Đoạn đường để nhớ
Tôi vừa gấp những trang sách cuối cùng của cuốn “Đoạn đường để nhớ” của Nicholas Sparks và lặng lẽ khóc. Tôi khóc vì thương Landon và Jamie, tôi khóc vì thương chính bản thân mình…
Hoàng Yến Anh
Không phải cho đến tận bay giờ tôi mới hiểu là mình đã sai khi để cho một trái tim quá đa cảm và nhạy cảm tồn tại, nhưng ông trời chỉ ban cho tôi một trái tim và tôi biết, nếu không có nó, sẽ chẳng thể nào còn có tôi của hôm nay.
Bạn tôi đã nhiều lần lắc đầu vì không thể hiểu được tôi yêu và chia tay như thế nào mà cả hai cuộc tình của tôi đều không có “thù hận” hay trách hờn, lúc nào tôi cũng nói mình là người “được lời” rất nhiều trong tình yêu, kể cả khi chúng tôi không còn yêu nhau nữa. Vì qua tình yêu của họ, tôi hiểu mình và hiểu đời nhiều hơn.
Tôi không trách hờn không phải vì tôi không có gì để trách mà tôi chỉ nghĩ rằng những trách hờn đó không làm lòng tôi thanh thản. Thôi thì hãy học cách mỉm cười và thứ tha, biết là khó và đôi khi tưởng chừng như là “không thể”, nhưng rồi vẫn làm được vì chỉ đơn giản là mình “thực sự muốn”. Tôi tha thứ cho những lỗi lầm của mình, tôi tha thứ cho những lỗi lầm của người tôi yêu, sự tha thứ đó giúp tôi nhìn cuộc sống và nhìn lại một tình yêu đã đi qua một cách nhẹ nhàng hơn.
Video đang HOT
Có người nói tôi là người quỵ lụy trong tình cảm vì “cháy hết mình” cho tình yêu nhiều quá. Nhưng bạn tin không? Ngay cả lúc đau khổ nhất trong tình yêu tôi vẫn giữ được niềm tin trong veo về cuộc đời. Sự “quỵ lụy” mà người bạn ấy nhìn thấy trong tôi chẳng qua là vì tôi là người dám đối diện với cảm xúc của mình, dám viết ra những nỗi đau của mình lên trang giấy (những điều mà người khác không thể hoặc không muốn viết thành lời). Nỗi đau về tình yêu không ai giống ai, có thể nó bé với người này nhưng lại lớn với người kia và suy cho cùng, ai rồi cũng đau khổ như nhau cả mà thôi khi không còn tình yêu ở lại bên mình.
Một lần ngồi nói chuyện với một người bạn, bạn bảo: “Trước đây đã nhiều lần mình thắc mắc rằng YA giúp đỡ, chia sẻ với những người khác như thế, khi YA có chuyện gì thì ai sẽ là người giúp đây? Nhưng bây giờ mình biết rằng bạn có thể tự làm được điều đó”. Tôi tự vịn vào mình, vịn vào tình yêu thương mà cuộc đời đã ưu ái dành cho tôi để đứng dậy, để cố gắng vượt qua những khốn khó đời thường ấy bằng một trái tim nhiều đa cảm.
Tôi không nhớ rõ bao nhiêu đêm dài trong đời tôi ngồi soi bóng mình và tự hỏi: “Rồi ngày mai sẽ ra sao?”, những lúc như vậy tôi thấy nhói đau nơi lồng ngực. Dù có mạnh mẽ đến thế nào tôi cũng chỉ là tôi với những yếu mềm con gái. Tôi nhớ có lần người bạn trai cũ thường nói: “Khi em buồn, em có thể khóc. Nước mắt sẽ giúp em xóa đi những muộn phiền nhưng ngày mai khi thức dậy em phải mỉm cười, vì nụ cười sẽ hong khô tất cả”.
Đằng sau những nỗi buồn, tôi luôn biết rằng dù ngày mai của tôi có ra sao, tôi có gặp nhiều sự khó khăn để rồi sự chán nản có đưa tôi đến bến bờ của tuyệt vọng thì chỉ trong một giây phút ngắn ngủi nào đó của ngày mai tôi sẽ lại tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống trong những điều đến mới mẻ.
Cuộc sống là tình yêu và tình yêu là cuộc sống, tôi đã luôn nghĩ như vậy bởi thế nên kể cả khi tôi yêu một cách cuồng nhiệt nhất và khi chia tay đau đến thắt lòng thì tôi cũng chưa bao giờ nói với người tôi yêu rằng: “Em không thể sống thiếu anh”. Tôi không cho mình cái quyền được nói ra điều đó vì suy cho cùng tình yêu cũng chỉ là một phần cuộc sống.
Tôi có thể mất đi người tôi yêu thương nhưng nhất định tôi sẽ không để đánh mất chính mình…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ở nơi đâu tôi có thể thấy người
Trong tiếng mưa lặng thầm, hãy để tôi biết ở nơi đâu tôi có thể thấy người.
Tôi đã gặp người 10 năm về trước, khi còn là những cô cậu học trò vùi đầu bên trang sách. 10 năm về trước, chưa một lần trò chuyện, chưa một lần mỉm cười với nhau. Dù ánh mắt đã có đôi lần chạm, tiếng cười đã có đôi lần văng vẳng vào tai của những kẻ giả vờ vô tình. 10 năm sau, tôi gặp lại người. Gặp lại theo cái nghĩa là của sự chuyện trò qua lại vu vơ trên mạng, qua những câu chuyện đời thường người kể tôi nghe. Cái gặp của hai kẻ tha hương, vẫn đang chứa đầy hoài bão, khát vọng của tuổi trẻ, vẫn chưa biết nơi đâu là bờ bến dừng chân. Người là chàng trai biên thùy nơi bạt ngàn nắng gió, còn tôi vẫn là cô gái bướng bỉnh ôm hoài bão về một ngày không xa sẽ đặt chân qua bên kia bán cầu, thỏa mãn ước mơ được chu du, được khám phá. Tôi như một cơn gió rong chơi, thích được cảm giác phiêu bồng nay đây mai đó. Nhưng cơn gió vô tình bị níu giữ bởi một người không đâu - là người đó, có biết không người.
Tôi thương người, không bởi những vật chất hào nhoáng xa hoa mà con người ta vốn đặt cho những thước đo về tình yêu, cho cuộc sống. Tôi thương người bởi được nghe cái giọng ngái ngủ như mèo con trong điện thoại mỗi khi tôi gọi người thức dậy, tôi thương người bởi những câu nói ân cần giản dị người dành cho tôi mỗi ngày. Con bé ngốc nghếch là tôi chưa từng nghĩ mình sẽ rung động trước những điều bình dị như vậy. Có phải tại cuộc sống quá đỗi bộn bề để tôi tìm thấy nơi người một sự bình yên. Có phải cuộc sống quá đối phức tạp để tôi tìm thấy nơi người những điều dung dị nhất... Đã bao lần tôi hình dung một cuộc sống màu hồng bên cạnh người, nơi tôi có thể trở về là tôi, như một người vợ đảm đang ngoan hiền. Đã bao lần tôi mơ được nằm bên cạnh người, được lặng nghe hơi thở trầm ấm của người. Nhưng có lẽ chẳng được đâu phải không người. Có lẽ cơn gió sẽ chỉ dừng chân chút thôi để cảm nhận được tiếng lòng thổn thức, đủ để hiểu được một khoảng lặng trong cuộc đời mà nó không dễ gì có được. Hay phải chăng tại tình yêu của người dành cho tôi không đủ lớn để níu giữ tôi lại trong cuộc đời của người?
Hãy để tôi biết, ở nơi đâu tôi có thể thấy người... (Ảnh minh họa)
Người bước vào cuộc đời tôi lặng lẽ âm thầm, và rồi người cũng sẽ ra đi lặng lẽ âm thầm như vậy. Người nói thương tôi, nhưng trong cuộc sống này có bao nhiêu điều người ta muốn mà không làm được, có bao nhiêu thứ mà người ta cần phải chôn chặt trong đáy lòng. Tôi mặc kệ. Mặc kệ cho người nghĩ gì nhưng tôi cứ yêu người đấy thôi. Cho dù sau này người có bảo rằng tình cảm đó là ngộ nhận, tôi vẫn muốn được nói tiếng yêu người. Tôi tự cho mình cái quyền ấy, quyền yêu và khao khát được yêu. Tôi mặc kệ những rào cản, tôi mặc kệ xa cách về địa lý, tôi mặc kệ giọt nước mắt vẫn lăn dài trên hàng mi ướt đẫm mỗi đêm tôi nhớ người. Tôi yêu người, yêu một điều gì đó gần gũi mà quá xa xôi.
Ngoài trời mưa lạnh lắm người ạ, tôi đưa tay với mãi mà sao không chạm được tới người. Trong tiếng mưa tôi nghe thấy tiếng người rất khẽ, rất khẽ dẫn tôi đi trong niềm xúc cảm miên man, trong một thế giới không thực mà tôi tự vẽ ra cho mình. Nhưng xin người, dù một lần thôi, hãy để tôi sống miên man trong cái thế giới ấy. Bởi chỉ có chìm đắm trong thế giới của người, tôi mới tìm thấy được niềm hạnh phúc thực sự. Bởi chỉ trong cái thế giới ấy, tôi mới có thể trở thành một người đàn bàđúng nghĩa. Hãy cứ để tôi nhớ, hãy cứ để tôi yêu, người nhé. Đừng phá tan đi những ảo vọng, những xúc cảm vô biên mà tôi nâng niu tặng người. Trong tiếng mưa lặng thầm, hãy để tôi biết ở nơi đâu tôi có thể thấy người...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hoài niệm mối tình đầu Chúng tôi gặp nhau và đi trên những con đường thân quen, ăn những món ăn khoái khẩu mà 2 đứa thích vào những buổi sớm tinh mơ của Hà Nội bình yên và thanh lịch. Trời mưa và những phút suy tư lặng lẽ đã khiến cho tôi luôn yêu mến những hạt mưa, tình yêu cũng nhẹ nhàng và êm ái...