Dính bầu sau tình một đêm
Dù có hiện đại đến đâu tôi vẫn không thoát khỏi hoang mang khi đang mang trong mình giọt má.u chỉ sau một đêm mất tự chủ.
Trớ trêu hơn, người đàn ông đã trải qua tình một đêm với mình là người đã có vợ!
Trung là bạn cùng khoá đại học với tôi. Thời đó đôi ba lần gặp mặt trong các cuộc sinh hoạt nhóm, tôi biết Trung mến mình. Tôi cũng thích Trung vì trông anh nghiêm túc lại ưa nhìn. Vài lần hẹn hò cà phê nói chuyện không đầu không cuối rồi dăm ba lần mon men cầm tay nhau với thời sinh viên cũng đã quá đủ. Sau đó chẳng bao lâu ngày thi gần kề, chúng tôi ai cũng bận bịu bài vở, luận văn dồn dặp nên ít qua lại. Tốt nghiệp, Trung về quê ở Đà Nẵng làm và ở hẳn, chúng tôi mất liên lạc từ đó.
Hai tháng trước, lớp trưởng kêu gọi họp lớp sau bốn năm dài rời trường, chẳng hiểu sao chị ấy lại liên lạc được với Trung. Hôm họp mặt, gặp lại nhau giữa hai chúng tôi vừa vui vừa thẹn. Vui vì gần ấy năm gặp lại vẫn còn cảm giác thinh thích và lén nhìn nhau như ngày đầu. Thẹn vì hồi ấy không nói tiếng nào đã bật tin nhau.
Hai tháng trước, lớp trưởng kêu gọi họp lớp sau bốn năm dài rời trường, chẳng hiểu sao chị ấy lại liên lạc được với Trung. (ảnh minh họa)
Sau buổi họp nhóm chỉ còn hai chúng tôi ra quán cà phê ngồi ôn lại chuyện cũ. Khoảng thời gian dài 4 năm được cả hai mang ra kể với bao tiếc nuối. Trung tỏ ý hối hận vì ngày ấy đã không trụ lại Sài Gòn, không tiến tới với tôi. Anh bảo vì ba mẹ chỉ có mình anh nên tốt nghiệp xong ông bà hối về gấp đến nỗi anh không thể từ biệt. Anh bảo tôi là mối tình đầu mà bốn năm qua anh luôn nhớ mãi…
Video đang HOT
Đang tâm trạng cô đơn, nghe những lời chân thành của anh tôi thật sự mềm lòng. Thay vì nhà ai nấy về và xem cuộc hội ngộ ấy như một duyên may, kỷ niệm đẹp thì chúng tôi lại về khách sạn anh ở! Mối tình chưa kịp nở của bốn năm trước bỗng chốc bùng lên dữ dội, tôi và anh đã trải qua một đêm cuồng nhiệt. Tôi tỉnh táo hoàn toàn và không hề hối hận bởi với suy nghĩ chúng tôi đều đã quá trưởng thành, không cần ai phải chịu trách nhiệm với ai cả, chỉ cần thời khắc đó chúng tôi vừa lòng, vui vẻ là đủ.
Hôm sau Trung về lại Đà Nẵng nhưng không quên cảm ơn tôi về những gì đã dành cho anh trong thời gian ngắn ngủi ở Sài Gòn. Tôi vui vẻ tiễn anh và xem mọi thứ rất đỗi bình thường. Hai tháng trôi qua, chúng tôi giữ liên lạc như những người bạn, tôi thấy vui và thoải mái khi gọi hay nhắn cho anh kể những chuyện thường ngày với tâm tạng hồ hởi. Hai tháng trôi qua đến khi tôi phát hiện mình dính bầu thì chuỗi ngày yên bình đó biến mất!
Hôm sau Trung về lại Đà Nẵng nhưng không quên cảm ơn tôi về những gì đã dành cho anh trong thời gian ngắn ngủi ở Sài Gòn. (ảnh minh họa)
Tôi không muốn Trung phải chịu trách nhiệm gì với tôi cả nhưng đứa con trong bụng là của anh nên tôi cũng không có quyền giấu. Tôi nhắn tin bảo em có thai. Cả ngày không thấy anh trả lời. Tôi hồ nghi nên nhắn lại lần nữa, giải thích rõ không phải vì muốn lôi kéo anh nên mới báo tin, mà vì anh là cha, dù rằng chúng tôi chỉ “lỡ” một đêm nhưng anh cũng có quyền biết. Hai hôm sau tôi nhận được tin nhắn bảo anh đã có vợ và một đứa con gái, anh hy vọng tôi hiểu và giải quyết êm thắm!
Lúc này tôi mới chế.t đứng. Hôm chúng tôi ngồi nói chuyện cả đêm trong quán cà phê không hề ghe anh nói anh đã cưới vợ, lại càng không biết anh đã có con! Hoá ra anh cũng là một tay đểu giả, cố tình lợi dụng sự mềm lòng của tôi để được “ăn không”! Tôi quá ngu si khi vội tin và trao thân cho một con người sau bốn năm không gặp chỉ qua vài lời ngọt ngào đường mật của anh. Cứ đinh ninh trai đơn gái chiếc mà không tiếc trao thân mình, giờ cái thai ngày càng lớn lại phát hiện ra mình bị gạ tình một đêm, thật nhục nhã! Giờ chẳng lẽ bỏ đứ.a b.é đi thì tội lỗi lại chất chồng, còn để sinh con ra không cha lại thiệt thòi gấp bội. Tới không được, lui không xong, hối hận vì mình quá dễ dãi trong một đêm oan nghiệt cũng đã rồi, giờ tôi biết thế nào?
Theo Eva
Mẹ tôi khinh miệt bố suốt bao năm qua
Mẹ tôi luôn coi mình là nười giỏi nhất trong nhà, mọi việc không ai được xen vào, kể cả bố tôi.
Tôi được sinh ra và lớn lên trong gia đình thuộc dạng khá giả, từ nhỏ tôi được đi học nội trú trong những ngôi trường dân lập, với quan niệm đầu tư cho con. Thực ra đó chỉ là lí do phụ để tôi không tồn tại trong gia đình của mình vì... tôi không hợp với mẹ. Ngay từ bé, tôi và mẹ đã không hợp nhau. Mẹ tôi khó chịu, tính tôi thì thẳng thắn và muốn mọi chuyện rõ ràng. Bản thân tôi cũng không muốn như vậy, vì khi được sinh ra, duyên là mẹ con thì đó cũng là nợ và là số phận nên cũng nhiều lần tôi cũng như câm điếc để cuộc sống bớt áp lực. Nhưng tính tôi không thể chịu đựng được những khó chịu vô lý đến đỉnh điểm của mẹ. Đó là chưa kể đến chuyện này chỉ xảy ra với tôi, còn với 2 đứa em tôi thì hoàn toàn ngược lại.
Cuộc sống ba mẹ tôi không hợp nhau cho lắm, từ xưa mẹ đã luôn mạnh miệng nói rằng mẹ không yêu ba, mẹ yêu người khác nhưng không đủ duyên nên mới lấy ba. Mọi thứ trong gia đình mẹ đều làm chủ hết, từ việc mua chiếc xe hơi, xây căn nhà, quyết định kinh doanh gì cũng tự ý làm... Ba tôi mà hỏi là y như rằng cãi nhau, vì mẹ cho rằng mẹ đủ giỏi để giải quyết tất cả. Thậm chí nhà có bao nhiêu tiề.n, mã két sắt ba cũng không được quyền biết...
Nhà có tiệc tùng, mẹ ưu tiên mời nhà ngoại từ lớn đến nhỏ nhưng nhà nội thì 1 vài người đại diện và thậm chí nhiều lần không mời ai bên nội. Lý do là hồi xưa nhà nội không coi mẹ ra gì, làm dâu cực khổ nên mẹ hận. Thực ra, tất cả tôi cũng chỉ nghe qua lời nói của mẹ, chứ bao năm nay tôi chứng kiến cuộc sống gia đình thì hoàn toàn không như vậy.
Từ nhỏ tôi đã chịu ấm ức khi bố mẹ cãi nhau (ảnh minh họa)
Ba tôi không hiền, nhưng giỏi nhịn, việc gì cũng mặc kệ vì sợ ồn ào làng xóm lại cười. Cứ như thế cuộc sống trôi đi, mẹ quen việc nắm quyền, ba quen với việc thôi thì mặc kệ. Đến có những lần giận nhau, mẹ khóa luôn tủ tiề.n, không cho ba buôn bán đụng chạm gì, ba bực đi thành phố thăm tôi khám bệnh cũng chỉ không đến 1 triệu trong túi. Nếp sống đó cũng do họ hàng, ba tôi cứ nhẫn nhịn tạo thói quen cho mẹ, vì quen rồi, nên ai cũng biết mẹ khó chịu, thôi thì nhịn.
Nhưng tôi lại là người khác còn lại trong số đó. Tôi không dám thẳng thắn lên án mẹ quá đáng, khó chịu nhưng nhiều lần mẹ vô lý, tôi từ giải thích sang cãi lại. Vì mẹ luôn cho rằng mẹ đúng dù là điều vô lý nhất. Không ai được quyền nói lại mẹ. Tôi nhớ mẹ từng nói với dì " Chồng tao còn không có quyền cãi lại tao chứ đừng nói nó là con tao". Vì vậy nên mẹ luôn nói tôi mất dạy, ngang bướng, không dạy nỗi... Những lần như vậy tôi bị cả họ hàng đưa ra soi mói rồi bắt tôi phải xin lỗi mẹ cho xong chuyện.
Nếu chuyện chỉ có vậy thì tôi mặc kệ mà sống, vì tôi cũng đã có gia đình và sắp có em bé. Nhưng khi tôi đã có gia đình thì tôi cũng không thể thoát khỏi cái bóng gia đình. Tôi luôn lo cho 2 đứa em của mình, chồng tôi cũng vậy. Nhưng nhà có chuyện gì lại đưa tôi ra để chử.i đủ điều. Mới đây nhất là chuyện xảy ra rất vô lý, tôi sống ở thành phố có một số chuyện làm ăn xui rủi nên rất buồn. Ngay lúc đó, mẹ điện thoại nên tôi cũng nói, tôi thấy vậy rất mệt mỏi, làm ăn mà xui hoài. Vậy thôi mà mẹ tôi làm um lên, nào là mới có làm ăn có tí xíu mà than vãn, nghe mệt mỏi. Tôi đang có thai, lại buồn, nghe như vậy nên ức lắm.
Chồng tôi như vậy không lẽ tôi lại co.i thườn.g chửi rủa? Từ cuộc sống ba mẹ mà tôi đã rút kinh nghiệm để đối với chồng tôi sao cho anh không phải sống như ba tôi bao năm qua. (ảnh minh họa)
Nhưng tôi chỉ nói lấy đó làm rút kinh nghiệm để lần sau không nói với mẹ những chuyện như vậy nữa, dù không hiểu sao mình lại bị đối xử như vậy. Nhưng chuyện chưa dừng ở đó, tự dưng mẹ tôi đi nói với họ hàng, làng xóm tôi là người mất dạy, con không ra gì, mong cho tôi lấy chồng để chồng dạy nhưng lại gặp chồng hiền quá. Phải nói cuộc sống của tôi đến nay trọn vẹn nhất là được yêu và lấy chồng tôi. Anh yêu tôi nên dù có gì buồn cũng không kêu ca, luôn vui vẻ để tôi khỏi bận tâm. Có lần mẹ tôi nói " Với mẹ mà mày như vậy thì lấy thằng chồng khác không hiền nó đán.h cho bầm mặt ". Thử hỏi nếu ai nghe mẹ mình nói như vậy có xó.t x.a không? Thử hỏi ai cưới vợ mà chua ngoa thì liệu có sống được với nhau hoài không?
Chồng tôi như vậy không lẽ tôi lại co.i thườn.g chửi rủa? Từ cuộc sống ba mẹ mà tôi đã rút kinh nghiệm để đối với chồng tôi sao cho anh không phải sống như ba tôi bao năm qua. Đã hơn 1 lần tôi nghĩ đến cái chế.t để tự giải thoát cho mình nhưng vẫn còn nhiều cái nợ mà tôi không buông được, hơn hết tôi nợ chồng mình 1 tình yêu, thương ba vẫn còn chịu được. Tôi thực sự rất tuyệ.t vọn.g... Thực ra áp lực mà tôi gặp phải còn hơn như vậy nhiều, nhưng tôi không biết nói sao cho hết. Vì là ngay lúc này, tôi đang có thai nhưng tâm trạng tôi không ổn nên muốn tâm sự cho vơi đi phần nào... Sẽ có người đọc và nghĩ rằng tôi nông cạn, suy nghĩ lung tung chứ cha mẹ nào mà không thương con.. nhưng thực sự là như vậy, tôi không ngộ nhận, không hoang tưởng, mà cuộc sống này với tôi hơn 20 năm nay... Tôi đang ở ngưỡng cửa của đường cùng, trước mắt tôi chỉ có con đường chế.t là giải thoát duy nhất, như một kiểu trốn nợ đời vậy...
Theo Eva
Anh đừng hòng bỏ tôi theo nó Chị quyết không ly dị để anh không bao giờ đến được với người đàn bà kia. Khi anh đưa tờ đơn ly dị ra, chị đã xé tan trước mặt và chỉ tay vào anh mà nói: "Anh đừng hòng bỏ tôi theo nó, nếu tôi không có được anh thì không người đàn bà nào có được anh, đừng ngồi đó...