Độc thân có gì đâu mà chạnh lòng
Mỗi ngày trôi qua, tôi bù đầu với công việc từ sáng đến tối, đến nỗi mỗi khi có thời gian là tôi lại muốn ăn, muốn hò hẹn với bạn bè.
ảnh minh họa
Tôi 23 tuổi, độc thân. Cái tuổi không còn trẻ để mộng mơ như những cô gái 18 nhưng cũng không phải là già để sốt sắng với những lo toan cuộc sống. Người ta nghĩ tầm tuổi này phải bận rộn với chuyện cưới xin, hẹn hò, yêu đương, nhưng tôi hoàn toàn cảm thấy rất tự do và thoải mái với cuộc sống “một mình” này.
Tôi là một cô gái cá tính. Cá tính ví dụ như chưa bao giờ lấy chuyện yêu đương là chuyện sống – chết trong cuộc đời, hay như than thở vì một tình yêu dang dở, buồn rầu vì nhìn xung quanh ai ai cũng đang hạnh phúc với tình yêu của mình mà bản thân thì vẫn lẻ bóng. Nói vậy không phải là tôi không thiết tha yêu, cũng không phải là tôi không cần một chàng trai để nương tựa vào. Chỉ là tôi với suy nghĩ giản đơn là, khi tình chưa đến thì không việc gì phải vội.
Tôi độc thân, mỗi khi ai hỏi thì tôi lại dõng dạc mà trả lời thật rõ ràng điều ấy, không ái ngại, không xấu hổ, không buồn bã. Tôi thấy mấy bạn trẻ bây giờ vì cứ sốt sắng khi 20 tuổi đầu mà chưa có mảnh tình vắt vai, chưa có ai đưa đón. Cứ để cuộc đời mình trôi theo quy luật vốn có, cứ để tình yêu như là một món quà, dù đến sớm, dù đến muộn thì cũng nên được nâng niu không phải tốt hơn sao?
Tôi độc thân và không rảnh rỗi. Mỗi ngày trôi qua, tôi bù đầu với công việc từ sáng đến tối, đến nỗi mỗi khi có thời gian để thở là tôi lại muốn ăn, muốn hò hẹn với bạn bè. Quỹ thời gian của một FA không quá nhiều như mọi người vẫn nghĩ, tôi điên cuồng với những dự án, tôi ngập trong một mớ những việc không tên, tôi mải miết với những đam mê của mình. Cuộc sống độc thân mang cho tôi nhiều “lợi lộc”. Tôi có chuyến “phượt” đầu tiên trong đời, tôi quen nhiều người mới, tôi biết sửa bóng đèn, thay dây điện mà không cần nhờ đến bàn tay của một cậu con trai nào cả.
Video đang HOT
Tôi thờ ơ và hờ hững với những lời mai mối. Tôi dị ứng với cái thứ gọi là mối mai, quan điểm của tôi luôn là: “ép dầu, ép mỡ chứ ai nỡ ép duyên”. Dù không lãng mạn như trong phim được, nhưng tôi chắc chắn rằng vào một ngày đẹp trời nào đó, sẽ có anh chàng nào đó đâm thẳng vào cuộc đời tôi, không phải hỏi han, không cần lo nghĩ.
Tôi cảm thấy khá tuyệt vời trong quãng thời gian này. Tôi có thời gian để hâm dở đi ngoài đường một cách vô hướng, tôi có thời gian để tạt qua một hiệu sách, lao vào một quán cà phê, nhâm nhi một tách Lipton sữa, nhìn mấy chú chó, chú mèo cũng thấy yêu đời.
Tôi chọn một công việc phù hợp với bản thân và thích thú với những điều đang cố gắng. Tôi dành một buổi chiều để nghe cô bạn thân càu nhàu với một mớ hỗn độn mà cô ấy đang chịu đựng, tôi bắt một chuyến tàu đi 8 tiếng đồng hồ về quê để được ngồi bên mâm cơm, có bố, có mẹ, có gia đình. Tôi hạnh phúc vô cùng vì những điều giản dị, như ngắm những bông hoa nở trước nhà, hay cảm thấy khó khăn khi dỗ một đứa trẻ đang khóc nhè.
Tôi thỉnh thoảng mỉm cười vì những tình yêu đang hiện hữu quanh mình, biết đâu sau này, có một người lại mỉm cười khi nhìn tình yêu của tôi. Cuộc sống là thế, chẳng ai ngăn cản hạnh phúc của bạn trừ khi bạn cố tình không đón nhận nó.
Dù cho đôi khi tôi vẩn vơ, sáng nắng, chiều mưa, trưa nổi cơn dông, thì tôi vẫn còn trẻ và vô cùng lạc quan. Thay vì than thở, tôi chăm sóc và yêu bản thân mình hơn, thỉnh thoảng hứng lên lại đắp mặt nạ rồi cười tươi khi tự thấy mình xinh đẹp ở trong gương (mặc dù người ta bảo nhìn vào gương thì đẹp hơn gấp 5 lần ngoài đời), thỉnh thoảng nhăn mặt vì vạch kim cân nặng đã nhích lên một chút, thỉnh thoảng lại đau khổ ăn kiêng nhưng lại không bao giờ từ chối các lời mời ăn uống.
Thế đấy, cuộc sống của một cô gái độc thân cứ thế trôi qua từng ngày. Dù có những đóa hồng vào dịp lễ, dù có những lời lắng lo của vài người, dù đôi khi cảm thấy cô đơn biết mấy, nhưng không vội vàng, không dễ dàng để bắt đầu một tình yêu. Bởi với tôi, yêu đương là một điều gì đó thiêng liêng và đáng được trân trọng.
Tôi độc thân và tôi vui vì điều đó. Tôi mong bạn cũng vậy.
Theo VNE
Chân dài yên phận làm "máy đẻ" cho đại gia?
Dù đôi lúc thoáng chạnh lòng khi biết nhà chồng chăm lo cho mình chỉ vì đứa con trong bụng, nhưng tôi nghĩ phận đàn bà biết làm đẹp và sinh được con cho chồng thì có gì là sai?
Tôi năm nay 28 tuổi được nhiều người nhận xét là xinh xắn và cao ráo. Từ những năm cấp 3 biết được lợi thế của mình nên tôi đã rất biết chăm chút cho ngoại hình. Thi trượt đại học, cao đẳng tôi ở nhà 2 năm để ôn thi lại nhưng vẫn không đỗ. Đến năm thứ 3, mẹ đẻ tôi nghe lời bố dượng đã bắt tôi phải đi làm công nhân cho công ty sản xuất giày dép ở trong thành phố để kiếm thêm tiền.
Khi vào ở trọ tại xóm trọ công nhân, có ngoại hình xinh xắn nổi bật hơn so với những nữ công nhân khác nên tôi được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Có những anh sáng nào cũng chờ ngay đầu ngõ để đưa tôi đi làm, nhiều anh còn đề nghị nhận lương sẽ đổi điện thoại, mua quần áo, túi xách cho tôi.
Dù rất tự hào nhưng tôi vẫn chưa chọn được ai ưng ý vì xét cho cùng họ đều là công nhân, đều bán sức nuôi miệng không có tương lai. Mục tiêu tôi nhắm đến là một người chồng tri thức, có nghề nghiệp ổn định để lo cho vợ cho con sau này. Vì thế khi bạn bè đều đã nhanh chóng bỏ việc để về lấy chồng, có con thì tôi vẫn kén chọn.
Cho đến năm ngoái, một anh cán bộ vừa mới chuyển đến công ty con nơi tôi làm ngay từ đầu anh đã thu hút sự chú ý của tôi. Theo điều tra qua "nhiều kênh" tôi được biết, anh vừa ly hôn không lâu và chuyển đến công ty mới để làm việc. Lý do anh ly hôn là vì vợ chồng anh cưới nhau hơn 5 năm mà không có con. Do áp lực từ nhà chồng, vợ anh đã quyết định ly hôn để anh đi tìm hạnh phúc mới.
máy đẻ, phận đàn bà, ly hôn, đại học, công nhân
Gái chưa chồng mà vồ vập vào trai đã có vợ thì quá dại dột nhưng vì thấy anh có bằng cấp, mức lương nhiều người mơ ước và gia đình rất căn bản nên tôi đã quyết tâm theo đuổi anh.
"Mưa dầm thấm lâu" sự xinh xắn, khéo léo của tôi đã khiến anh để mắt. Đến ngày được anh đồng ý, anh cũng nói thẳng với tôi, ba mẹ anh rất coi trọng chuyện con cái vì anh đã từng một lần đổ vỡ nên anh đề nghị tôi phải "chắc ăn mới cưới...". Lúc đó vì quá ngây ngất trong hạnh phúc nên tôi vẫn bằng lòng. Qua 4 tháng mà vẫn chưa thấy gì, một lần tôi được anh đưa về nhà chơi, mẹ anh lại nhắc: "Nhà này chỉ chấp nhận có cháu rồi mới cho cưới..." khiến tôi càng thêm lo lắng.
Tôi xin nghỉ làm đi mua thuốc bổ uống, đi siêu âm canh trứng ở những phòng khám với giá đắt đỏ để mong chờ ngày có tin vui, trời không phụ lòng người khi cuối cùng tôi cũng đã "cầu được ước thấy". Ngày tôi báo tin vui không nói thì cũng biết anh mừng đến thế nào, mẹ anh cũng đã đưa tôi đi siêu âm đến 3 nơi đều là chỗ quen biết của bà để cho "chắc ăn".
Khi kết quả đã chính xác, bà đã sang xin mẹ đẻ đưa tôi về nhà anh để tiện chăm sóc. Anh cũng lên kế hoạch sau khi cái thai được 3 tháng để sức khỏe tôi thật ổn định, cả hai sẽ làm đám cưới.
Từ ngày nghỉ việc về nhà chồng dưỡng thai đời tôi như bước sang một trang mới. Sáng sớm, dù dậy sớm mẹ chồng cũng không cho tôi đụng vào bất cứ việc gì bà còn sai giúp việc mua đồ ăn ngon về cho tôi ăn sáng. Thực đơn bữa cơm trong ngày người giúp việc nấu đều là những món bổ cho thai phụ và món tôi ưa thích. Cả ngày tôi chỉ việc xem phim, ăn ngủ để dưỡng sức và chờ chồng đi làm về.
Hàng tháng, anh đều bắt taxi đưa 2 mẹ con đến phòng khám của người quen để siêu âm thai. Một lần người giúp việc kể, vợ cũ của anh dù chủ động ly hôn nhưng sau đó dường như vẫn còn tình cảm nên có liên lạc lại với chồng cũ. Tuy nhiên, từ ngày tôi có thai, chắc chị ta cũng biết chuyện nên cũng không còn qua lại.
Tôi cứ sống trong an nhàn, yên bình chờ ngày cưới và sinh con cho chồng. Dù đôi lúc cũng thoáng chạnh lòng khi biết nhà chồng chăm lo cho mình chỉ vì đứa con trong bụng, nhưng tôi nghĩ phận đàn bà biết làm đẹp và sinh được con cho chồng thì có gì là sai?
Theo VNE
Vợ ơi, hãy cứ chửi bới anh đi! Thà là em cứ mắng chửi, nguyền rủa anh, coi khinh anh, còn hơn là em cứ im lặng như thế này. Để mỗi tối, khi anh nằm bên cạnh em, muốn được quay sang ôm em, nhưng chỉ cần động vào người em là em đã thu mình lại. Anh biết, bàn tay nhơ bẩn này, tâm hồn cũng đầy bụi bẩn...