Định làm mẹ đơn thân nhưng lại cướp chồng người
Chắc chẳng phụ nữ nào đã quyết tâm xin con rồi sau đó lại quyết định uống thuốc tránh thai như tôi. Không hẳn là ham muốn nhục dục, tôi thật sự muốn gặp lại người đàn ông này.
Đây là một câu chuyện xấu hổ có thực của tôi. Ai bảo 30 tuổi là chín chắn? Chỉ vì tham lam, mưu mô nhất thời mà có lẽ từ đây về sau tôi sẽ phải sống trong ân hận và mặc cảm. Có lúc tôi giật mình tự hỏi vì sao mình lại sống thế này.
Sơ lược về tôi:
Tuổi: 30
Tình trạng: Từng một đời chồng, gặp – yêu – kết hôn – ly hôn trong vẻn vẹn 20 tháng. Độc thân đã 4 năm, tự lập, bất cần đời.
Dự định: Làm mẹ đơn thân, làm giàu và tự chủ kinh tế.
Quyết định: Xin tinh trùng trực tiếp từ một người bạn của bạn.
Biến cố: Đã trót yêu người đàn ông đó.
Ý định: Phá hoại gia đình người khác.
Kết quả: Bị mọi người và đời vả vào mặt.
Lương tâm: Nhục nhã và cắn rứt
Video đang HOT
Hôn nhân đổ vỡ, tôi thề cạch mặt đàn ông, đóng cửa trái tim, chỉ xác định sau này sẽ cần con, không cần chồng. Nhưng rồi lại yêu người đàn ông được chỉ định gặp gỡ mình với một nhiệm vụ duy nhất “tặng tinh trùng”.
Kiếm con không phải chuyện dễ dàng. Tìm được người chấp nhận tặng giống càng khó khăn hơn. Thằng bạn thân chí cốt phải mất nhiều thời gian, chọn lọc khắt khe trong đám bạn của nó một người có gen tốt nhất, khỏe mạnh nhất, thông minh nhất, biết giữ bí mật nhất để giúp tôi.
Và tôi đã gặp anh như thế. Cứ nghĩ chỉ cần làm xong nhiệm vụ, nói lời cảm ơn rồi sau đó ai đi đường nấy, xa lạ như trước nay vẫn thế. Nhưng anh quá ấm áp, quá đặc biệt khiến tôi như bị điện giật từ phút đầu. Anh làm tôi hoang dại tới mức chỉ muốn chiếm hữu vĩnh viễn. Tất nhiên người đàn ông này đã vợ con cùng gia đình hoàn hảo.
Chắc chẳng phụ nữ nào đã quyết tâm xin con rồi sau đó lại quyết định uống thuốc tránh thai như tôi. Không hẳn là ham muốn nhục dục, tôi thật sự muốn gặp lại người đàn ông này.
Lần quan hệ thứ 2, tôi dặn mình “đây sẽ là lần cuối” nhưng vẫn không kiềm được tham lam. Tôi năn nỉ được gặp thêm lần thứ 3, thứ 4 để chắc chắn tỷ lệ đậu thai.
Lần nào tôi cũng ăn vận lộng lẫy và hồi hộp như cô dâu mới. Nực cười hơn, đáng lý ra chỉ cần quan hệ để đạt được ý định có con thì tôi lại coi trọng việc làm anh thỏa mãn hơn cả. Tôi cứ nghĩ mình là vợ anh, muốn được phục vụ anh. Anh lờ mờ nhận ra ý đồ này dù cho đến lúc đó cả hai vẫn chưa nói chuyện nhiều.
Đến lần thứ gần 10, khi anh phũ phàng tuyên bố sẽ không giúp nữa thì tôi biết đã đến lúc phải giành lấy người đàn ông này.
Tôi điên cuồng tìm hiểu về anh, ghen tuông với vợ con anh dù chỉ trong âm thầm. Nhìn thấy nụ cười viên mãn của anh lúc bên gia đình là tôi giận run. Tôi muốn có một người chồng như thế. Tôi muốn con tôi có một người cha như thế.
Tôi có thai, mừng rỡ nhắn tin cho anh như một người mẹ hạnh phúc “Anh lại lên chức bố rồi nhé”. Anh chửi tôi khốn nạn tráo trở. Thằng bạn mai mối cũng chửi tôi tồi tệ đến mức cắt đứt cả tình bạn hơn 10 năm. Tôi mặc kệ, lúc này tôi chỉ muốn có anh.
Tôi kết bạn với vợ anh trên facebook, giả vờ ngưỡng mộ rồi hỏi bí quyết dưỡng thai, nuôi con. Cô ta ngờ nghệch trả lời vui vẻ. Tôi thầm cầu mong vợ chồng anh mâu thuẫn và khấp khởi hi vọng khi thấy những status đầy tâm trạng của họ. Tôi cố tình đi qua để vô tình gặp anh trước công ty, hỏi thăm những quán quen anh đến, khu n hà anh ở…
Tôi trở nên mưu mô, phản diện một cách vô ý thức chỉ vì quá yêu anh. Mặc dù biết là thế, tôi không cách nào cưỡng lại được sự thôi thúc của trái tim. Tôi không muốn bị anh ghét bỏ hay quên lãng. Tôi muốn giữa chúng tôi phải có sự liên hệ nào đó và anh cho tôi một vị trí nhỏ nhoi trong tim dù vô vọng.
Anh từ chối tôi thì sau này anh cũng sẽ từ chối đứa con mà tôi sinh ra. Chọn làm mẹ đơn thân, tôi xứng đáng với sự vô thừa nhận. Nhưng tình yêu này quá lớn, tôi chỉ muốn bất chấp tất cả để có được anh.
Tôi đã tiến thêm một bước nữa trong kế hoạch này: đe dọa anh. Nếu anh không gặp, tôi sẽ tìm gặp vợ anh. Và tôi đã thắng, cho dù phải nghe rất nhiều lời sỉ nhục và nhận cả một cái tát từ anh. Nhưng rốt cuộc, anh vẫn phải quýnh quáng đến tìm tôi. Tôi muốn anh quan tâm đến tôi và đứa con trong bụng. Bây giờ nghĩ lại sao tôi lại phi lý đến nực cười thế chứ!
Và tôi không có ý định dừng lại, con tròn 5 tháng, tôi gửi ảnh siêu âm màu đến công ty anh. Tôi muốn dựng nên câu chuyện một người đàn ông thành đạtngoại tình và có con ngoài giá thú. Đến lúc đó, cho dù vợ anh có cao thượng tới mấy thì gia đình nhỏ bé của anh cũng phải chao đảo.
Tôi nghĩ tôi đã từng một đời chồng thì anh hai đời vợ cũng có sao. Vợ anh còn thua kém tôi rất nhiều. Tôi tự tin là miễn có thời gian bên tôi, anh cũng sẽ hiểu và yêu tôi nhiều như tôi yêu anh. Ước mơ của tôi là có anh. Thế nên cho dù kiếp này hay kiếp sau có bị trừng phạt, tôi vẫn muốn giành được anh, cùng anh chung sống đến cuối đời.
Nhưng hạnh phúc gia đình không dễ bị phá vỡ như tôi tưởng. Không chỉ không có anh, tôi còn nhận quả đắng, rất đắng từ chính âm mưu cướp chồng của mình.
Chuyện vỡ lỡ, câu chuyện tôi tự dệt nên không đi theo hướng mà tôi mong muốn. Tôi muốn mình làm nạn nhân thì ai cũng cho tôi chính là thủ phạm cướp chồng người. Ê chề, nhục nhã, cả thằng bạn thân cũng không hề nói một lời bênh vực. Nghĩ cũng đáng, chính tôi là người trở mặt với lòng tốt của nó.
Vợ anh không ghen, không ghét bỏ chồng như tôi hy vọng. Chị ta còn đứng về phía chồng sỉ nhục tôi. Tôi đem đứa con trong bụng để níu kéo danh dự thì họ thẳng thừng tuyên bố sẵn sàng nuôi con nếu tôi không muốn nuôi nó, thậm chí sẽ kiện tôi ra tòa.
Tôi đã xin nghỉ sinh sớm 2 tháng và chỉ thui thủi ở nhà. Tôi đang sống những ngày cô độc nhất. Tôi đã bị lột trần trước tất cả bạn bè và đồng nghiệp, dẫu có đáng thương hại cũng không ai xem tôi ra gì nữa.
Chỉ tội nghiệp cho con, đứa trẻ chưa sinh ra đã bị người đời coi thường như mẹ. Chưa bao giờ tôi muốn băm nát quá khứ như lúc này. Chỉ ước thời gian quay lại, tôi sẽ lý trí và an phận làm một người mẹ đơn thân chứ không phải một kẻ cướp chồng bị hắt hủi, cô độc như bây giờ.
Theo PLXH
Mất niềm tin vào tình yêu khi bị gia đình chồng tương lai phản đối vì bố mẹ ly hôn
Thực lòng tôi không có ý dấu giếm, che đậy gia thế của mình, chỉ là mẹ anh chưa khi nào hỏi đến. Và đơn giản tôi nghĩ, quan trọng bản thân tôi tốt chứ có ai chọn được gia đình, xuất thân của mình đâu. Sự vô tư của tôi cũng chính là lý do để hôm đó, mẹ anh có cớ chửi, nói tôi là che đậy, lừa lọc.
Tôi là cô gái theo mọi người đánh giá khá xinh xắn, hiền lành, được học hành đến nơi đến chốn. Hiện tại tôi có công việc ổn định ở một công ty liên doanh. Duy chỉ có điều tôi sinh ra trong một gia đình không hoàn hảo. Bố làm lao động tự do, mẹ buôn bán nhỏ ngoài chợ. Nhà tôi khá khó khăn, cha mẹ đã ly hôn nhiều năm do không tìm được tiếng nói chung trong cuộc sống. Mẹ tôi giờ đã có gia đình mới còn bố vẫn chưa tìm được người phù hợp với mình. Tuy vậy tôi chẳng bao giờ trách bố mẹ, họ luôn cố gắng bù đắp và không để tôi thiệt thòi hơn so với bạn bè. Nhiều lúc nghĩ cũng tủi thân nhưng tôi không suy nghĩ nhiều vì tôi nào được quyền chọn gia cảnh cho mình.
Đến khi yêu anh - người đàn ông giỏi giang, thành đạt, anh luôn quan tâm và che chở cho tôi. Anh chững chạc, trưởng thành và có chuyên môn khá nên đường công danh khá rộng mở, làm tôi cảm thấy an tâm khi ở bên. Gia đình anh tuy chỉ thuộc diện trung lưu khá giả nhưng lại là gia đình truyền thống, khắt khe và khá nề nếp.
Những ngày đầu khi mới yêu nhau, anh đã đưa tôi về nhà chơi. Do ban đầu tôi chỉ giới thiệu về bản thân và công việc hiện tại của mình nên gia đình anh khá yên tâm, quý mến tôi. Hơn nữa, tôi là cô gái ưa nhìn, ngoan và biết cách giao tiếp nên nhanh chóng lấy được cảm tình của mọi người. Thực lòng chưa khi nào tôi có ý dấu giếm hay che đậy gia thế của mình cả, chỉ là mẹ anh chưa khi nào hỏi đến. Và đơn giản tôi chỉ nghĩ, quan trọng bản thân tôi tốt chứ có ai chọn được gia đình, xuất thân của mình đâu. Sự vô tư của tôi cũng chính là lý do để hôm đó, mẹ anh có cớ chửi, nói tôi là che đậy, là lừa lọc.
Ban đầu gia đình anh khá yên tâm, quý mến tôi (ảnh minh họa)
Suốt quãng thời gian yêu nhau, tôi thường qua lại nhà anh, chăm sóc gia đình, bố mẹ anh như chính những người thân trong gia đình vậy. Thậm chí đợt mẹ anh mổ ruột thừa, tôi chẳng nề hà xuống viện ngủ lại chăm sóc nâng đỡ bác suốt một tuần trời. Hay lúc em gái anh sinh, tôi qua tận nhà chồng ẵm bồng em bé, giặt giũ phơi phóng, như chính em gái ruột tôi vậy. Nhiều lần bạn bè nói tôi là nịnh nọt, cung phụng nhà chồng tương lai thái quá, nhưng với tôi những hành động đó xuất phát từ tình cảm chân thành dành cho gia đình anh. Những tưởng đó có thể là ngôi nhà thứ hai của mình nhưng giờ trong tôi giờ vỡ vụn. Tôi còn phải nhận sự lạnh nhạt, hắt hủi thậm chí xúc phạm từ mẹ anh.
Hôm vừa rồi, một cô em họ của anh gặp tôi. Chúng tôi nói chuyện và em hỏi về gia thế của tôi. Thật thà tôi nói, bố mẹ tôi li hôn tôi hiện đang sống cùng bố. Em tỏ ra thương cảm, chia sẻ với sự bất hạnh, thiệt thòi của tôi. Cũng sau hôm đó, em kể lại với mẹ anh mọi chuyện. Tôi hoàn toàn sốc khi bác gọi điện nói muốn gặp tôi. Vừa gặp, mẹ anh đã nói tôi hãy chia tay với con trai bác đi. Sững người như thể mình có lỗi mà không biết. Tôi hỏi lý do thì bác vẫn điềm tĩnh nói tôi rất ngoan, xinh xắn nhưng gia đình tôi không ra gì, bố mẹ anh muốn chọn một người con gái xuất thân trong gia đình gia giáo, môn đăng hộ đối. Mẹ anh còn nói "lấy vợ chọn tông", hoàn cảnh gia đình tôi như vậy không bao giờ được phép có một cơ hội gì với con trai bà. Khi tôi tỏ ra buồn bã, tôi khóc vì sự phản đối của bác. Thì bác cáu gắt mà chửi tôi rằng: "cô im đi, tôi còn chưa trách tội cô, vì che dấu hoàn cảnh gia đình. Cô định đặt gia đình tôi vào thế đã rồi phải không?" mặc cho tôi thanh minh, giải thích mẹ anh vẫn một mực chỉ trích tôi là không thành thật, có ý định lừa dối gia đình anh. Tôi chỉ biết cúi đầu, nước mắt lăn dài khi có gia đình không yên ấm chia lìa đâu phải lỗi của tôi. Hơn nữa, đã có ai khảo về gia đình tôi đâu mà xưng. Tôi thực sự thất vọng về sự quy chụp thô bạo của mẹ anh. Tận sâu thẳm lòng mình tôi vẫn có chút gì đó hiểu và thông cảm cho những cảm xúc của bác.
Điều làm tôi buồn đau khổ không phải là hành động của mẹ anh mà chính là thái độ của anh. Cho dù anh biết mười mươi hoàn cảnh gia đình tôi nhưng khi thấy mẹ phản đối kịch liệt anh lại nói chia tay với tôi vội vã. Anh nói có cố ở bên nhau cuộc đời này tôi cũng chẳng được hạnh phúc. Mặc cho tôi khóc lóc níu kéo. Rồi anh cắt đứt liên lạc hoàn toàn với tôi. Đau khổ ít nhưng nỗi thất vọng trong tôi thì dường như chẳng xóa đi nổi. Tôi không tin người mà tôi yêu thương, tin tưởng lại bỏ rơi mình vì một lý do hiển nhiên, chẳng lạ lẫm gì với anh cả. Tôi đã nhiều lần đến nhà tìm anh nhưng điều tôi nhận được chỉ là những lời thóa mạ, xúc phạm của gia đình anh. Thậm chí, mẹ anh còn dắt tay đuổi tôi ra khỏi nhà mà nói "đừng bao giờ bước chân vào ngôi nhà này, chúng tôi không chào đón cô. Cô không đủ tư cách làm con dâu gia đình tôi". Tôi ê chề nhục nhã và hạ quyết tâm sẽ chấm dứt tình cảm ngang trái này. Uổng công cho tôi vun đắp tình cảm, cung phụng yêu thương gia đình họ, dù cho không đồng ý tôi cũng đừng đối xử, xúc phạm tôi thô bạo đến vậy. Sau cú sốc đó, tôi gần như tuyệt vọng. Phải mất một thời gian dài mới lấy lại được tinh thần. Gia đình như thế nào tôi đâu có quyền lựa chọn, chỉ có quyền lựa chọn cách sống cho mình. Giờ đây anh đã có bạn gái mới đúng ý bố mẹ, tôi không còn niềm tin vào tình yêu nữa. Tôi không muốn mở lòng với bất kỳ ai, sợ lại bị xúc phạm, bị kỳ thị hắt hủi như trước. Dù biết, chẳng phải gia đình nào cũng khắt khe, cũng suy nghĩ như gia đình người yêu cũ, nhưng dấu ấn của chuyện bị từ chối đã trở thành ám ảnh đối với tôi. Tôi chẳng còn niềm tin, sự tự tin nữa. Tôi biết phải làm sao để tìm lại chính mình và hơn hết là đủ dũng cảm kiếm tìm hạnh phúc. Xin mọi người hãy giúp tôi.
Theo Emdep
20 năm nuôi con riêng của chồng, tôi vẫn bị chồng con hắt hủi Mấy chục năm nhẫn nhịn, chịu bao cực khổ nuôi con của chồng khôn lớn. Vậy mà tôi lại bị chính chồng và đứa con đó hắt hủi. ảnh minh họa Tôi năm nay đã ngoài 40 tuổi. Có 1 con gái vừa tốt nghiệp đại học. Chồng tôi gần 50. Chúng tôi kết hôn muộn, khi ấy tôi 27, là vợ thứ...