Đọan đường còn lại sao gian nan
Tôi tên Trần Thị Hường, sinh năm 1965, có 3 con đã trưởng thành. Tôi có một vấn đề trong cuộc sống rất mong nhận được chia sẻ của các bạn.
Tôi không có gia đình cha mẹ anh chị nào cả, từ nhỏ đã bị bỏ rơi, sống trãi qua 2 gia đình, lớn lên trong gia đình có 2 chị và 2 anh nhưng là con nuôi vì vậy tôi không được đón nhận tình yêu thương từ gia đình và thường xuyên bị đòn do cha nuôi đánh. Người lớn trong nhà không ai ngăn cản, tôi bị đòn rất nhiều và cảm nhận được tôi không phải là con ruột. Dù mẹ nuôi rất thương tôi nhưng mẹ mất vào năm sau giải phóng, vì vậy tôi bơ vơ cho nên tôi quyết định lấy chồng rất sớm, 17 tuổi đã làm mẹ rồi.
Lúc đầu cuộc sống rất khổ cực nhưng hạnh phúc vì anh ấy bảo bọc và chở che, nhưng dần dần anh ấy uống rượu rất nhiều, lại có tánh bạo hành và quậy phá, đốt phá đồ đạc trong nhà thường xuyên và đánh vợ đập con. Tôi và các con thật sự chịu không nổi, tôi đã đệ đơn xin ly hôn và ra đi với hai bàn tay trắng.
Trong khi tôi chưa tỉnh người do ly hôn và không có người thân bênh cạnh, rất cô đơn và tuyệt vọng thì chỉ vài ngày sau anh ấy dẫn về nhà một cô gái chỉ bằng tuổi con gái nhỏ của tôi thôi. Sợ ảnh hưởng danh dự các con vì các con tôi chưa ai lập gia đình cả, tôi đành quay trở lại sống với chồng. Anh ấy có hứa là sẽ bỏ cô gái kia nhưng tôi thấy cô kia không bỏ chồng tôi mà cứ nhắn tin, làm cho tôi rất buồn.
Tôi cố gắng quay về để cho chồng và con vui sống hoà thuận nhưng cứ như vậy thì tôi sống có hạnh phúc không? Tôi không dám đoán trước được, bởi lòng tôi còn ghen và tôi cũng sợ không biết chồng tôi trở chứng đuổi tôi ra khỏi nhà lúc nào; bởi tôi có quyết định ly hôn của toà án rồi nên biết mình bị thiệt thòi rất nhiều, chủ yếu là tôi rất cần tình yêu thương của các con, tôi muốn quan hệ của cha con hoá giải để về sống chung dưới mái ấm một gia đình.
Từ ngày trở về, tôi thấy anh ấy có bớt quậy phá thôi chứ không bỏ hẳn và vẫn còn nhậu nhiều lắm, không một lần hỏi thăm các con sống như thế nào cả. Không có rượu thì anh ấy đối xử tốt với tôi, còn uống rượu vào thì lại có chuyện xảy ra. Các con không muốn tôi quay trở lại với ba của chúng vì biết tôi chắc chắn sẽ khổ chứ sống không đơn giản vậy đâu. Chồng tôi không có công ăn việc làm gì cả, tôi phải đi làm về nuôi anh ấy. Gia đình chồng lúc nào cũng bênh vực anh ấy.
Tôi quay về sống chung với anh một phần để đi hết đoạn đường còn lại. Tôi rất bối rối, xin các bạn hãy giúp tôi tìm ra con đường đi tới cho cuộc đời tôi.
Theo VNE
Video đang HOT
Bởi con tim cũng có thể lầm đường lạc lối...
Mù quáng một chút, khờ dại một chút phải chăng là điều kiện của tình yêu?
"Con tim không có tuổi
Con tim có bao giờ già
Nhưng con tim cũng có thể nhầm đường lạc lối
Có ai trách mình yêu..."
Câu thơ của một tác giả nào đó mà tôi rất xin lỗi rằng không nhớ tên, chẳng hiểu sao cứ thích lẩn khuất trong đầu suốt mấy ngày thu nắng rơi lơ đễnh bên khung cửa sổ. Mùa thu đẹp thật! Nắng và gió mọng ngọt như mơn trớn, như lơi lả, thích hợp biết mấy để nói chuyện yêu đương.
Nhưng tình yêu viên mãn tròn đầy có lẽ chẳng có gì để nói nhiều. Hồi xưa đọc truyện cổ tích, bạn tôi thường đùa: "...rồi hoàng tử và công chúa cưới nhau. Mọi chuyện từ đó là kết thúc".
Mà ngoài đời thực, hoàng tử và công chúa mấy khi cưới được nhau, có khi còn yêu nhầm phù thủy hoặc quái vật. Bởi vậy mà mới có nhiều chuyện để nói, nhiều tiểu thuyết, thơ ca, nhạc họa đẫm nước mắt cho chúng ta thưởng thức bây giờ.
Bi kịch của tình yêu thì nhiều lắm, tựu trung lại, người ta hay bảo: yêu nhầm. Nhưng thế nào là nhầm, thì cũng lại có trăm phương ngàn kiểu.
Khi sa vào lưới tình, trái tim luôn đi trước lý trí một nhịp. Nhiều khi, lý trí của ta còn đang mải mê phân tích ngoại hình, đánh giá điều kiện thì trái tim đã đập rộn ràng trước người ấy tự bao giờ. "Chẳng có ai có thể vừa yêu vừa thông thái".
Mù quáng một chút, khờ dại một chút phải chăng là điều kiện của tình yêu? Thần thoại Hy Lạp có lẽ có lý khi để thần tình yêu Cupid là một đứa trẻ có đôi cánh bay lượn như chim. Phải chăng tình yêu luôn đặt nền tảng trên sự ngây thơ, bay bổng?
Cupid lại thường chơi trò bịt mắt khi bắn mũi tên tình ái mang tên người này vào tim người khác, một cách mặc định tình yêu thường là mù quáng, lý trí đóng lại nhưng cảm xúc của trái tim thì mở ra vô tận.
Mỗi ngày, có biết bao người hăm hở bước vào một cuộc tình, và cũng có bấy nhiêu người bước ra khỏi một cuộc tình với trái tim tan vỡ. Con đường tình là vậy, khi nhắm mắt để trái tim dẫn lối, chúng ta đã chấp nhận bước đi trên sợi dây cheo leo mạo hiểm nhất trên đời. Nhưng lỡ sảy chân ngã xuống, liệu có nên vội vàng trách cứ con tim đã "nhầm đường lạc lối"?
Giả sử được quay trở lại nơi tình yêu bắt đầu, bạn có chắc mình sẽ chọn đi một con đường khác? Ngay giây phút trao đi yêu thương, trái tim bạn đã chỉ nhìn về một hướng. Khi hai đôi mắt bạn nhắm khép lại, hiển hiện lên trong giấc mơ phải là hình bóng ấy, con người ấy. Trong khoảng khắc đó, cảm xúc trong tim không thể có lựa chọn nào khác. Vậy thì cớ sao ta lại trách nó nhầm đường.
Bước ra khỏi một cuộc tình, người không hối tiếc mới là kẻ bình yên nhất. Trái tim chẳng thể yêu nhầm được, nhưng... nó lại có thể nhầm đó là yêu.
Đâu là yêu? Khoảnh khắc mọi thế giới xung quanh dường như nhòe vỡ khi trước mắt bạn chỉ còn một bóng hình duy nhất? Khoảnh khắc bạn muốn buông tay tất cả chỉ mong níu giữ một bàn tay? Khoảnh khắc đất trời điên loạn ngả nghiêng say khi hai hơi thở gần nhau, gần nhau hơn nữa... Đó có thể là yêu, mà đó... có thể cũng chưa phải là yêu.
Khi yêu, sự nhạy cảm của tâm hồn con người bỗng tăng lên mạnh mẽ. Dường như mọi tần số rung động của cảm xúc đều được khuếch đại lên gấp bội. Chúng ta tưởng rằng mình nghe được hơi thở, đọc được nụ cười, nhìn thấu mọi điều bằng cảm giác của mình, nhưng chính lúc đó, cảm giác lại là thứ nguy hiểm bội phần.
Vì ta yêu, mọi ánh mắt người dành cho ta bỗng nhiên đều phủ sắc nồng nàn, mọi lời nói bỗng chứa đầy tình ý. Là bởi trái tim ta đang ướp rượu, tâm hồn ta đang chứa đầy mật ngọt, đôi khi không kiểm soát nổi mà bung tỏa nó ra che mờ tâm trí, xô lệch mọi giác quan. Trái tim mạnh mẽ, trái tim yếu đuối, đôi khi cứ nhầm đó là yêu...
Trong một cuộc đời, chẳng đếm được bao khoảnh khắc ta lầm lẫn. Có những cái kết mà thần Cupid phải đợi cả chục năm trời đằng đẵng mới có thể xe duyên. Tôi bỗng nhớ đến một truyện ngắn Cupid ơi, đừng khóc của một cây bút trẻ Phương Trinh và ám ảnh mãi hình ảnh thần Cupid xếp lại cung, đeo túi đựng tên lên vai sau mũi tên kết xe hạnh phúc cho kẻ khác.
"Đã mấy ngàn năm đi qua cuộc đời thần, vậy mà thần mãi ở trong hình dáng một đứa bé. Ai sẽ là người bắn mũi tên Cupid vào trái tim mà thần hằng yêu dấu? Cupid ơi, đừng khóc! - Cupid tự nói với mình và lặng lẽ bay đi..."
Theo VNE
Yêu tôi nhưng anh luôn giữ nhiều bí mật riêng Chúng tôi đã quan hệ với nhau nhưng anh không bao giờ chia sẻ với tôi về công việc, khi tôi hỏi thì anh lảng sang chuyện khác. Tôi năm nay 20 tuổi, còn anh thì 24 tuổi. Chúng tôi yêu nhau được 5 tháng. Tôi yêu anh rất nhiều và muốn tạo dựng một gia đình bé nhỏ với anh. Tôi chán...