. Bởi vậy khi phát hiện ra anh chàng lục sự tòa án tên T. bị trúng bùa thì cô đã hốt hoảng, vừa ra lệnh cho lão thầy bùa người Khơ Me, vừa năn nỉ lão ta phải làm cách nào đó để “gỡ bùa” cho anh chàng tội nghiệp kia. Nhưng lão thầy bùa đã thú thật rằng yểm bùa cho người ta thì dễ mà gỡ bùa mới khó, nhất là ở đây do nhận một số t.iền khá lớn của lão thẩm phán Tây cho nên bùa mà ông thầy này dùng cho lục sự T. quá nặng tay, bây giờ rất khó gỡ ra!
Cô Sáu Hương về sau này đã thuật lại cho nhiều người nghe rằng khi đó cô đã hết lời năn nỉ, và đồng ý trả lại cho lão thầy bùa bằng số t.iền mà lão ta đã nhận của tay thẩm phán ác tâm thì lúc đó cô mới giật mình bởi con số t.iền quá lớn: Năm lượng vàng hiệu Đồng Thạnh. Thời ấy vàng lá thịnh hành tại Sài Gòn và các tỉnh miền Nam là hiệu Đồng Thạnh với giá hai mươi đồng bạc con cò một lượng, mà năm lượng tức là một trăm đồng, mà một trăm đồng thì quá lớn! Tuy nhiên không đành lòng nhìn người thanh niên vô tội kia bị hại đến thê thảm như vậy cho nên cuối cùng cô Sáu Hương đã xuất t.iền túi ra trả lại cho ông thầy bùa, dặn ông ta phải đem trả lại cho tên thẩm phán Tây thủ phạm chính trong vụ yểm bùa này.
Theo Xahoi
Lạ kỳ về nơi có nhiều vụ án oan khuất trong lịch sử Việt Nam
Bên con đê sông Đuống tại địa phận huyện Gia Bình, tỉnh Bắc Ninh chỉ dài hơn 10km, nhưng không hiểu vì lý do gì, nơi đây gắn liền với rất nhiều vụ án oan khuất. Không quá để nói rằng, đây là triền đê oan khuất trong lịch sử Việt Nam.
Dọc theo triền đê có nhiều huyền tích bí ẩn này, chúng tôi như lạc vào những câu chuyện lịch sử đầy oan khiên của dân tộc. Điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi là đền thờ Trạng nguyên khai khoa Lê Văn Thịnh tại thôn Bảo Tháp, xã Đông Cứu, huyện Gia Bình, tỉnh Bắc Ninh.
Vén màn bí ẩn vụ án hồ Dâm Đàm
Trong khói nhang trầm uy nghi, chúng tôi như được trở lại với lịch sử gần 1.000 năm trước. Ông Nguyễn Văn Đam - thủ từ đền Lê Văn Thịnh kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời bi tráng của vị trạng nguyên này. Lê Văn Thịnh là người thôn Bảo Tháp, huyện Gia Bình, tỉnh Bắc Ninh.
Cổng vào đền và chùa thờ Lê Văn Thịnh.
Tháng 2 năm Ất Mão (1075), Vua Lý Nhân Tông cho mở khoa thi Minh kinh bác học và thi Nho học tam trường, Lê Văn Thịnh dự thi và đã đỗ đầu. Vì thế, ông được coi là Trạng nguyên khai khoa của Việt Nam. Ban đầu, ông được vào hầu vua học, sau thăng chức Nội cấp sự, rồi Thị lang Bộ Binh. Tháng 6 năm Giáp Tý (1084), ông được cử đi đến trại Vĩnh Bình (thuộc Cao Bằng ngày nay) để bàn nghị về việc cương giới với Chánh sứ nhà Tống là Thành Trạc.
Sau khi đã "phân giải mọi lẽ", nhà Tống chấp thuận trả lại cho Đại Việt 6 huyện, 3 động thuộc châu Quảng Nguyên (nay là phần đất ở phía tây bắc tỉnh Cao Bằng) mà họ đã chiếm trước đây và cho thông sứ như cũ. Sau này, ông được thăng tới chức Thái sư. Ông cống hiến cho nhà Lý thêm 10 năm thì xảy ra "vụ án hồ Dâm Đàm" vào năm Ất Hợi (1095).
Về vụ án này, đến nay vẫn còn rất nhiều điều chưa được làm sáng tỏ. Sách Đại Việt sử lược ra đời vào thời Trần kể lại vụ án như sau: "Mùa đông tháng 11 năm Ất Hợi (1095), nhà vua (Lý Nhân Tông) xem đ.ánh cá ở Diêu Đàm (hay Dâm Đàm, nay là hồ Tây, Hà Nội).
Lúc bấy giờ vua ngự trong một chiếc thuyền nhỏ, thị vệ theo hầu rất ít. Thái sư Lê Văn Thịnh vốn có mưu gian, nhân cơ hội ấy mới dùng phép thuật làm khói sương nổi thoắt lên bao phủ cả mặt hồ, ban ngày mà tối tăm mù mịt. Một lát, nhà vua nghe tiếng mái chèo sắp đến gần, vua có ý sợ xảy ra tai biến mới lấy cái mác phóng ra. Khói sương theo cái mác mà tan biến đi thì thấy thuyền của Lê Văn Thịnh đã đến gần, với đồ h.ung k.hí.
Vua sai người bắt giữ Lê Văn Thịnh lại rồi hạ chiếu đem an trí ở miệt Thao Giang. Trước kia, trong nhà Lê Văn Thịnh có tên đầy tớ là người Đại Lý (tức Vân Nam, Trung Quốc ngày nay) giỏi làm ảo thuật, Lê Văn Thịnh học được phép của nó. Và, đến đây thì làm phản".
Tuy nhiên, cũng có rất nhiều tài liệu lịch sử đã chứng minh sự hàm oan của vị trạng nguyên tài hoa này và đời hậu thế vẫn đang tìm mọi cách chứng minh sự trong sạch cho ông. Ông Lê Viết Nga - Giám đốc Bảo tàng tỉnh Bắc Ninh - cho biết: "Hiện nay ở Bảo tàng Bắc Ninh còn lưu giữ lại rất nhiều sắc phong cho Thái sư Lê Văn Thịnh qua các triều đại vua. Sắc phong cổ xưa nhất còn lưu lại gần như nguyên vẹn cho thấy ngay từ triều Hậu Lê, Thái sư Lê Văn Thịnh đã được minh oan rồi".
Ông Nga khẳng định: "Nếu như thái sư không được minh oan, không được sắc phong trở lại thì trong dân gian sẽ không bao giờ dám dựng đền để thờ tự".
Với sự cố gắng của rất nhiều người, nhiều cơ quan đoàn thể, năm 1993 một cuộc hội thảo với sự góp mặt của nhiều nhà sử học, nhà điêu khắc và các học giả nổi tiếng đã diễn ra. Hội thảo đã thành công tốt đẹp và bước đầu minh oan cho vị Trạng nguyên tài hoa Lê Văn Thịnh.
Bức thần xà bí ẩn
Bức tượng xà thần vừa được công nhận là bảo vật quốc gia.
Về cuộc đời của cụ Lê Văn Thịnh, sau vụ án hồ Dâm Đàm còn nhiều uẩn khúc. Theo lưu truyền dân gian, khoảng ba năm sau, Lê Văn Thịnh được ân xá. Trên đường về quê đến chợ Điềng, xã Đình Tổ, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh, ông dừng chân nghỉ lại. Một nông dân thấy cụ già gầy yếu như hành khất liền biếu bát cháo hoa để cụ ăn. Bác nông dân hỏi "Cụ có thèm ăn thứ gì nữa không?", cụ trả lời muốn ăn một khúc cá. Bác nông dân lựa được con cá mè hoa đem nướng một khúc biếu cụ. Lê Văn Thịnh ăn cá xong nằm nghỉ và mất tại đó. Dân làng Điềng khi biết đó là Trạng nguyên Lê Văn Thịnh liền đưa cụ ra một gò nổi bên bờ sông Dâu. Xác cụ được mối đùn kín, dân làng thấy lạ liền chôn cất và lập đình thờ, tôn cụ làm thành hoàng làng.
Lại nói, sau khi xảy ra vụ án hồ Dâm Đàm, ngôi nhà của cụ Lê Văn Thịnh tại thôn Bảo Tháp đã được thân phụ là cụ Lê Văn Thành cúng tiến thành chùa. Sau này khi Lê Văn Thịnh được minh oan, dân làng xây đền cho cụ và trở thành cụm di tích đền và chùa Lê Văn Thịnh như hiện nay.
Trong khuôn viên đền và chùa Lê Văn Thịnh hiện nay có một bức tượng đá hết sức bí ẩn. Đó là bức tượng rồng (nhưng người dân địa phương gọi là bức tượng xà thần) trong tư thế "miệng cắn thân, chân xé mình". Bức tượng này vừa được công nhận là bảo vật quốc gia ngày 30.12.2013.
Theo người dân địa phương kể lại, năm 1991, trong một lần dọn dẹp trước cửa đền thờ Thái sư Lê Văn Thịnh, ông thủ từ khi đó là Phan Đình Phô tình cờ phát hiện được một bức tượng bằng đá nguyên khối, chôn sâu dưới đất. Bố cục và hình dáng bức tượng cực kỳ đặc biệt: Một loài động vật bò sát giống rắn, nhưng có chân, miệng đầy răng, trong động thái "miệng cắn thân, chân xé mình".
Khi đó sự việc khiến dư luận trở nên rất xôn xao. Mỗi ngày, có hàng ngàn người hiếu kỳ kéo đến vái lạy pho tượng. Các nhà khoa học, chính quyền và nhân dân thảo luận xong, thì quyết định nhấc bức tượng lên khỏi lòng đất. Lạ thay, mấy chục thanh niên trai tráng ghé vai, cùng với đòn bẩy, xà beng mà pho tượng rồng không hề nhúc nhích.
Thấy sự lạ, cụ Phô vào đền nhang khói, kính xin Thái sư Lê Văn Thịnh linh thiêng cho phép người dân được rước "ông rồng" lên thờ. Không ngờ, xin phép xong, các trai tráng ghé vai nâng pho tượng thấy nhẹ bẫng.
Trước quá trình tôn tạo, một cuộc khai quật nhỏ đã diễn ra. Các nhà khảo cổ phát hiện thêm 2 bộ phận nữa của tượng rồng đá. Một bộ phận là bàn chân rồng nguyên vẹn với móng vuốt sắc nhọn. Các nhà khoa học xác định hai bộ phận này có chất liệu và phong cách tạo tác phù hợp với pho tượng rồng cắn thân trong miếu xà thần từ thời Lý. Tuy nhiên, hai bộ phận này chưa khớp với phần thân đứt hai bên pho tượng.
Có một số luồng ý kiến phân tích ý tưởng nghệ thuật của pho tượng này. Có ý kiến cho rằng, pho tượng biểu thị sự hối hận của Vua Lý Nhân Tông. Tượng rồng có đôi tai, thì một bên lành, một bên bị bịt kín. Điều này biểu thị việc vua Lý nghe lời xiểm nịnh của gian thần. Việc rồng tự cắn thân, xé mình thể hiện cho việc đau lòng khi gây ra nỗi oan trái của Vua Lý Nhân Tông với người thầy của mình là Lê Văn Thịnh. Rồng tượng trưng cho vua, nên lý giải này không phải không có lý. Nhưng phần lớn ý kiến vẫn tin rằng, pho tượng đặc biệt, vừa giống rồng, lại vừa giống rắn này là biểu thị cho nỗi oan trái của Thái sư Lê Văn Thịnh, bị triều đình ghép tội "hóa hổ g.iết vua".
Vụ án hồ Dâm Đàm đã diễn ra ngót một thiên niên kỷ và mặc dù đến nay có nhiều tình tiết chưa được làm rõ, nhưng việc Nhà nước công nhận bức tượng xà thần trong miếu thờ Lê Văn Thịnh là bảo vật quốc gia đã phần nào ghi nhận công lao to lớn của ông đối với sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc. Hy vọng rồi đây, sẽ có thêm những cuộc hội thảo làm rõ và chứng minh sự nghiệp vĩ đại của ông.
Theo Đông Xuyên
Lao Động
Ngày cuối năm ra vườn, đào được hũ t.iền nặng 10kg Trong lúc làm vườn, vợ chồng anh Tùng đào được một hũ t.iền cổ có trọng lượng khoảng 10 kg. Hũ t.iền cổ mà anh Tùng đào được trong vườn nhà. Hai ngày qua, thông tin anh Nguyễn Quang Tùng (36 t.uổi, xóm Yên Vinh, xã Hưng Đông, TP Vinh, Nghệ An) đào được hũ t.iền cổ làm xôn xao cả xóm nhỏ....