Điên tiết tại vì cái thói láo và “ngang như cua” của vợ
Trong vợ tôi có cả hai kiểu tính ngang ngược và ngang láo. Được nuông chiều nên cô ấy muốn quyết định theo sở thích và sẵn sàng cãi chồng với lời lẽ không kiểm soát.
ảnh minh họa
Tôi lập gia đình được 3 năm, con trai tôi được hơn một tuổi. Hai vợ chồng tôi cùng con hiện đang sống cùng ông bà nội. Nhà tôi có hai anh em, em gái tôi mới lấy chồng.
Như bao cặp đôi yêu nhau, chúng tôi có thời gian tìm hiểu và đi đến hôn nhân không đến mức vội vã, quãng thời gian yêu nhau, tôi cũng hiểu được con người, tính cách vợ tôi. Cô ấy sinh trong gia đình cơ bản, vì là con út nên được chiều chuộng nhiều. Cô ấy không đảm đang và có phần hơi vụng.
Thời gian đầu, khi chưa có con, tôi không có gì phải phàn nàn về vợ dù chưa thực sự hài lòng. Tuy nhiên có một điều làm tôi bực mình là vợ tôi nấu ăn không khéo song rất bảo thủ, ngang ngạnh. Cô ấy muốn nấu món ăn chồng thích nhưng gu món ăn tôi khoái kiểu nấu thế này thì vợ tôi toàn làm theo cách của cô ấy. Đến khi bưng lên, tôi không ăn nổi, bỏ lay lắt thì bị phàn nàn. Tôi nêu quan điểm, vợ tôi bảo nấu theo cách của cô ấy mới ngon. Anh không ăn thì lần sau không nấu nữa.
Cô ấy có tính hay quên, nhiều đồ dùng xong, tiện đâu bỏ đấy. Nhà chật, lại sống với bố mẹ chồng nên tôi muốn vợ tôi cẩn thận hơn. Có góp ý, cô ấy bảo “không cất hộ thì thôi, còn cằn nhằn, đàn ông gì mà…như đàn bà”. Tôi bực mình, cô ấy dẩu mỏ “tính tôi hay quên thế đó, không sửa được”.
Từ khi sinh con, thêm đứa trẻ, nhiều chuyện phiền phức xảy ra. Sống với ông bà nội. Mẹ tôi cưng cháu nên luôn đem kinh nghiệm nuôi con ngày xưa ra áp dụng. Tôi thấy khá hiệu quả nhưng vợ tôi thì không nghĩ như vậy, cô ấy muốn chăm sóc con theo những quan điểm của riêng bản thân, mặc dù cô ấy chỉ cóp nhặt kinh nghiệm từ một số bài báo. Cũng không hẳn là sai nhưng vì thế mà mẹ chồng nàng dâu thường bất đồng quan điểm.
Mẹ tôi giúp cho cô ấy bao việc nhà, cô ấy đi làm công việc nhàn nhã, 17h tan sở nhưng chẳng bao giờ chịu về sớm, lúc nào cũng nán lại hàng tiếng mới về. Đã thế khi về nhà, một câu chào mẹ đon đả với cô ấy thật khó, cứ lầm lì hoặc lí nhí cái mồm, đón con từ tay bà cũng chỉ chăm chăm hỏi con còn mặc định mẹ chồng như kiểu osin, không một tiếng cảm ơn.
Vợ tôi đoảng đến mức, đồ ăn cho con là mấy củ cà rốt, cô ấy còn để thối trong tủ lạnh. Hôm đó mẹ tôi góp ý, cô ấy sa sầm cả buổi. Đến chiều, bà đang dạy cháu vì nó hư, cô ấy đi về đùng đùng bế con lên gác không coi mẹ tôi ra gì. Cũng từ hôm đó, vợ tôi thay đổi cách xưng hô. Gọi mẹ chồng là “bà”, suốt ngày bà, bà không còn một tiếng mẹ thân thiết nào nữa.
Video đang HOT
Nếu bảo vợ tôi tài giỏi, gia đình giàu có đã đành. Đằng này, việc kiếm tiền và trang trải mọi sinh hoạt trong gia đình tôi đều gánh vác tất cả. Đồng lương tôi kiếm được khá cao, tôi không yêu cầu vợ tôi phải đóng góp một khoản nào. Lương cô ấy chỉ đáp ứng cho bản thân, tôi chẳng quan tâm thậm chí tôi còn đưa thêm cho vợ khoản to, khoản nhỏ để cô ấy có thêm tiền tiêu vặt.
Tôi nghĩ vợ tôi quá được chiều chuộng nên tính ích kỷ ăn sâu vào tiềm thức. Cô ấy lúc nào cũng coi mình là trung tâm còn mọi người phải quay theo cô ấy. Từ khi có con, cô ấy cũng chẳng còn biết quan tâm đến ai. Bố tôi ốm, phải đi tiếp nước, nằm viện, cứ cho là không vào trông cụ thì cũng phải vào thăm, đằng này viện cớ con nhỏ thoái thác với chồng.
Chưa bao giờ, tôi thấy cô ấy mua cho bố mẹ tôi một món quà nhỏ từ bộ quần áo, đôi tất, cũng chẳng bao giờ biếu các cụ một đồng. Đến cả tôi, là chồng cô ấy cũng chưa bao giờ có được bó hoa sinh nhật từ hồi cưới nhau. Nhiều khi tôi không hiểu nổi, sao ngày xưa lại yêu cô ấy thế?
Ngược lại, vợ tôi lại đòi hỏi mọi người phải quan tâm, con cái có ốm đau, bà nội chưa kịp hỏi han cô ấy đã nghĩ bà vô tâm. Nếu bà có lên hỏi thăm, bế cháu, cô ấy lại ra bộ không khiến, bế con đi chỗ khác. Tôi biết mẹ tôi rất giận, không hài lòng nhưng bà không muốn làm to chuyện vì thương con trai. Bà cố gắng nhịn song vợ tôi vẫn không biết điều. Nhiều khi bà nhắc một câu, cô ấy cũng nói lại một câu.
Tôi rất bực mình với thái độ của vợ với mẹ mình và chửi cô ấy. Vợ tôi cự lại là chỉ nói đúng và không hề cãi mẹ. Cô ấy hậm hực rằng mẹ chồng quá để ý, còn chồng thì chẳng thông cảm, lúc nào cũng nghĩ vợ xấu tính, nói bóng gió cả gia đình tôi. Rồi cô ấy còn nói xấu bà nội và chồng với đứa con nhỏ. Trẻ con mà cô ấy đã tiêm vào đầu thằng bé là bố mày không thương mẹ con mình, chỉ có bà nội bố mày coi là nhất…Thằng bé đã biết gì, nó lại bi bô những lời đó với bà nội. Kết cục phức tạp trong gia đình càng xảy ra thêm.
Trong vợ tôi có cả hai kiểu tính ngang ngược và ngang láo. Được nuông chiều nên cô ấy muốn làm bá chủ, quyết định theo sở thích và bướng bỉnh sẵn sàng cãi cả chồng hay bất cứ ai khác với lời lẽ không kiểm soát. Trước đây, khi tìm hiểu tôi đã biết vợ tôi có những tính như vậy nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ khác đi khi lập gia đình nhưng thực tế nó còn tệ hơn rất nhiều. Tôi có tâm sự cũng như nhỏ nhẹ với cô ấy nhưng chưa bao giờ vợ tôi tỏ ra là mình có lỗi. Giờ đây động nói thì vợ tôi đòi ra ở riêng vì chán cảnh ở chung chật trội nên không thiết gì hết. Tôi không muốn ở riêng vì tôi là con trai một sợ điều tiếng cho bố mẹ. Tôi cũng biết ra thuê nhà ở riêng thì vợ chồng tôi sẽ vất vả cả về thời gian, chăm sóc cho con, công việc và kinh tế. Quả thật tôi không muốn cáu giận như vậy nhưng tôi không thể nào nhịn được trước thái độ mà cô ấy dành cho tôi và bố mẹ tôi.
Thời gian gần đây, không khí trong gia đình tôi rất căng thẳng, mọi người phải giữ gìn từng tý còn tôi thì như quả bom sắp nổ, căng thẳng, tức giận và không thể kìm chế được bản thân. Sự ức chế lên đến mức mỗi lần vợ tôi làu bàu, cáu bẳn là tôi muốn đập nát hết mọi thứ và thậm chí muốn đánh cả cô ấy.
Tôi thật sự thất vọng về vợ nhưng không muốn không khí gia đình lại căng thẳng thế này. Tôi cũng không muốn ly dị cô ấy vì con tôi còn quá nhỏ.
Xin chuyên mục tâm sự cho tôi một lời khuyên để giúp cho cuộc sống gia đình tôi không rạn nứt hơn nữa. Cảm ơn và chờ tin các bạn!
Theo Afamily
Muốn cưới nhưng bạn trai bị mắc bệnh
Em phải làm sao đây, tình cảm chúng em vẫn như xưa và vẫn muốn tính đến chuyện tương lai nhưng anh ấy lại mắc bệnh như vậy.
Hiện tại em đang gặp một vấn đề mà không biết phải làm như thế nào, mong mọi người cho em lời khuyên.
Em và anh ấy quen nhau từ năm cuối cấp 3, trong lần đi học thêm, tình cờ anh nhìn thấy và để ý đến em nên đã âm thầm nhờ bạn hỏi thăm số điện thoại nhà em (Lúc đó chỉ có điện thoại bàn thôi chứ chưa có di động như bây giờ). Và anh bắt đầu gọi điện làm quen, cho nhau nick yahoo trò chuyện, nhưng tuyệt nhiên chưa 1 lần gặp mặt. Sau khi Tốt nghiệp ra trường thì anh ấy chọn thi ĐH vào trong Nam, còn em thì chọn thi ở quê nhà. Ngay từ đầu 2 đứa đã có hai hướng đi riêng rồi.
Mãi đến Tết anh về quê thì tụi em mới hẹn gặp mặt nhau lần đầu tiên, tuy đã nói chuyện nhiều rồi nhưng khi gặp trực tiếp thì cả 2 đều khá rụt rè và ngại ngùng. Sau lần ấy, tình cảm của chúng em tiến triển nhanh hơn, tuy anh không bày tỏ câu "Anh yêu em" hay chưa nói những lời ngọt ngào, nhưng qua những lời quan tâm nhau hàng ngày thì cả 2 chúng em đều đã hiểu tình cảm của nhau.
Anh ấy là một người khá ít nói, nhưng rất hiểu tâm lý, những lúc em có chuyện gì bực bội thì thường hay trút lên đầu anh ấy bằng những câu có chút gắt gỏng. Anh không giận mà chỉ nhẹ nhàng hỏi 1 câu : "Hôm nay có ai chọc giận em vậy?", ...."Giờ thì em đã hết giận chưa?".
Anh ấy là một người khá ít nói, nhưng rất hiểu tâm lý, những lúc em có chuyện gì bực bội thì thường hay trút lên đầu anh ấy bằng những câu có chút gắt gỏng. (ảnh minh họa)
Quen nhau 3 năm nhưng chúng em chỉ gặp nhau vào dịp nghỉ hè, nghỉ tết thôi, cũng chưa 1 lần cùng nhau đi chơi. Chúng em chỉ gặp nhau ở nhà em, lúc thì em bận việc, lúc thì anh bận công chuyện, mà thời gian nghỉ hè hay Tết thì cũng có bao lâu đâu, nên tụi em chỉ gặp nhau vậy thôi.
Có lẽ với những cặp đôi khác thì với thời gian đó người ta có thể đã gần gũi thân thiết nhau lắm rồi. Nhưng với chúng em thì mới có nắm tay thôi mà cũng chưa dám giữ lâu, hôn cũng chỉ dám hôn nhẹ lên má, hôn vội, hôn lén. Ôm cũng không dám vì cứ sợ người kia phản ứng, thành ra chẳng ai dám động đậy gì cả.
Thời gian qua đi, chúng em vẫn giữ liên lạc nhưng việc học tập chiếm hết thời gian cũng như suy nghĩ của cả 2 nên càng ngày càng thưa dần những tin nhắn. Gần như 1 tháng chúng em chỉ liên lạc có vài lần, rồi đến một ngày em cảm thấy hình như giữa chúng em chỉ giống như hai người bạn, em buồn chán và muốn giải thoát cho cả 2 nên đã nhắn tin chia tay anh. Anh đã rất sốc và gọi cho em nhưng vì lòng tự ái nên em đã không nghe máy, anh nhắn lại cho em nói rằng anh rất buồn nhưng em đã quyết định như vậy thì anh cũng không biết phải làm gì vì anh không ở gần bên em. Từ đó chúng em không liên lạc nữa, qua 1 người bạn của anh, bạn ấy nói rằng anh rất buồn và tuyệt vọng, anh còn nói anh muốn đi tu nữa.
Thời gian qua đi, chúng em vẫn giữ liên lạc nhưng việc học tập chiếm hết thời gian cũng như suy nghĩ của cả 2 nên càng ngày càng thưa dần những tin nhắn. (ảnh minh họa)
Khoảng 1 năm sau, lúc đó ai cũng đã có công việc ổn định, (anh ra trường và ở lại trong Nam lập nghiệp) chúng em lại liên lạc, cũng chỉ hỏi thăm nhau thôi. Khi nhắc lại chuyện cũ anh nói rằng: "Anh là con trai trưởng trong nhà nên phải lo cho gia đình, anh không muốn em phải khổ vì anh, muốn em cho anh thời gian để ổn định tất cả". Anh còn nói: "Em là người đầu tiên anh yêu, thời gian qua anh vẫn không thể quên được em. Em có biết lúc đó anh như thế nào không? Anh như mất đi niềm vui sống vậy, anh gọi cho em nhưng em không nghe máy thì em bảo anh phải làm thế nào nữa chứ?". Anh còn hỏi em 1 câu: "Nếu biết nhà anh nghèo em có còn yêu anh nữa không? ". Em nói rằng giàu nghèo không quan trọng, miễn là mình yêu nhau thật lòng!
Nhưng giữa chúng em có 1 vấn đề khó xử nữa. Anh nói anh muốn em theo anh vào trong Nam làm việc và sinh sống gần anh chứ anh không về quê được. Còn phía em thì ngay từ đầu em đã chọn ở lại quê hương gần ba mẹ nên việc đi xa với em là không thể (anh chị của em đã vào Nam lập nghiệp chỉ còn mình em nên em không thể đi xa). Sau những lần trò chuyện thì vấn đề này luôn làm chúng em đau đầu và không tìm ra câu trả lời chung.
Em phải làm sao đây, tình cảm chúng em vẫn như xưa và vẫn muốn tính đến chuyện tương lai nhưng anh ấy lại mắc bệnh như vậy... (ảnh minh họa)
Hiện tại chúng em vẫn liên lạc với nhau, anh hẹn tết này vô nhà anh chơi (vì em chưa biết nhà anh). Tuy ngày nào cũng nhắn tin cho nhau nhưng cả 2 đều không xác định rõ mối quan hệ này là có nghĩa gì đây, hình như ai cũng muốn quay lại nhưng còn e dè đối phương. Giờ anh ấy lại đang bị bệnh Viêm gan B, em tìm hiểu thì biết bệnh này có lây qua đường máu,...
Em phải làm sao đây, tình cảm chúng em vẫn như xưa và vẫn muốn tính đến chuyện tương lai nhưng anh ấy lại mắc bệnh như vậy... Em sợ ảnh hưởng đến con cái sau này... Em thực sự rất bối rối. Em rất mong nhận được lời khuyên!
Theo VNE
Tôi chỉ cần một người tình Tôi hài lòng khi có một người đàn ông để lên giường, không cần người đó phải thành chồng. Mọi người sẽ nghĩ, họa tôi có là người điên hoặc là loại hư thân, mất nết thì mới phát ngôn như vậy. Nhưng nếu ai từng biết tôi, chắc chắn người ta sẽ không bao giờ buông lời đánh giá về nhân phẩm...