Đoạn cuối con đường
Liệu phía cuối con đường đó, sẽ có ai đứng đợi cô? Đó là duyên số và chuyện của sau này.
Sáng cuối tuần, mưa rơi tí tách, Y Vân lặng yên ở 1 góc nhỏ trong quán cà phê, chăm chú ngắm từng giọt mưa đậu trên giàn hoa giấy. Từng giọt chầm chậm rơi xuống mặt hồ như đưa cô quay lại với miền kí ức của 5 năm trước.
Một ngày cuối tháng 10/2009, Y Vân chính thức có người yêu, một người hơn cô 5 tuổi, người con trai ấy có cái tên rất đẹp, Hoàng Tùng. Anh chở cô đi dạo, cơn mưa bất chợt khiến hai người phải tìm chỗ trú nhưng cũng nhờ cơn mưa ấy mà họ tìm thấy một chỗ thật đặc biệt, gắn liền với họ suốt những năm tháng bên nhau. Ấn tượng đầu tiên của Y Vân khi bước chân vào đây là giàn hoa giấy màu tím biếc trước cửa sổ, đặc biệt là lọ hoa nhỏ có những cành hoa thạch thảo tím, loài hoa cô yêu thích nhất, bình dị nhưng kiên cường, mạnh mẽ. Từ lần đó, mỗi buổi sáng cuối tuần, Hoàng Tùng lại đón cô đến quán quen, kiên nhẫn lắng nghe cô kể hết chuyện này đến chuyện kia, cho đến khi viên thạch cuối cùng trong cốc sữa chua đánh đá chui tọt vào chiếc miệng nhỏ đáng yêu của cô. Một lần, cô hỏi anh xem tình yêu của chúng mình giống như gì nhỉ. Anh véo má cô mà cười: “Đầu đất kia, tình yêu của mình giống như ly cà phê này, mới đầu vị của nó hơi đắng và chát, nhưng khi tan ra, nó để lại trên đầu lưỡi một vì ngọt ngọt, thanh thanh, cứ muốn uống thêm một ngụm nữa, và cứ thế, ta nghiện nó lúc nào không hay, giống như anh nghiện em ấy”. Giống như bao đôi lứa yêu nhau trên trái đất này, cũng có lúc giận hờn, có lúc ghen tuông nhưng họ vẫn bên nhau suốt quãng đời sinh viên của cô…
Thời gian trôi nhanh thật đó, còn gần 1 tháng nữa Y Vân phải nộp bài khóa luận tốt nghiệp, áp lực học hành, thi cử khiến cô gầy đi trông thấy. Những đêm thức khuya cố viết xong những trang khóa luận cuối cùng, cô thấy nhớ Hoàng Tùng da diết, ước gì anh ở đây cạnh cô. Nhưng hiện anh đang đi công tác trong TPHCM rồi, gần 3 tháng nay, cô chưa được gặp anh, ôm anh, vừa mệt vừa buồn, nước mắt thi nhau rơi xuống bàn, cô nhấc điện thoại định gọi cho anh, nhưng đã 2h sáng, cô không muốn anh tỉnh giấc sau 1 ngày làm việc vất vả. Và như những lần nhớ anh, cô mở điện thoại đọc lại những dòng tin nhắn yêu thương anh gửi cho cô, có những tin nhắn được lưu suốt 3 năm rồi, cô lại khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, chỉ cần ra trường, tìm được việc, cô sẽ lấy anh, cùng anh ở dưới một mái nhà, cùng anh chăm sóc những đứa trẻ…
“Ê Vân, mày nghĩ gì mà đần người ra vậy?” – tiếng Lan gọi như kéo cô ra khỏi cơn mơ, dạo này đầu óc cô không tập trung gì cả. Cô thấy gì đó hơi bất an, gọi điện cho anh nhiều lần nhưng anh không bắt máy, nhắn tin thì mãi không trả lời, cô lo anh xảy ra chuyện gì, hay ốm ra đó cũng chẳng có ai bên cạnh. Nhưng trực giác con gái mách bảo cô, có gì đó đã thay đổi trong anh. Sự quan tâm cứ thưa dần, không còn những cuộc điện thoại kéo dài hàng giờ, không còn những lời trách móc mỗi khi cô thức khuya hay quên ăn sáng. Cô giận anh, nhưng anh lại gọi điện xin lỗi vì mấy hôm công việc nhiều quá, không có thời gian rảnh, anh bị cảm lạnh phải nằm viện 3 hôm, sợ cô biết lại lo lắng nên anh giấu, cứ thế những câu chuyện lại kéo dài, sự hờn ghen trong cô biến mất lúc nào không hay. Họ lại yêu nhau như ngày nào, cô thương anh hơn cả chính mình mình. Cả ngày hôm nay cô cứ như trên mây, vừa giặt vừa hát, thật là vui biết bao khi anh nói anh sẽ nghỉ phép về thăm cô đúng ngày cô bảo vệ khóa luận. Cô hạnh phúc lắm vì sẽ được găp anh bằng xương bằng thịt hẳn hoi, có thể tha hồ đấm đá cho thỏa nỗi nhớ mong những ngày xa vắng kia.
Ngoài trời đang mưa rả rích, bên khung cửa sổ, bóng Y Vân đang miệt mài ghi chép, chỉ cần cố gắng đêm nay nữa là mình kết thúc chuỗi ngày vất vả tìm tòi nghiên cứu tài liệu rồi, và chỉ cần ngày mai là cô sẽ đươc gặp anh. Chỉ nghĩ đến đó mà cái miệng cô kéo dài đến tận mang tai rồi. Đang tập trung đọc lại một lượt thì có tin nhắn đến, không cần đọc cô cũng biết là của ai rồi, chắc giống như mọi khi nhắc nhở “nhớ ngủ sớm”, hay “I miss đầu đất” đây. Nhưng mọi thứ như nhòa đi khi thấy lời nhắn của anh “Xin lỗi nhé, mai anh có cuộc họp quan trọng, không thể về được rồi”. Cô lặng yên, nỗi buồn bao vây lấy cô, cô khóc, tiếng khóc hòa lẫn tiếng mưa, sao anh mang đến hi vọng rồi lại dập tắt nó nhanh đến vậy, nhưng trong sâu thẳm nơi con tim, cô vẫn yêu anh, chờ đợi anh.
Ngày anh trở về, Y Vân háo hức chờ ở sân bay, trên tay là bó hoa thạch thảo tím dành cho anh, không biết anh có nhận ra cô ngay không nhỉ. Lúc anh đi cô vẫn là sinh viên, nhưng khi anh về, cô đã tốt nghiệp, sắp thành người lớn rồi, cô sẽ đi làm, rồi họ sẽ cưới nhau, cô lại tủm tỉm cười. Dù có chờ suốt 2 tiếng, ê hết mông nhưng điều đó chẳng có nghĩa gì khi giây phút gặp anh sắp tới, 4 tháng chờ đợi với cô dài tựa 4 năm…Trong dòng người tấp nập đang bước ra kia, cô đã nhận ra hình bóng quen thuộc ấy, cô chạy như bay đến chỗ anh, hai người ôm lấy nhau mặc kệ mọi người cứ nhìn, cô lại khóc, anh luôn mắng cô là đồ mít ướt. Họ nắm tay nhau ra về, vậy là từ giờ anh sẽ không xa cô nữa, đoạn đường 30 km từ sân bay về nhà như gần hơn khi cô tíu tít kể anh chuyện này, chuyện kia khi anh không có nhà, trông họ thật hạnh phúc, một tình yêu khiến bạn bè ngưỡng mộ pha chút ghen tỵ, tình yêu ấy sắp đến ngày đởm hoa kết trái.
“Anh à, xe em bị hỏng rồi”, Y Vân lo lắng nhìn đường, đã gần 10h, trời lại mưa nữa, cô sợ lắm, may là có hiệu sửa xe gần đó. Ngồi chờ tin nhắn từ anh cô càng sốt ruột vậy mà mãi 20 phút sau anh mới trả lời “Vậy à, em sửa xe xong về cẩn thận nhé”, cảm giác hụt hẫng trào dâng, ngày xưa, anh sẽ sốt sắng gọi điện, phi xe đến gặp cô. Nhưng lần này thì khác, linh cảm ấy lại xuất hiện, anh đã thay đổi, thay đổi từ ngày anh trở về sau chuyến công tác, nhưng cô không muốn và cũng không dám tin. Trên con đường mưa, bóng cô chầm chậm lướt, mái tóc bị mưa làm ướt hết, hai má lạnh buốt, lạnh cả vào tận con tim nữa, có khi nào anh không còn yêu cô nữa, anh không còn muốn cô là vợ anh nữa…Cô cũng đã lớn, cũng hiểu, không có gì tồn tại mãi mãi, kể cả tình yêu.
“Chúng mình nên dừng lại một thời gian, nếu như 1 năm nữa, cả hai còn yêu nhau… mình sẽ cưới nhé”. Câu chuyện bắt đầu như thế đó, sự yên lặng bủa vây, ly café sữa đã nguội ngắt, những viên thạch cũng đã chìm tận đáy cốc, Y Vân biết sớm muộn cũng có ngày hôm nay, đó có được coi là một lời chia tay không. Lúc trước nhìn Lan ôm gối khóc suốt 1 tuần khi chia tay người yêu, cô mắng nó là đồ con gái yếu đuối, đàn ông đã không cần mình thì mình cũng đừng bao giờ khóc vì điều ấy, không đáng đâu. Nhưng lúc này đây, khi nghe những lời đó từ chính Hoàng Tùng, Y Vân cảm thấy như có ai rút hết không khí trong lồng ngực của mình, cô lựa chọn im lặng, hai tiếng ngồi bên nhau nhưng cô chẳng thể nói được gì, cũng không kêu gào, đấm đá, khóc lóc lí do tại sao. Cô biết, cái ngày trái tim anh không thuộc về cô đã đến. Cô sẽ chấp nhận, nếu điều đó mang lại hạnh phúc cho anh, cô sẽ ra đi. Lần cuối cùng cô ngồi sau lưng anh, anh chở cô đi hết tất cả những con đường họ từng qua, dòng người tấp nập xung quanh cũng không thể xóa tan sự im lặng đáng sợ đang hiện hữu. Đâu còn những vòng ôm thật chặt, đâu còn những tiếng cười vang hòa vào gió nữa, mọi thứ kết thúc nhẹ nhàng như thế đó.
Đêm hôm đó, Y Vân hầu như không ngủ, cô đứng ngoài ban công, nhìn ra trời đêm rộng lớn, nghĩ về những điều Hoàng Tùng nói trước đó, anh còn yêu cô, nhưng cuộc sống quá bon chen, khắc nghiệt, gia đình, công việc và cả cô nữa, khiến anh cảm thấy áp lực. Công việc của anh gắn liền với những chuyến công tác, khoảng cách địa lý hai bên nữa, anh sợ không thể ở bên chăm sóc cho cô, mang lại hạnh phúc cho cô. Mọi lý do anh đưa ra với cô không quan trọng, vì cuối cùng, anh vẫn muốn rời xa cô. Từ trước đến nay cô luôn yêu thương anh bằng cả trái tim mình, bỏ ngoài tai lời khuyên của gia đình, muốn cô làm việc gần nhà, một công việc ổn định, không quá vất vả, vậy mà cô vẫn quyết tâm đi theo con tim, cố gắng bám trụ lại mảnh đất ồn ào, xô bồ này, vì nơi đó có anh – người con trai cô tin rằng sẽ mang lại hạnh phúc cho mình, cùng mình đi đến cuối chặng đường. Tất cả chấm dứt thế này sao, cô ngước mắt lên mong sao nước mắt đừng rơi, cố gắng mỉm cười, một nụ cười gượng gạo biết chừng nào. Phía sau, Lan chứng kiến tất cả, nhưng cô cũng chẳng biết nói gì với Y Vân bây giờ cả, im lặng đến bên, nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia, chỉ cần thế cũng đủ để làm Y Vân òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Giờ phút này, cô không còn đủ sức tỏ ra mạnh mẽ được nữa, người bạn này đã gắn bó với cô hơn 8 năm rồi, mọi suy nghĩ, hành động cô đều không hề muốn và cũng không thể che giấu. “Cứ khóc đi mày, khóc như tao ngày xưa ấy, khóc xong mệt sẽ dễ ngủ lắm, anh ta vốn dĩ không xứng với nước mắt của mày đâu”.Những tiếng thì thầm bên tai, cùng cái nắm tay thật chặt đã dìu Y Vân vào giấc ngủ, Lan đưa tay lên lau đi giọt nước đọng trên khóe mi Y Vân, nhưng cô đâu có hay chính mình cũng đang rơi lệ.
Sáng hôm sau cũng như những ngày sau nữa, Y Vân vẫn tiếp tục sống, tiếp tục dong duổi cùng nên trong hành trình tìm việc, tối vẫn đi dạy thêm, cuối tuần la cà phố phường cùng bạn bè như từng có chuyện gì xảy ra nhưng khi chỉ còn mình cô trong bóng đêm, cô mới cảm thấy hụt hẫng, cô đơn biết nhường nào. Chiếc gối thấm đẫm từng giọt lệ của cô không biết bao lần, cô giống như con thú bị bắn thương mà bác thợ săn bỏ lại trong rừng hoang. Biết bao lần cô xóa số Hoàng Tùng, rồi lại chặn số, nhưng vô ích vì dù có cố quên thì nó vẫn in đậm trong tâm trí cô. Cả căn phòng nhỏ này nữa, ngập tràn hình ảnh của Hoàng Tùng, những tấm hình nhỏ chụp hai đứa gắn trên tường, hai chú lợn đáng yêu, bó hoa thạch thảo khô trên bàn học… từng thứ từng thứ như vết dao đang đâm sâu vào vết thương đang rỉ máu của cô. Đêm nay cô đã có một quyết định, không biết sau này cô có hối hận không nhưng hiện tại, đó là giả pháp tốt nhất, cho tất cả.
“Mày điên à, tại sao phải trốn tránh thế chứ”… tiếng quát của Lan khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn chằm chằm vào họ. Y Vân không nói gì, chăm chú múc từng viên thạch trong cốc sữa chua đánh đá bỏ vào miệng. Hôm nay để ý kĩ thấy cô ăn mặc đẹp hơn, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn mọi khi. “Tao không trốn chạy cái gì cả, tao muốn tìm lại chính con người của tao trước kia, có lẽ tao đã sống vì người khác quá nhiều, đã đến lúc theo đuổi đam mê của riêng mình rồi, cái công ty tao nộp đơn từ khi còn viết khóa luận ấy, tuần trước đã thông báo tao trúng tuyển rồi, lúc ấy tao vẫn đang chìm đắm trong đau buồn, nhưng bây giờ, tao tỉnh táo rồi, tao sẽ đi làm, tao sẽ tự kiếm tiền chăm sóc cho bố mẹ tao thật tốt”. “Nhưng mày có biết mày sẽ làm ở đâu không, cách xa nơi này gần 2000km đó, không người thân thích, không bạn bè, mày có chịu được không” – Lan không hiểu Y Vân tại sao lại quyết định đột ngột thế nữa, nhưng cô biết một khi Y Vân đã muốn thì không ai ngăn được, trừ một người nay đã không còn tồn tại.
Sau một tuần về thăm bố mẹ, sắp xếp mọi thứ ở đây, Y Vân đang trên đường ra sân bay vào TPHCM chuẩn bị cho công việc mới. Lan ngồi cùng cô, tay nắm tay, dường như cô đang day dứt chuyện tối qua, cô không hiểu tại sao lại nhắn tin cho Hoàng Tùng biết chuyện Y Vân vào đó nữa, ngay cả giờ bay cô cũng nói, cô không hy vọng hai người họ sẽ quay lại, nhưng cô muốn biết trong tim anh ta còn có hình bóng của con bạn ngốc nghếch của mình nữa không, nhưng nếu để Y Vân biết được việc này, cô sẽ chết chắc. Cuối cùng cũng đến lúc rời đi, hai người ôm nhau thật lâu, chẳng cần nói gì nhưng họ vẫn hiểu, dù có cách xa nhau, tình bạn của họ sẽ không bao giờ phai nhạt. Giọt nước mắt chia ly sao buồn đến thế, Y Vân khóc, khóc vì nhớ bố mẹ, nhớ cái đứa trước mặt này và cô sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa, sẽ không bao giờ gặp người đó nữa… Còn Lan, cô thấy thật thất vọng con người bội bạc kia, cô luôn tin hai người sẽ có một cái kết hạnh phúc, lúc trước khi chia tay người yêu, cô tin Hoàng Tùng sẽ không bao giờ bỏ mặc Y Vân giống như anh ta đã đối xử với cô. Cô đâu biết rằng, ở góc khuất phía xa, có một chàng trai đeo kính đen để che giấu sự yếu đuối của mình, anh ngàn lần muốn chạy về phía ấy, nói với Y Vân rằng “Em đừng đi”. Lúc này đây, con tim Hoàng Tùng như vỡ vụn, anh đâu biết rằng nó lại đau đớn đến thế, anh có lỗi với cô, suốt cuộc đời này anh không thể quên được cô, nhưng đôi chân anh bất lực cứ đứng đó ngây ngốc nhìn theo bóng cô đang dần biến mất trong dòng người. Có lẽ anh đã mất cô mãi mãi…
“Y Vân, cuộc hội thảo gặp gỡ đối tác sáng mai rất quan trọng với sự phát triển của công ty, em cố gắng chuẩn bị mọi thứ chu đáo nhé, không được phụ sự kì vọng của mọi người đâu đó”, anh trưởng phòng dường như rất tin tưởng năng lực của cô nhân viên mới này. Tuy mới làm việc được sáu tháng nhưng bằng sự chăm chỉ, tận tụy và thân thiện, Y Vân luôn được mọi người yêu quý, giúp đỡ trong công việc. Với cô như thế này thật là tốt, một cuộc sống mới, một công việc mới, thêm những người bạn mới nữa, mọi thứ giúp cô lấy lại được nụ cười ban đầu. Hình bóng ấy vẫn ngự trị trong tim cô, nhưng cô không còn đau vì nó nữa, cô sẽ dành tâm trí cho công việc, cô không thể phụ tấm lòng của mọi người được. Mải nghĩ mà cô quên mất đồng hồ đã điểm 8h tối, công việc đã thu xếp ổn thỏa cả, việc cần làm bây giờ là giải quyết cái dạ dày đang kêu gào rồi ngủ một giấc thật say, chờ đến sáng mai tiếp đón đối tác. Cô tò mò không biết là ai mà lại quan trọng thế nhưng đó là việc của sáng mai, cả ngày hôm nay cô đã làm việc quá sức rồi, mi mắt khép chặt, khuôn mặt mang nét cười dìu cô vào giấc nồng.
“Trên đây là bài báo cáo tổng hợp về tình hình tài chính của công ty chúng tôi, rất mong nhận được sự hợp tác lâu dài từ phía quý công ty, xin chân thành cảm ơn”… Y Vân vừa kết thúc phần trình bày của mình cũng là lúc mọi người trong phòng vỗ tay tán dương. Một cô gái trẻ xinh đẹp, giỏi giang, biết cách thu hút mọi ánh nhìn, đặc biệt từ một chàng trai đeo kính cận ngồi cuối cùng bên phía đối tác, ánh mắt cô thoáng chút bất ngờ khi chạm phải ánh mắt biết cười của anh, một nhân vật đặc biệt, anh nháy mắt với cô, cái ám hiệu quen thuộc thay cho lời khen suốt mấy năm nay giữa hai người.
“Này, sao mày làm ở đây mà không nói cho tao biết, lại còn là đối tác của công ty tao nữa chứ, gớm nhé, dạo này có vẻ béo tốt, xinh trai ra, có phải được em gái nào chăm sóc tận tình lắm không, haha”. Cô vẫn vô tư như ngày nào, nụ cười hồn nhiên ấy anh đã mang theo suốt bao nhiêu năm. “Lớn hết rồi, sao cứ mày tao thế, ngại lắm, hay gọi là anh em nhé, cho thân mật”- Phong thè lưỡi làm mặt quỷ với Y Vân, cô không khách khí đạp cho anh một cái đau điếng, chính cô vẫn chưa hết bất ngờ, giữa biển người rộng lớn này, cô vô tình lại được gặp tên bạn thân ngồi cạnh năm nào, hai người rôm rả trò truyện cho đến khuya mới chịu rời khỏi quán kem chỉ còn lác đác vài đôi đang cười đùa với nhau. Dường như cuộc sống của cô lại có thêm nhiều niềm vui, nhất định tối về phải gọi điện khoe Lan mình gặp Phong mới được, chắc nó sẽ ghen tỵ chết đi được ấy, dù sao lúc cấp 3 nó đã thích thầm tên này suốt 1 tháng liền..
Video đang HOT
Ba người đều có cuộc sống riêng của mình, ước mơ riêng của mình (Ảnh minh họa)
***
Trở lại với chốn cũ, Lan cũng đã đi làm lại còn là công ty nước ngoài hẳn hoi, đã thế còn cưa được anh đồng nghiệp đẹp trai, nấu ăn giỏi nữa, dự định là sang năm cưới mới oách chứ. Cô vui mừng vì cuối cùng nó cũng tìm được hạnh phúc cho mình. Kể từ ngày cô ra đi, số điện thoại cũng đổi luôn, cắt đứt mọi liên lạc với Hoàng Tùng. Nhiều lần Hoàng Tùng liện lạc với Lan để hỏi thăm về Y Vân, anh muốn biết hiện Y Vân có khỏe không, cuộc sống có tốt không, có hạnh phúc không. Nhưng từ ngày Hoàn Tùng nói anh đã có người khác, đừng làm phiền cuộc sống mới của anh nữa thì trong mắt cô, Hoàng Tùng cô quen đã chết. Dù có lúc anh mặt dày đến mức đứng trước cổng công ty đợi Lan thì chưa một lần cô trả lời anh, vì cô không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với con người này nữa, và cô sẽ không bao giờ để anh ta làm tổn thương Y Vân thêm lần nào. Vết thương trong lòng Y Vân vừa mới liền sẹo, không ai có quyền làm nó đau thêm, kể cả anh ta. Cứ thế cuộc sống của mỗi người đi theo từng hướng khác nhau, Y Vân và Hoàng Tùng, đi trên hai đường thẳng song song, mà chẳng bao giờ gặp nhau dù chỉ là vô tình.
***
Y Vân sốt li bì từ đêm qua, sau khi đến công ty bàn kế hoạch đầu tư, Phong mới được anh trưởng phòng báo cô xin nghỉ ốm, chắc tại tối qua đi làm về dính mưa cảm lạnh rồi. Phong vội vàng chạy xe tới nhà Y Vân, trên đường không quên rẽ qua hiệu thuốc mua những loại thuốc dành cho người khó thở. Dù 4 năm không gặp nhưng anh vẫn nhớ như in cô bị khó thở, mỗi khi ốm là lại không thở được, có lúc đang học mặt cô tái mét vì mệt, những kí ức chợt ùa về trong Phong. Ngày chia tay bế giảng, anh định bày tỏ tình cảm với Y Vân, thứ tình cảm được trôn chặt suốt 3 năm nhưng đến phút cuối Phong lại không đủ dũng khí để nói ra chỉ vì cô nói với anh “Tao thích bạn thân thì mãi là bạn thân thôi, chứ như mấy đứa kia, bày đặt thích nhau rồi, đến lúc chia tay, có thèm nhìn mặt nhau đâu, chán chết à. Sau này mày nhớ đừng có thích tao đó, không là tao nghỉ chơi với mày ấy”. Ra trường, mỗi đứa học một nơi, không còn dịp gặp lại nhau nữa, mối tình học trò ấy anh đem nó cất sâu vào đáy lòng, 4 năm học đại học Phong cũng đã trải qua vài mối tình nhưng rồi lại chia tay, vì anh nhận ra, anh yêu Y Vân nhiều hơn anh tưởng. Hình bóng cô cứ in đậm, lớn dần trong tim anh, anh tự hứa với lòng mình, nếu sau này ông trời cho anh cơ hội gặp lại Y Vân, nếu như cô chưa kết hôn, nhất định sẽ không để lạc mất cô nữa. Cuộc đời đã cho anh may mắn tìm thấy cô và anh sẽ cố nắm lấy nó.
Cứ mải suy nghĩ, anh đến trước nhà cô lúc nào không hay. Ấn chuông mấy lần mà không thấy ai mở cửa, anh vừa lo vừa sợ, không biết Y Vân thế nào rồi, bỗng nhiên anh nhớ ra có lần nói chuyện về cái tính đãng trí của mình, vì hay quên chìa khóa nhà ở công ty nên cô cất một cái chìa khóa dự phòng ở trong bụi cây trước nhà. Phong vội vàng tìm kiếm xung quanh đó, cuối cùng cũng tìm được nó. Cửa phòng bật mở, nhìn thấy cô nằm trên chiếc giường, đôi mắt nhắm nghiền, thở khó nhọc mà tim anh như thắt lại, người con gái đáng ghét này, ốm sao không gọi cho mình chứ, thật là muốn mình tức chết hay sao. Trong mơ, Y Vân thấy có ai đó đưa tay lên trán mình, cảm giác thật bình yên, giống như xưa, mỗi khi ốm, anh vẫn dịu dàng sờ trán mình thế, lẽ nào đó là anh “Hoàng Tùng”, cô choàng tỉnh giấc, giật mình khi nhìn thấy người ngồi trước mặt là ai, đã thế lại còn gọi tên người con trai khác nữa chứ. “Sao lại là mày, mà sao mày lại vào nhà tao được”, cô không thể kịp nhìn thấy nét thoáng buồn trong đáy mắt Phong, anh cốc nhẹ vào trán cô “Trèo qua cửa sổ được chưa, mà sao ốm lại không nói gì vậy, có biết làm người ta lo chết đi được không hả, cái đồ ngốc này”. Cả buổi, Phong loay hoay đi ra siêu thị mua một đống hoa quả, thịt cá, rau củ chất đầy tủ lạnh, rồi lại tất bật nấu cháo cho cô. Nhìn bóng người lăng xăng hết ra lại vào, băm thịt, thái rau, rồi lại lau dọn nhà lau cửa sổ của Phong thật đáng yêu, Y Vân thấy mình thật may mắn biết chừng nào, ít ra ngoài bố mẹ còn có Lan và tên xấu xa này quan tâm mình thật lòng. “Ê mày, sau này tao mà ế, tao sẽ sang nhà xin phép bố mẹ mày cho tao cưới mày về làm chồng nhé, chẳng mấy khi có ông chồng đảm đang như mày, haha”… dù biết đó chỉ là câu nói đùa nhưng lại làm Phong vui cả ngày. Sau khi uống thuốc, Y Vân đã hạ sốt, cô đang ôm gối ngủ, nhìn khuôn mặt nhỏ đang ửng hồng ấy trông thật đáng yêu, bất giác anh đưa tay cô lên, hôn nhẹ lên đó, ước gì thời gian ngừng trôi ở đây, để anh được bên cô mãi mãi thế này. Phong dịu dàng gạt sợi tóc vương trên má cô, lưu luyến không muốn rời nhưng tối nay anh phải hoàn thành bản báo cáo để mai nộp lên cấp trên. Anh khóa cửa và không quên để lại mảnh giấy trên gối “Tỉnh dậy nhớ ăn cháo rồi uống thuốc, cháo nhớ bỏ trong lò vi sóng trước khi ăn nhé”. Phong cứ âm thầm đi bên cô, quan tâm cô theo cách riêng của anh – thứ tình cảm đã vượt qua ranh giới tình bạn từ lâu.
Hình như hôm nay công ty có gì đó là lạ, mọi người ai cũng khác, ai cũng chú tâm làm việc, chẳng ai thèm quan tâm cô cả, cô thấy có gì đó hơi tủi thân. Sáng sớm bố mẹ đã gọi điện chúc mừng sinh nhật, còn Lan, từ đêm qua đã gửi một tấm thiệp điện tử thật đẹp rồi. Dù sao hôm nay là sinh nhật tròn 25 tuổi cùa cô, rõ ràng là trong hồ sơ có ghi mà, ghét anh chị quá, cả ngày cô làm việc với tâm trạng hờn dỗi, nhưng dù có thế thì cũng chẳng ai quan tâm cô cả. Công việc cũng không bận rộn nhưng đã gần 6 giờ rồi mà chẳng ai chịu về cả, thắc mắc chưa kịp giải đáp thì bất chợt căn phòng tối om, từ phía sau cô phát ra ánh sáng xanh vàng đỏ lấp lánh, hóa ra là một chiếc bánh sinh nhật, đi đầu là anh trưởng phòng, tất cả mọi người cùng hát vang bài hát happy birthday, các anh chị làm cô xúc động quá, không phải là không quan tâm mà là muốn dành cho cô một bất ngờ thế này, tiếp theo cả phòng rủ nhau đi hát đến tối muộn mới về. Nhưng ở một góc khuất nào đó, cô thấy tim mình nhói đau, có lẽ giờ đây anh đang hạnh phúc với cuộc tình mới rồi, cớ sao cô vẫn chờ mong lời nhắn từ anh chứ, rốt cuộc cô vẫn không thể nào quên anh được.
Phong ngồi chờ trước nhà Y Vân đã hơn 2 tiếng rồi, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đợi, anh đã đợi cô suốt 7 năm rồi, dù có đợi hết đêm nay cũng không sao cả, Phong nhút nhát năm xưa nay đã tự tin, mạnh mẽ hơn rất nhiều, anh quyết định tối nay sẽ nói hết những điều đã kìm nén suốt bao năm qua, anh cũng biết cô đã chia tay người yêu rồi, anh mong cô sẽ cho anh cơ hội được ở bên chăm sóc cô, dù kết quả như thế nào thì anh vẫn sẽ không bỏ cuộc. “Phong, sao lại ngồi đây, sao không gọi điện cho tao, mày đợi tao lâu chưa, xin lỗimày nhé, hôm nay đi chơi cùng mọi người trong công ty, về muộn quá”, tính cô vẫn y chang hồi cấp 3, một khi đã hỏi thì hỏi dồn dập, không để cho đối phương kịp trả lời, đáp lại đó, Phong chỉ mỉm cười hỏi xem cô đã ăn gì chưa. “Chúc mừng sinh nhật nhé”, Phong đưa cho cô bó hoa thạch thảo tím, mắt cô sáng rực như bắt được tiền, “Tao không nghĩ là mày vẫn còn nhớ loài hoa tao thích ấy nhé, cảm ơn mày nhé, vào nhà đi, tao cũng chưa ăn gì nè, hay để tao nấu mì cho mày ăn nhé”. Nhìn hai bát mỳ tôm bốc khói nghi ngút trên bàn, tuy không có gì là đặc biệt nhưng với Phong, điều đó thật là hạnh phúc, anh luôn mơ đến mỗi tối, anh đón cô đi làm về, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau dọn dẹp và được ôm cô ngủ đến sáng, với anh, hạnh phúc là được làm mọi thứ cùng cô. Trên chiếc sô pha, Y Vân đang cười nắc nẻ khi xem phim hài, bên cạnh là Phong vẫn cần mẫn bóc từng múi quýt bỏ vào tay cô. Cả ngày làm việc bận rộn, hát hò nên cô ngủ lúc nào không hay, nhìn cái dáng ngủ cuộn tròn của cô thật đáng yêu, Phong nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ, thơm nhẹ lên trán cô rồi khép cửa lại, trên bàn một phong thư đặt ngay ngắn cạnh lọ hoa thạch thảo, anh hồi hộp pha lẫn lo lắng mong chờ câu trả lời từ cô.
***
Ở một nơi xa xôi, tối nay có một chàng trai cô đơn ngồi nhìn ra khung cửa sổ nơi quán quen, trên bàn là một bó hoa tím, đã rủ xuống. Hoàng Tùng ngồi đó không biết từ bao giờ, chủ quán và nhân viên nơi này dường như đã quen với việc mình anh đến đó, ngồi lặng lẽ hàng giờ với một ly café sữa và một cốc sữa chua đánh đá. Có lẽ ai cũng hiểu anh đang nhớ đến cô gái ngày xưa cùng đi với anh. Hôm nay là sinh nhật Y Vân, người con gái anh yêu tha thiết, năm nào sinh nhật cô anh cũng đều mua một bó hoa thạch thảo thật to rồi chở cô ra đây ngồi. Nhưng năm nay, chỉ còn riêng anh cô độc nơi đây, không biết giờ này cô đang làm gì, có nghĩ đến anh không. Từ ngày cô rời xa anh, trái tim anh như đã chết, dù Hạnh có quan tâm anh đến mức nào cũng không thể thay thế được vị trí của Y Vân trong lòng anh. Hạnh là cô gái tốt, xinh đẹp, công việc cũng ổn định, bố mẹ hai bên là bạn thân nên có ý vun vén cho hai người, quan trọng là Hạnh đã yêu anh trước cả khi Y Vân xuất hiện. Anh cứ nghĩ rồi dần dần sẽ yêu Hạnh, chỉ cần có thời gian, anh sẽ quên được cô, nhưng anh đã lầm, với anh, Hạnh mãi chỉ là cô em gái tốt mà thôi. Trái tim anh đã thuộc về duy nhất người con gái ấy, anh thấy căm hận chính bản thân mình, tại sao lúc trước lại đem tình yêu suốt 4 năm ra cân đo chứ, trong phút yếu lòng anh đã đánh đổi tình yêu lấy một cuộc sống anh nghĩ sẽ tốt hơn. Giờ đây anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ chỉ cần Y Vân quay về bên anh, anh sẽ một lòng yêu thương, chăm sóc cho cô đến hết cuộc đời. Nhưng có hối hận đến mức nào thì mọi chuyện cũng kết thúc rồi. Chấm hết thật rồi. Suốt cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được.
***
Hôm nay là chủ nhật, Y Vân ngủ nướng đến tận 9 giờ sáng, tia nắng chiếu qua khung cửa sổ làm cô tỉnh giấc, bất giác mỉm cười ngắm bình hoa thạch thảo tươi xinh trong nắng, chợt nhìn thấy phong bì màu hồng để dưới bình hoa, chắc lại là thiệp chúc của tên ngốc kia đây, cô háo hức xem”Cô gái ngốc này, chúng ta quen nhau được bao lâu rồi nhỉ, hình như là gần được 8 năm rồi ấy, nhanh quá phải không, dù suốt quãng thời gian học đại học, chúng ta không liên lạc với nhau, nhưng chưa bao giờ Phong quên Y Vân cả, còn nhớ lúc ngồi học cùng nhau, hai đứa suốt ngày chí chóe đánh nhau, có lúc giận nhau đến 3 ngày không thèm nhìn mặt nhau nữa, nhớ những lần 4 đứa bàn mình đi hái trộm ổi của bác bảo vệ, bị phát hiện mấy đứa chạy té khói, sợ nhưng vui lắm, hay cả những lần ôn bài cùng nhau nữa, tất cả những kỉ niệm ấy sẽ chẳng bao giờ Phong quên. Và đặc biệt là bóng hình một người con gái, cô ấy thật cá tính, dám đánh nhau với mấy tên con trai hay bắt nạt con gái, hay bị phạt vì quên vở ở nhà nhưng lại rất thông minh. Suốt những năm tháng ấy, mình đã thích thầm cô ấy nhưng lúc đó còn quá trẻ con để nói thích, hơn nữa mình không đủ dũng cảm để nói ra tình cảm giống như mấy tên trong lớp. Cứ thế, mình ở bên cô ấy như bạn thân, lắng nghe cô ấy mọi chuyện, chỉ dám lặng lẽ quan tâm cô ấy từ xa mà thôi, để khi ra trường mỗi đứa một nơi nhưng trái tim mình vẫn không thể quên được nụ cười ấy, bóng hình ấy. Cô ấy mà mình nhắc đến chính là Y Vân. Cho Phong được gọi Vân là em được không! Em à, anh biết em đã từng yêu say đắm một người, một thời gian rất dài, người đó đã mang lại hạnh phúc cho em thật nhiều, và cũng nhiều tổn thương, nhưng em à, vết thương nào cũng sẽ lành, anh không dám nói anh hay người đó yêu em nhiều hơn, nhưng hãy cho anh một cơ hội được ở bên em, xoa dịu những vết thương trong lòng em được không, anh đã để lạc mất em một lần, và lần này ông trời đã cho anh được gặp em, anh tin chúng ta có duyên phận với nhau thực sự. Anh biết có thể em sẽ không tin, thậm chí phá lên cười vì nghĩ rằng anh đang đùa, nhưng tất cả những gì anh nói đều là những lời xuất phát từ trái tim anh. Quá khứ với anh không quan trọng, chỉ cần hiện tại, và tương lai, anh hứa anh sẽ yêu thương, quan tâm em bằng cả trái tim mình. Và cho dù câu trả lời của em là gì đi chăng nữa thì anh vẫn muốn nói với em một câu mà lẽ ra anh phải nói từ 4 năm trước “ANH YÊU EM”…. Y Vân như tỉnh cả ngủ, càng đọc càng thấy bất ngờ, suốt những năm tháng chơi với nhau, chưa bao giờ cô nghĩ cái tên này lại thích mình, mà lại thích lâu đến thế chứ, cô nhắm chặt mắt, không dám nghĩ đến nữa, không biết từ giờ mình sẽ gặp Phong và nói cái gì đây, mọi chuyện đến quá bất ngờ, giống như là mơ vậy, cô không thể tin.
“Tao không biết những lời mày nói là thật hay đùa, nhưng từ trước tới giờ, tao luôn coi mày là bạn thân, tao không biết giữa tao và mày có thể tồn tại hai chữ tình yêu hay không, nhưng hiện tại tao không thể, trái tim tao chỉ thuộc về một người, tao không thể quên được anh ấy, tao còn yêu anh ấy, nếu tao nhận lời yêu mày thì thật là bất công, tao không muốn lấy mày ra làm người thay thế, xin lỗi mày…” – không biết Phong đã đọc đi đọc lại cái tin nhắn ấy biết bao lần, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng sự hụt hẫng cứ trào dâng trong lòng anh, anh biết điều này quá bất ngờ với Y Vân, nhưng anh vẫn tin bằng lòng chân thành, sẽ có ngày anh bước vào được trái tim cô, anh quyết định nhấn nút send “Anh sẽ chờ em, cho dù bao lâu anh cũng sẽ chờ, đến khi em đón nhận anh, nhưng xin em hãy cho anh ở bên em lúc này nhé, anh chỉ cần thế là đủ”. Cô không cự tuyệt, cũng không đồng ý, Phong và Y Vân cứ bên nhau như thế, giữa họ tồn tại một mối quan hệ không tên, trên tình bạn, dưới tình yêu, không thể định nghĩa được rõ ràng. Có lúc cô cảm thấy mình yêu Phong, anh mang lại cho cô cảm giác bình yên, quen thuộc, cười đùa bên nhau như những đôi tình nhân nhưng có lúc cô lại thấy xa cách đến lạnh lùng. Những cảm xúc ấy cứ đan xen lẫn nhau, khiến cô bất lực, cô không muốn làm anh thất vọng nhưng cô cũng không thể lừa dối tình cảm thật của mình.
Cô cứ làm những điều mình thích, và anh vẫn sẽ luôn yêu cô theo cách riêng của mình (Ảnh minh họa)
Hết giờ làm mà Y Vân chưa về nhà, cô cứ đi khắp các nẻo đường mà không biết mình phải đi đâu, về đâu. Ngày hôm nay cô nhận được một tin nhắn từ một dãy số cô không thể nào quên, chắc chắn là Lan, không hiểu tại sao nó lại cho anh ấy số của mình. Đã hơn 1 năm nay cô và Hoàng Tùng chưa từng liên lạc với nhau, nhưng chỉ cần một dòng tin nhắn ngắn ngủi “Anh sai rồi, mình làm lại từ đầu em nhé” đã làm trái tim cô vỡ òa như thế. cC không ngờ rằng mọi cảm xúc cũng như tình cảm cô cố vùi thật sâu lại trỗi dậy một lúc, không hẳn là vui mừng nhưng lòng cô lại thổn thức đến vậy, cảm giác y hệt lần đầu anh tỏ tình với cô. Cô còn yêu anh, nay anh muốn quay lại, nhưng tại sao lại vào lúc này chứ, cô cứ tưởng đã quên được anh, vết thương cũng đang liền sẹo, cô đã quen với cuộc sống mới không có anh, và quan trọng hơn, có thêm một người con trai nữa, luôn ở bên quan tâm, chăm sóc cho cô. Cô cứ ngồi thế cho đến tận tối muộn cho đến khi Phong gọi điện cô mới sực nhớ ra hôm nay hẹn đi xem phim. Bên cạnh là chiếc áo sơ mi cô mua tặng nhân dịp sinh nhật anh tối nay. Nhưng lúc này cô không thể đối diện với Phong được, tuy chưa thể gọi là yêu nhưng gần 1 năm bên nhau, tình cảm cô dành cho anh cũng không ít, chỉ cần thêm thời gian nữa, có lẽ cô sẽ nhận lời yêu Phong. Cảm giác mắc kẹt giữa hiện tại và quá khứ khiến cô muốn trốn chạy, biến mất khỏi thế giới này, do dự nhắn lại cho Phong “Xin lỗi nhé, tối nay có việc bận rồi, hôm khác mình đi xem sau nhé”, cô lại ngồi đó trầm mặc với những suy nghĩ mông lung của mình.
***
Sau bao lần tìm gặp, thuyết phục Lan, cuối cùng cô cũng mủi lòng, một phần vì sự kiên trì của Hoàng Tùng, một phần vì cô nhận thấy tình cảm anh dành cho Y Vân vẫn còn, anh đã từ chối cuộc hôn nhân với Hạnh, quyết tâm làm lại từ đầu với bạn cô. Cô biết Y Vân sẽ trách cô, nhưng cô hiểu bạn của mình, nó vẫn còn yêu Hoàng Tùng, quan trọng là vì nó chưa thể tha thứ cho anh được thôi. Những việc cô làm cũng chỉ vì muốn tốt cho Y Vân, mong rằng cô ấy sẽ được hạnh phúc giống như cô. Nhưng nếu Lan biết tình cảm Phong dành cho Y Vân, liệu cô ấy có làm thế nữa không? Dù sao mọi chuyện cũng diễn ra rồi, tất cả phụ thuộc vào quyết định của Y Vân mà thôi.
***
Giai đoạn này Y Vân vùi đầu vào công việc để quên đi mọi chuyện. Tuy vẫn gặp Phong, nhưng thái độ của cô có vẻ xa cách hơn, cô lẩn tránh ánh mắt Phong, hình như Phong nhận thấy điều ấy, anh linh cảm có chuyện gì đó khiến cô phải lo lắng. Anh rất muốn biết lí do, nhưng anh không dám hỏi vì lo sợ điều anh nghĩ là thật, anh sợ anh sẽ mất cô một lần nữa. “Phong này, anh ấy muốn quay lại với mình” – chỉ một câu nói ấy thôi đủ khiến thế giới ngưng lại với Phong, điều anh sợ cũng đến, anh im lặng, cô cũng im lặng, ly kem đã tan thành nước từ lúc nào không hay, họ cứ im lặng như thế vì chẳng biết phải nói với đối phương câu gì, sợ làm tổn thương người kia. Sau khi đưa cô về, Phong đến một quán bia, uống, uống và uống, không biết bao nhiêu vỏ lon lăn lóc dưới chân anh, anh muốn uống say, để quên hết tất cả, anh thất vọng vì chính bản thân mình, anh cố gắng chăm chỉ làm việc, tìm kiếm một mảnh đất nhỏ, xây một ngôi nhà nhỏ xinh xinh có giàn hoa trên ban công giống như cô từng mơ ước, rồi chờ một thời gian nữa sẽ cầu hôn cô. Cô là cả thế giới đối với anh, nhưng bây giờ, anh không biết làm gì cả, anh yêu cô, yêu hơn chính bản thân mình, nhưng anh lại không muốn cô khó xử vì mình. Anh không muốn ép buộc cô bất cứ điều gì cả, càng uống anh lại càng tỉnh, lần đầu tiên anh khóc vì một người con gái. Dù như thế nào đi chăng nữa, anh vẫn tôn trọng quyết định của cô, vì cô là người con gái anh yêu mãi mãi.
Hơn 1 tháng kể từ ngày cô nói cho Phong biết chuyện đó, cô vẫn im lặng, né tránh anh. Trong khi đó là sự quan tâm của Hoàng Tùng dành cho cô, cô cảm nhận đó là sự quan tâm chân thành, giống như những ngày đầu còn yêu nhau, trái tim cô có lúc đập loạn nhịp, thổn thức, cô quên đi mọi chuyện anh đã khiến cô đau lòng, thậm chí cô còn chờ mong cái ngày Lan tổ chức đám cưới để về gặp anh. Nhưng nửa trái tim kia lại hướng đến Phong, những ngày không gặp anh, cô mới nhận thấy tình cảm của mình dành cho anh nhiều hơn cô nghĩ, cô thấy nhớ anh, có lúc mong chờ tin nhắn của anh, muốn được nhìn thấy anh, cùng anh nấu ăn, có lẽ cô yêu anh từ lúc nào mà chính cô cũng không hay. Nhưng với Hoàng Tùng, anh vẫn có một vị trí quan trọng, không ai có thể thay thế được trong lòng cô, nếu như không có sự xuất hiện của Phong, có lẽ cô đã đồng ý quay lại với anh. Những lúc cô khó khăn, yếu đuối nhất, chính Phong là người đến bên cô, xoa dịu vết thương cô, đưa cô quay lại với cuộc sống tươi đẹp, có khi nào cô yêu cả hai người không. Cô bất lực, cô yếu đuối, cô sợ, cô không biết phải làm gì lúc này cả. Nhìêu lần nhấc điện thoại lên định gọi cho Lan, cô muốn nói hết những suy nghĩ của mình cho Lan biết giống như những lần gặp rắc rối trước kia, nhưng Lan sắp làm đám cưới, cô không muốn Lan phải bận tâm thêm nhiều chuyện nữa. Lần này cô sẽ tự giải quyết mọi chuyện, nếu cứ để như thế này, ba người sẽ càng đau khổ mà thôi. Đã đến lúc phải đối diện với mọi chuyện rồi.
Vì những đóng góp của cô trong thời gian gần đây, công ty cho cô nghỉ phép một tuần liền. Tranh thủ thời gian về dự đám cưới của Lan, cô về nhà thăm bố mẹ, lâu lắm rồi cô chưa được ăn bữa cơm mẹ nấu và ngồi đánh cờ với bố, cô ước rằng cứ mãi như thế thật tốt biết bao, cuộc sống của người lớn khiến cô mệt mỏi. Lần này về, cô chủ động liên lạc hẹn gặp Hoàng Tùng, cô biết anh thực sự vui mừng, anh vẫn thế, vẫn không giấu được cảm xúc trước mặt cô. Cô tò mò không biết hiện giờ anh trông như thế nào nhỉ, gầy hay béo nữa. Hai ngày chạy khắp nơi chuẩn bị đám cưới cho Lan, giây phút nhìn thấy Lan cười rạng rỡ đi bên chú rể bước vào hôn đường, cô đã không kìm được nước mắt, giọt nước mắt vui mừng, thực lòng chúc phúc cho con bạn tri kỉ của mình, có chút chạnh lòng trong cô, Lan đã tìm được bến đỗ cho riêng mình, còn cô vẫn cứ bơ vơ lặng lẽ một mình. Rút cuộc, ai mới là người đàn ông thuộc về cô đây?
“Trông em mập và xinh gái hơn rồi đó, nhìn chững chạc hơn nữa, ra dáng người lớn rồi” – Hoàng Tùng chẳng biết nói gì ngoài cái câu hỏi han lịch sự của những người bạn lâu ngày không gặp. Cảm giác hồi hộp, pha chút lo lắng, tim đập thình thịch, đôi lúc Y Vân không để ý còn lén nhìn trộm cô nữa. Những lời anh nói đều là thật lòng, cô xinh hơn, trưởng thành hơn, duy chỉ có đôi mắt là khác biệt, không còn nét hồn nhiên, vô tư nữa, thay vào đó là cái nhìn sâu sắc, lãnh đạm, anh không thể định nghĩa được cảm xúc đang diễn ra lúc này, vừa mừng, vừa buồn. Y Vân mà anh yêu có gì đó đã thay đổi, một phần cũng là do anh. Lúc này đây anh chỉ muốn chạy tới ôm chặt lấy cô, anh nhớ biết bao khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, cả mùi hương của cô nữa. Anh muốn nói cho cô biết anh nhớ cô đến mức nào. Bây giờ cô đã về, anh sẽ không để cô rời xa nữa. Nhưng trái với Hoàng Tùng, Y Vân vẫn bình thản như thế, nụ cười khách sáo, cử chỉ điềm đạm có phần xa cách, cô tự hỏi lòng mình tại sao lại thế nữa, lòng cô nhớ anh, tim cô vẫn thổn thức khi gặp anh, cô biết, tình yêu của cô vẫn thế, nhưng sao cô vẫn tỏ ra bình tĩnh thế. Cả hai nói chuyện phiếm với nhau, hỏi han tình hình công việc cuộc sống của nhau nhưng không ai đả động đến chuyện tình cảm.
“Mình làm lại từ đầu được không, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, anh muốn cùng em chăm sóc những đứa trẻ của chúng ta, muốn bên em đến cuối cuộc đời này. Anh biết anh có lỗi với em nhiều lắm, nhưng xin em hãy tha thứ cho anh. Anh yêu em. Làm vợ anh nhé, đầu đất của anh”. Cô biết sớm muộn Hoàng Tùng sẽ nói với cô những điều này, lẽ ra cô phải vui mừng mới đúng, cô còn yêu anh, anh muốn kết hôn với cô, một đám cưới giống như cô từng mơ ước. Nhưng đó là chuyện của 1 năm trước, hiện tại, có quá nhiều thay đổi giữa cô và anh, cô cũng đá lớn, suy nghĩ cũng khác xưa nhiều, cô không biết liệu mình có đủ vị tha để quên hết mọi chuyện trong quá khứ để cùng anh làm lại từ đầu không nữa. Còn về phía Phong, anh lựa chọn sự im lặng, anh không muốn ép buộc cô nhưng chính điều đó lại làm cô suy nghĩ hơn. Mẹ cô từng nói, người kết hôn với con không phải là người con yêu nhất mà là người đến bên con lúc con gục ngã. Phong đã giúp cô tìm lại được niềm vui, niềm tin vào cuộc sống, nhưng nếu rời xa Hoàng Tùng để đến với Phong thì cô không thể làm được. Kể từ ngày rời xa nơi này, rất lâu rồi cô mới lại thức trắng đêm như thế. Cảm giác tĩnh lặng trong đêm càng khiến cô suy nghĩ hơn. Rốt cuộc cô phải làm gì bây giờ, ai mới thực sự là người cô cần đây.
Chỉ còn hai ngày nữa là cô kết thúc đợt nghỉ phép, thời gian không đứng đợi cô. Cô phải quyết định sớm, ở lại đây cùng Hoàng Tùng làm lại từ đầu hay quay về TPHCM tiếp tục cuộc sống hiện tại của cô, nơi có người con trai luôn đợi cô. Cô giống như con cá nhỏ lạc giữa hai dòng nước, tiếp tục bơi xuôi theo dòng hay quay ngược lại với nơi xuất phát đây. Dù có lựa chọn thế nào thì cô vẫn làm một người tổn thương, cô không muốn điều ấy xảy ra. Nhưng nếu cứ để thế này thì lại càng khiến ba người đau khổ hơn, nếu đã không thể thì tốt nhất nên cho họ biết sớm còn hơn trốn tránh mãi như thế này.
Buổi chiều cuối cùng cô ở lại đây, Hoàng Tùng đưa cô đi dạo qua những nơi lúc xưa họ từng đi. Anh suy nghĩ về những lời cô nói lúc trước, cô đã tha thứ cho anh, nhưng tình yêu cô dành cho anh thì đã không còn, hiện tại, trái tim cô đã thuộc về một người con trai khác, một người đàn ông xứng đáng hơn anh, có thể chăm sóc tốt cho cô. Có lẽ anh đã đến muộn, chính anh đã tự tay vứt bỏ đi hạnh phúc của mình, giờ có hối hận cũng không thể thay đổi được gì. Anh không trách cô, anh yêu cô, nhưng nếu tình yêu đó không được đón nhận thì anh sẽ để cô ra đi, đến với hạnh phúc thực sự của mình.
Trước đó một ngày, Y Vân đã có cuộc nói chuyện với anh trưởng phòng, cô đồng ý tham gia dự án mới lần này. Công ty cô mở thêm chi nhánh mới, sẽ cắt cử một số cán bộ nhân viên chủ chốt vào đó để phát triển thị trường. Và cô là một trong những số đó. Quyết định này đưa ra không hề dễ dàng, một cuộc sống mới đang chờ đón cô ở phía trước, không có Hoàng Tùng và cũng không có cả Phong, cô cần thêm thời gian để con tim mình ngủ yên, nếu đã không thể chọn chi bằng không chọn ai cả. Không biết sau này có hối hận vì điều này không nhưng ít nhất ở thời điểm hiện tại, cô thấy đó là quyết định đúng đắn nhất.
“Đi mạnh giỏi nhé, nếu nhớ tớ quá thì alo, tớ sẵn sàng có mặt ngay lập tức” – Phong vẫn thế, vẫn luôn ân cần quan tâm cô như vậy. Cô biết ơn anh, người con trai luôn mang đến cho cô cảm giác ấm áp, vui vẻ. Những việc cô làm cũng đủ để anh hiểu lựa chọn của cô như nào. Tiễn cô ra ga tàu, Phong muốn nói với cô thật nhiều nhưng cứ im lặng suốt chặng đường đi. “Y Vân, trước khi tạm biệt, mình ôm cậu một lần được không”, đến Phong còn ngạc nhiên trước câu nói ấy của chính mình, anh sợ cô đi rồi, cô sẽ đi mãi, mà có lẽ chưa bao giờ anh bước được vào trái tim cô. “Coi như mình chưa nói gì nhé, mình….” Y Vân kiễng chân ôm lấy cố Phong, hôn nhẹ lên má anh, một nụ hôn như nói lên tất cả. Phong vẫn chưa hết bất ngờ, anh cứ đứng yên như pho tượng vậy. Hóa ra để cô ra đi không khó khăn như anh tưởng, cô lựa chọn tình bạn thì anh cũng sẽ không để mất tình bạn ấy vì bất cứ lí do gì. Cô cứ làm những điều mình thích, và anh vẫn sẽ luôn yêu cô theo cách riêng của mình.
Đoàn tàu chầm chậm lăn bánh, đưa họ về những phương trời riêng, nơi có những điều tốt đẹp đang đón đợi ở phía trước. Ba người đều có cuộc sống riêng của mình, ước mơ riêng của mình, nhưng ít nhất họ đều đã từng yêu và được yêu thật sự. Giữa dòng đời tấp nập này, có khi nào họ vô tình gặp mặt nhau. Liệu phía cuối con đường đó, sẽ có ai đứng đợi cô? Đó là duyên số và chuyện của sau này.
Theo VNE
Nhờ em mà chị lấy được chồng giàu
Em cũng đừng tự phụ quá, vì một người đàn bà chị hạnh phúc khi được chồng yêu thương.
Chào em, người quen cũ của chị, người đang chung chăn chung gối với chồng cũ của chị. Có lẽ em dễ dàng nhận ra chị, vì chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Đó là cái ngày mà chị, vợ của chồng mình lại phải khóc lóc, van xin em buông tha chồng chị. Còn em, chỉ là một cô bồ, dám xen ngang và hạnh phúc của gia đình chị nhưng lại lên mặt dạy đời, rằng em có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy, rằng chị chẳng là gì đối với anh ta cả.
Chị đã hỏi lại chồng chị câu em nói ra trước mặt anh ta, để chúng ta 3 mặt một lời. Và cuối cùng, anh ta đã vì sợ em mà hèn hạ thừa nhận, anh ta yêu em hơn yêu chị. Chị không còn lời nào để nói, dù là thật hay giả, gã đàn ông từng là chồng chị ấy cũng khiến chị khinh bỉ, coi thường.
Thứ nhất, nếu như anh ta còn yêu chị, anh ta đã không hèn hẹ như vậy, thừa nhận yêu em trước mặt vợ mình. Mà nếu có còn tình cảm thì gã đàn ông hèn như thế rồi sớm hay muộn cũng sẽ ra đi mà thôi.
Chị đã hỏi lại chồng chị câu em nói ra trước mặt anh ta, để chúng ta 3 mặt một lời. Và cuối cùng, anh ta đã vì sợ em mà hèn hạ thừa nhận, anh ta yêu em hơn yêu chị. (ảnh minh họa)
Thứ hai, nếu như tình cảm của chị và chồng đã hết, chị nhất định không níu kéo. Sống với một kẻ cặp bồ, luôn nghĩ về người khác, coi vợ như rơm như rác thì chỉ thiệt cho thân mình. Chị đồng ý chia tay. Để em có thể yêu anh ta, chăm sóc anh ta, thừa hưởng tình yêu mà anh ta ban cho em, cộng với những món quà đắt tiền. Chị nghĩ là ít nhất em cũng có nửa năm hạnh phúc, với kiểu người như em.
Vì em có hiểu hạnh phúc là gì không, hay chỉ là những ngày đưa đón đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, hay chỉ là em nói gì họ chiều em như thế, hay là những món quà đắt tiền mà em đòi cái là được ngay. Chị không hề bận tâm em nhé, dù rằng trước đây, chị đã từng đau khổ vô cùng.
Giờ nghĩ lại những tháng ngày trước, chị thật sự ân hận. Chị hận vì tại sao mình lại bỏ lỡ mất một thời gian dài thế để sống với người chồng bội bạc. Chị hận vì đã dành quá nhiều nước mắt cho anh ta, cho một kẻ cạn tình. Giờ thì em đang hạnh phúc sao, có lẽ em đang cười hả hê vì đã cướp được chồng chị, đẩy chị vào vũng lầy và sống trong đau khổ. Nhưng em đã nhầm...
Em cũng đừng tự phụ quá, vì một người đàn bà chị hạnh phúc khi được chồng yêu thương.(ảnh minh họa)
Chị nói ra những điều này là để chốt lại, chị muốn thông báo với em, chị đang thật sự rất hạnh phúc và muốn gửi lời cám ơn em. Cám ơn em vì đã chen ngang, vì đã cướp chồng của chị. Cám ơn em, vì nếu không có em, chị không nhận ra người đàn ông đó tệ bạc dường nào. Nếu như em không xuất hiện, có lẽ cả đời này chị sống trong mụ mị, tin là anh ta chỉ yêu mình chị.
Em đã xuất hiện đúng lúc, để chị có cơ hội quen người đàn ông, người chồng hiện tại của chị. Anh ấy là người ngoại quốc, một người giàu có, am hiểu chuyện đời và hiểu hoàn cảnh của chị. Chị đã có con, đứa trẻ thật đẹp, giống bố y đúc và cuộc sống vật chất thì không phải nói làm gì. Tuy chị không màng nó nhiều như em, nhưng chí ít chị cũng tự hào rằng, chị giàu có hơn em.
Ngày đó chắc em không biết, chồng cũ của chị thường xuyên mua quà đắt tiền cho em cũng vì anh ta tiêu tiền của chị. Người đàn ông như anh ta cũng chỉ đủ lo cho em bữa cơm, tiền điện, tiền nước mà thôi. Còn hàng hiệu thì chắc không thển nào kham nổi. Thế mà, giờ chị tha hồ những thứ em ao ước, chị còn chẳng muốn dùng.
Chị không tự hào vì có nhiều tiền, vì chị dù sao cũng đã lấy chồng lần hai. Chị chỉ muốn nói cho em hiểu, thứ em cướp của người khác rất có thể đó là thứ dư thừa, thứ mà người ta không còn cần nữa. Em cũng đừng tự phụ quá, vì một người đàn bà chị hạnh phúc khi được chồng yêu thương. Liệu rồi anh ta có yêu em nhiều như trước nữa không, có còn thường xuyên mua cho em những món đồ đắt, đưa em đi nhà hàng sang trọng hay không? Chắc chắn là không rồi, vì giờ có lẽ nói tới chuyện ăn tiêu sinh hoạt, anh ta cũng phải còng lưng.
Em ạ, ở đời là thế, em cướp đi của người khác, rồi có người sẽ cướp lại em. Nên đừng mừng vội, biết đâu đó một ngày nào, họ cũng rời xa em như anh ta đã rời xa chị vậy. Một lần nữa cám ơn em vì đã cho chị gia đình hạnh phúc ngày hôm nay. Không còn vướng bận, không còn hoài nghi, chỉ sống và hạnh phúc với chồng con của mình, cớ gì đã lấy chồng hai.
Theo VNE
Bạn bè cười tôi ở rể, ăn bám nhà vợ Ở rể 10 năm nhà vợ, tôi có cảm giác hèn. Hèn nhất là khi bị bạn bè chê cười, giễu cợt. Trước giờ tôi luôn tự hào vì sống ở nhà vợ, có nhà ở Hà Nội lại chẳng phải lo thuê nhà như bạn bè. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, việc ở nhà vợ hay không không quan trọng, chỉ cần...