Điều đàn ông sợ nhất ở người phụ nữ bên cạnh mình
Nếu hiểu được những điều này, tình yêu đôi lứa ắt sẽ bền chặt hơn rất nhiều.
Hình ảnh minh họa
Im lặng, bất cần
Nhiều đàn ông thường lắc đầu khi được hỏi có sợ nhất khi vợ khóc không. Không hẳn vì họ không sợ làm vợ đau lòng. Chỉ là họ thẳng thắn rằng ít ra khi vợ khóc, dù họ bối rối, họ vẫn biết phải làm thế nào, vợ muốn gì. Đàn ông khi ấy vẫn có cách để dỗ dành, khiến vợ nguôi ngoai.
Với đàn ông, vợ đáng sợ nhất chính là khi im lặng và tỏ ra bất cần. Khi ấy, đàn bà không còn muốn dùng nước mắt để biểu đạt nỗi đau nữa, có nghĩa là để đến đỉnh điểm của tổn thương. Chính ở trạng thái bất cần ấy, đàn ông sợ mình không thể làm gì để lay chuyển trái tim hóa lạnh lùng của đàn bà.
Hay tin vào những điều vớ vẩn
Phụ nữ hay tin tưởng vào những thứ linh tinh, không có căn cứ. Họ có thể vì vài lời bói toán mà lo âu, thậm chí là sợ hãi. Từ đó, họ bắt đầu không yên trong lòng, đày đọa bản thân. Có khi họ còn kéo tình yêu hay hôn nhân của mình vào những thứ không đáng tin đó.
Đàn ông lại thường thở than rằng họ không thích người phụ nữ của mình như thế. Họ không muốn người yêu hay vợ phải lo âu vì những chuyện không hợp lý đó.
Tàn nhẫn
Đàn ông sợ phụ nữ tàn nhẫn trong tình cảm. Thật sự thì một người phụ nữ từng nhiều yêu thương, dịu dàng thì sẽ càng tàn nhẫn khi bị tổn thương quá lớn. Sức chịu đựng của phụ nữ cực lớn nhưng nếu chạm đến ranh giới cuối cùng, trái tim đàn bà sẽ hóa sắt đá. Đàn sẽ không ngờ khi một người vợ hiền dịu nổi giận sẽ đáng sợ thế nào đâu.
Video đang HOT
Nói nhiều
Đàn ông cực kì sợ một người phụ nữ chỉ thích nói mà không màng lắng nghe. Dù rằng, phụ nữ nói nhiều là một thói quen nhưng đàn ông cần sự thấu hiểu hơn hết. Đàn ông cũng cực kì sợ khi phụ nữ có quá nhiều chuyện để nói, nói không ngừng mà chẳng màng đến họ.
Quá phức tạp
Đàn ông hay nói với nhau rằng, phụ nữ là tổ hợp những gì khó hiểu và phức tạp nhất. Thậm chí có khi họ chẳng hiểu nổi phụ nữ muốn gì, trong khi vài phút trước muốn đi ăn giờ lại chẳng muốn nữa.
Đến cả niềm vui hay nỗi buồn của phụ nữ cũng thay đổi nhanh đến chóng mặt. Đàn ông thật sự không theo kịp những điều phụ nữ muốn. Cũng chính là vì điều này, đàn ông cảm thấy khó khăn khi dỗ dành hay yêu chiều phụ nữ.
Hay ganh tị, ích kỷ
Bao dung và độ lượng ở phụ nữ là điều đẹp đẽ nhất mà đàn ông luôn coi trọng. Họ muốn con họ được truyền lại đức tính cao quý này, cũng muốn tự hào khi người khác khen ngợi vợ mình. Phụ nữ càng ích kỷ, sẽ càng khiến đàn ông sợ hãi, và họ sẵn sàng bỏ khỏi nhà vì điều này.
Ghen tuông mù quáng
Trong tình yêu, không thể thiếu gia vị ghen tuông, hờn giận. Nhưng đừng quá đà, tình yêu sẽ có ngày không sống nổi. Đàn ông nào cũng sợ khi lấy phải một người phụ nữ ghen tuông mù quáng.
Sẽ có lúc, họ không còn có thể thông cảm cho tình yêu của vợ, mà chỉ thấy mình không được tôn trọng. Đàn ông phải biết giữ, nhưng đừng giam cầm họ bằng ghen tuông, phụ nữ nhé!
Quỳnh An
Theo motthegioi.vn
Từ bao giờ một cuộc điện thoại hỏi thăm mẹ với chúng ta lại trở thành điều xa xỉ đến thế?
Đã khá lâu rồi, tôi nhận ra rằng mình chưa nhấc điện thoại lên gọi về cho mẹ, hỏi thăm mẹ, tỉ tê với mẹ những sóng gió cuộc đời và nghe mẹ vỗ về như những ngày còn thơ bé.
Dưới vòng tay của mẹ, tuổi thơ tôi đã trải qua thật êm đềm với những cánh đồng, bên đàn trâu thung thăng gặm cỏ, bên những cánh diều hay những lần trưa nắng trốn mẹ ra tắm bờ sông. Khi ấy tôi vẫn là đứa trẻ bướng bỉnh, chưa biết vâng lời, chỉ biết ham chơi nô đùa bên chúng bạn mà làm ngơ những điều mẹ nói, thậm chí còn hằn học vì cho rằng mẹ quá khắt khe.
Tôi một mực cho rằng, những gì cool ngầu, hay ho nhất sẽ là chân lý mình theo đuổi suốt cuộc đời này, đàn hát, thơ ca có sức hấp dẫn lôi cuốn tôi hơn cả những lời mẹ dặn. Ở cái thời chưa biết suy nghĩ ấy, tôi quan tâm những lời tán dương của bạn bè còn xem lời mẹ như gió thoảng bên tai.
Rồi khi khi có những rung động đầu đời, khi trái tim loạn nhịp, thế giới quanh tôi như chỉ có người thương, mọi thứ cứ thật lung linh và ảo mộng khiến tôi u mê chìm đắm, mà quên mất rằng mẹ vẫn dõi theo từng cái cười mỉm, từng cái hằn học đến cơn giận dối của tôi với người yêu. Mà mãi đến sau này, nhớ lại, mới thấy cái ánh nhìn quan tâm, sự tâm lý hay cao hơn là cái nghĩa làm cha, làm mẹ thật lớn, lớn đến nỗi đứa con nít ngày xưa như tôi mãi mãi chả bao giờ hiểu được những hành động quan tâm hay nhắc nhở, răn đe trong những lúc đó có ý nghĩa với mình như thế nào.
Lớn hơn chút nữa, ước mơ của tôi càng vươn xa hơn, căn nhà nhỏ nơi tôi sinh ra dường như không chứa nổi ước mơ ấy, tôi khát khao được đi khắp thế gian, làm cánh chim bay miết khám phá những vùng đất mới. Và rồi tôi được sống đúng như ý nguyện, nhưng thế giới này mênh mông quá, nhiều giông bão quá chứ chẳng phải chỉ có những ngày nắng trong xanh như tôi vẫn tưởng, bay mãi cũng mỏi, cũng kiệt sức vì bị bão tố quật ngã. Lúc ấy tôi mới thèm khát cảm giác được bên mẹ, được cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của mẹ hạnh phúc đến nhường nào, lúc ấy tôi mới hiểu hoá ra cuộc đời có rất nhiều nơi để đi nhưng chỉ có duy nhất một nơi để về mang tên "mẹ".
Khi ấy tôi thấy mình nhỏ bé, chơi vơi và lạc lõng giữa dòng đời hối hả, giữa những thật giả lẫn lộn, có những lúc trong tâm trĩu nặng những buồn phiền, mệt rã rời chỉ muốn nép vào vòng tay mẹ để chạy trốn tất cả. Tôi từng nghĩ rằng, không cần ai yêu thương cũng có thể sống tốt. Cho đến một ngày, tôi nhận ra hình như tôi chỉ đang tồn tại giữa cuộc đời này. Những chuyến đi của tôi chẳng qua chỉ là sự dịch chuyển từ thành phố tôi thấy mệt mỏi đến thành phố người khác thấy mệt mỏi mà thôi.
Cuộc đời có nhiều vết xước khiến tôi nhận ra rằng chỉ cần bé lại trong lòng mẹ mới cảm thấy mình đang sống một cuộc đời trọn vẹn. Gia đình là chốn bình yên nhất, mà ngu ngốc thay khi giông tố kéo đến tôi mới chịu để ý đến. Hoá ra thế giới của tôi là cả thế gian nhưng thế giới của mẹ tất cả chỉ là tôi, tôi có thể thu nhỏ, mở rộng thế giới của mình nhưng thế giới của mẹ vẫn luôn nguyên vẹn, hoàn hảo từ khi tôi có mặt trên cõi đời này.
Thế rồi tôi giật mình thảng thốt đã bao lâu rồi tôi chưa gọi điện cho mẹ, lắng nghe giọng nói trầm ấm phía đầu dây bên kia khiến tôi như được hồi sinh, tìm lại yên bình sau những va đập cuộc sống. Tôi nhận ra mình quá ích kỉ, cuộc đời êm đềm quá khiến tôi quên mất sự hiện diện của mẹ mà chỉ tìm đến mẹ khi lòng nặng trĩu những tâm tư. Nghĩ thấu, tôi càng đau lòng rồi thương mẹ mà nước mắt cứ chực trào, đã hơn một lần tôi bắt đầu cuộc gọi từ mẹ với câu hỏi: "Mẹ gọi con có việc gì không?".
Câu nói vô tình ấy quả thực không xứng đáng với người đánh đổi cả sinh mạng để sinh tôi ra trên cõi đời này. Giờ tôi mới thấm hoá ra lúc ấy lòng mẹ xót xa đến bao nhiêu mà vẫn nhẹ nhàng chẳng buông lời trách móc.
Trong tim mình tôi dành rất nhiều ngăn cho các mối quan hệ xã hội, cho bạn bè, cho người yêu, có lẽ vì đó là thứ tình cảm có điều kiện và tôi sợ sẽ đánh mất nó đi nếu không dành đủ thời gian để đắp xây. Nhưng còn tình yêu của mẹ tôi tự hỏi mình đang cất ở ngăn nào, hay vì đó là tình yêu thương vô điều kiện, sẽ không bao giờ mất đi, không bao giờ thay đổi và vì thế nên suốt thời gian qua tôi đã ít lưu tâm hơn, ngay cả đơn giản nhất là một cuộc gọi kèm một câu hỏi: "Mẹ à, mẹ có khoẻ không?".
Tôi chợt lục lại bức ảnh chụp với mẹ gần đây nhất là dịp Tết, chẳng khó để nhận ra tóc mẹ bạc đi nhiều quá, khuôn mặt ngày càng nhiều nếp nhăn hơn, là thời gian đã tàn phá dung nhan con người hay tại vì tôi đã quá vô tâm? Hoá ra mỗi thời khắc tôi trưởng thành, là mỗi lần mẹ càng già đi, chẳng thể bên tôi mãi. Tôi oà khóc vì thật không dám nghĩ đến một ngày, tôi gọi điện chỉ nghe những hồi chuông vô vọng, đầu dây bên kia chẳng còn văng vẳng lời vỗ về trầm ấm.
Từ bao giờ mà một cuộc gọi cho mẹ với tôi lại trở thành điều xa xỉ đến thế? Trong khi mẹ chẳng cần điều gì lớn lao, chẳng cần tôi phải mang về cả thế giới, những thứ mà xã hội cho là đáng giá ngàn vàng, mà ngược lại, chỉ muốn được lắng nghe tiếng con thơ ở bên kia đầu dây điện thoại, nói rằng " Con vẫn ổn, mẹ đừng lo".
Tôi tự nhủ mình vô tâm chừng ấy đủ rồi, tôi không đủ can đảm để đối mặt với sự hối hận muộn màng khi không còn mẹ, vậy nên tôi phải nhấc máy lên gọi cho mẹ ngay. Vì biết đâu, ngày mai, sẽ là ngày cuối cùng tôi được nói chuyện với mẹ. Thế gian to rộng, lòng người thì mênh mông, lòng mẹ tuy bé nhỏ, nhưng lại ôm trọn và bao bọc đủ tôi vào lòng. Bao nhiêu cuộc điện thoại mới đủ bù đắp công ơn và tình yêu thương của mẹ thì tôi không biết, tôi chỉ biết rằng, tôi chỉ muốn được gọi về nhà và nói với mẹ thật nhiều lần "Con yêu mẹ và con mơ ước được mãi khóc nhè trên đôi vai của mẹ mà thôi, mẹ ơi!
Theo bestie.vn
Giá như ở đâu đó có người đợi tôi Thà đợi chờ một hạnh phúc nhưng tồn tại lâu dài, còn hơn vội nắm lấy một hạnh phúc nữa vời.... rồi buông lơi bất chợt! Tôi vẫn luôn cho rằng, mỗi người khi chào đời điều sẽ có một người yêu được định sẵn đang chờ đợi ở đâu đó. Để rồi đến một thời điểm thích hợp sẽ tìm thấy nhau,...