Đi xem tử vi về, bà thông gia gọi điện khuyên vợ chồng tôi bán nhà?
Đến giờ tôi vẫn chẳng hiểu sao bà thông gia lại muốn vợ chồng tôi bán nhà.
Đúng là ở đời chuyện gì cũng có thể xảy ra hết. Tôi sống gần 60 năm cuộc đời mà chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình rơi vào tình huống hoang mang, ngơ ngác đến như thế.
Chuyện thì phải bắt đầu kể từ cái thời mà tôi mua cái nhà bây giờ đang ở. Hồi đó, bố mẹ chồng tôi để lại cho miếng đất nhưng vợ chồng tôi làm gì có tiề.n mà cất nổi cái nhà nên cứ để miếng đất ở đấy cho đến khi chúng tôi sinh thằng lớn.
Lúc ấy mới để ra được 1 khoản và vay mượn thêm rồi xây được cái nhà cấp bốn có thêm cái gác xép, vợ chồng con cái ở đấy bao nhiêu năm. Thế nhưng, cái khu vực đấy an ninh rất kém, xung quanh toàn nhà dân trí thấp thậm chí còn toàn tệ nạn.
Cái năm đấy thằng lớn nhà tôi vào cấp 2, nó lớn vổng lên nhanh đến bất ngờ, đúng cái tuổ.i con cái đang ẩm ương thì tôi có bầu con bé út. Thế là cùng 1 lúc tôi phải chăm 1 đứa con mọn và phải canh chừng 1 thằng con tuổ.i phản nghịch. Lúc này tôi nhận ra rằng môi trường sống rất quan trọng, nếu cứ để thằng bé ở cái đất này thì tôi sợ hỏng con mất nên đã quyết định bán nhà đi nơi khác.
Có lẽ đây chính là quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời tôi!
Sau khi bán nhà, vợ chồng tôi gom góp rồi vay mượn thêm ngân hàng và người thân thì mua được căn nhà bây giờ đang ở. Tất nhiên là để được như hiện tại chúng tôi cũng gom góp sửa sang dần dần chứ mới đầu cũng chỉ là căn nhà 1 tầng có đổ mái bằng mà thôi.
Thời thế mỗi lúc một khác, năm đó tôi mua căn nhà này thì ai cũng chê vì mua nhà ở xa trung tâm quá nhưng vợ chồng tôi làm gì có đủ lực mà đòi mua nhà gần trung tâm. Vợ chồng con cái chấp nhận đi làm, đi học xa một chút chứ làm sao mà cái gì cũng muốn được. Ấy vậy mà bây giờ, cơn sốt bất động sản nó lên cao, bỗng nhiên khu nhà tôi giá trị tăng lên chóng mặt!
Giờ thì chúng tôi cũng quen rồi, mọi thứ đều xoay quanh khu vực này nên giờ cả nhà gần như không có nhu cầu phải vào trung tâm gì hết vì có việc gì ở đấy đâu. Bên này cơ sở hạ tầng chẳng thiếu thứ gì, vợ chồng tôi cũng thấy cái nhà này có lộc lắm, từ ngày ở đây con cái ngoan ngoãn, vợ chồng yên ổn làm ăn nên chẳng bao giờ tôi có suy nghĩ sẽ chuyển đi nơi nào khác.
Video đang HOT
Năm ngoái cô con gái của tôi cũng đi lấy chồng, nhà chồng nó ở trung tâm thành phố, cũng không phải là quá xa nhưng để bảo đi đi lại lại nhiều khi cũng lười. Tôi cũng không yêu sách bắt con bắt cái phải về nhà liên tục nhưng tháng đôi lần về thăm bố mẹ mà đi xe máy thì cũng hơi ngại thật.
Nhà tôi thì bây giờ có 2 vợ chồng già ở với vợ chồng con cái nhà thằng lớn. Chúng nó cũng làm ăn ở gần đây nên cả nhà từng ấy người không ai phải đi làm xa hay vướng mắc gì trong chuyện nơi ăn chốn ở cả.
Ấy vậy mà đang yên đang lành, tôi nhận được cuộc gọi từ bà thông gia với giọng điệu hết sức nghiêm túc, yêu cầu vợ chồng tôi bán nhà đang ở đi!
Tôi còn ngơ ngác đến mức hỏi lại bà ấy là bán cái nhà nào cơ. Phải đến lần thứ 3 tôi mới chắc chắn là mình không nghe nhầm cũng không có hiểu sai ý bà thông gia.
Ngay lập tức tôi hỏi nguyên cớ làm sao mà bà ấy lại nói như vậy, tôi cứ nghĩ chế.t dở hay vợ chồng con bé út lại nợ nần không, tôi vốn hay lo nên lúc ấy cứ vẽ ra không biết bao nhiêu tình huống xấu trong đầu.
Ai ngờ đâu, lý do bà ấy hết lòng hết dạ khuyên vợ chồng tôi bán nhà là vì bà ấy mới đi xem tử vi ở đâu đó về, thầy tử vi phán rằng nhà bà ấy muốn có cháu đích tôn thì nhà tôi phải chuyển đi nơi khác ở!
Nghe đâu đấy là ông thầy xem tử vi nổi tiếng lắm nên bà thông gia tin lời ông ấy một mực. Cả nhà bên đấy từ ông thông gia đến mấy đứa con đều nói hết nước hết cái cho bà ấy hiểu nhưng bà ấy nhất quyết không nghe.
Tôi chẳng biết chuyện sinh đẻ của con cái liên quan gì đến đất đai nhà tôi mà tôi không dưng lại phải đi bán nhà. Nhưng càng nói thì bà ấy càng cuống lên, dùng hết tâm sức để khuyên chúng tôi bán nhà càng nhanh càng tốt.
Từ hôm đó đến giờ, không chỉ tôi đau đầu mà con gái tôi cũng muốn “tẩu hỏa nhập ma” vì mẹ chồng cứ hát mãi bài ca “về khuyên bố mẹ bán nhà thì mới đẻ được con trai” .
Con gái tôi bây giờ nó khủng hoảng tâm lý vì chuyện sinh đẻ. Vốn dĩ vợ chồng chúng nó còn trẻ, lúc nào sinh nở chả được, mà cũng có một cô công chúa rồi còn gì nữa.
Thật sự tôi vẫn không hiểu vì sao bà thông gia lại mê muội đến mức mà sẵn sàng gọi điện để yêu cầu vợ chồng tôi bán nhà cơ nữa.
Ám ảnh vì bà thông gia gọi điện buôn chuyện quá nhiều, có lần hơn 1 tiếng đồng hồ vẫn không chịu tắt máy
Có hôm nửa đêm bà ấy cũng gọi buôn chuyện vì khó ngủ.
Con gái tôi đi lấy chồng nhưng người sợ mẹ chồng nó lại là tôi!
Tôi có 1 cô con gái và 1 cậu con trai, cả 2 đứa đã lập gia đình, tức là tôi đã lên chức mẹ chồng lẫn mẹ vợ rồi. Tôi nghĩ rằng trừ những trường hợp đặc biệt thì thường những bà mẹ có cả con dâu lẫn con rể đều sẽ biết cách cân đối hành xử vì họ dễ đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ hơn.
Con trai tôi lấy vợ trước, lấy nhau xong 2 đứa xin phép ra ở riêng. Điều duy nhất khiến tôi chần chừ không muốn đồng ý đó là sợ 2 đứa nó không biết cân đối tài chính. Thuê nhà hay mua nhà trả góp thì cũng là 1 khoản cố định phải chi ra mỗi tháng, nếu chúng nó không cẩn thận thì kiểu gì cũng thiếu trước hụt sau.
Sau đó, chồng tôi cũng nói vào rằng ngày xưa chúng mình cũng thế, khi con cái có gia đình riêng là lúc chúng nó đã trưởng thành, kể cả có vài tháng đói ăn đi chăng nữa thì cũng là bài học để mà lớn lên. Cuối cùng, tôi đồng ý cho vợ chồng con trai ra ở riêng.
Thực tế chứng minh là con dâu tôi rất khéo vun vén, chúng nó chẳng thiếu thốn gì hết, 2 đứa tự biết cân đối thu chi, thậm chí hở tí là đòi biếu bố mẹ. Chúng tôi vẫn còn khỏe, vẫn còn đi làm ra tiề.n nên cầm của 2 đứ.a tr.ẻ con làm gì. Được cái, không ở gần nhau nên cũng có lẽ vì thế mà tôi và con dâu không có va chạm sinh hoạt hàng ngày thành thử mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu êm đềm vô cùng.
Tôi với thông gia nhà bên ấy thì ít giao du với nhau, gần như cả năm chẳng ai nói chuyện với ai, Tết nhất thì chúc nhau vài câu rồi bình thường không ai liên quan gì đến cuộc sống của ai hết.
Vợ chồng con cái chúng nó có cái gì không nên không phải thì người lớn giải quyết tại chỗ chứ không có cái vụ phải gọi điện sang cho thông gia để mách tội con cái đâu.
Thế nhưng khi con gái tôi đi lấy chồng thì lần đầu tiên trong đời tôi mới biết rằng thông gia có thể có nhiều cái để nói với nhau đến thế.
Bố mẹ chồng con gái tôi thì không ở Hà Nội, có mỗi 2 đứa chúng nó ở trên này làm ăn với nhau, cũng thuê nhà ở như anh chị nó. Kinh tế 2 đứa nó chưa vững nên tôi cũng hay hỗ trợ cái này cái kia, thế nhưng về cơ bản, cuộc sống của chúng nó độc lập không liên quan gì đến chúng tôi hết.
Dù không ở gần con trai và con dâu nhưng không hiểu sao bà thông gia bên đó lại có rất nhiều vấn đề với vợ chồng chúng nó, mà cứ hễ có vấn đề gì là bà ấy lại gọi điện cho tôi.
Bà ấy muốn con dâu ngày nào cũng phải gọi điện hỏi thăm bố mẹ chồng nhưng khổ lắm 2 đứa chúng nó công việc đặc thù, có những hôm đi làm đến 3h sáng mới về nhà. Về đến nhà đặt lưng 1 cái là ngủ luôn chứ còn biết trời đất gì nữa. Có mỗi chuyện này thôi mà bà thông gia cũng gọi điện cho tôi để kể chuyện con dâu không gọi điện hỏi han gì mẹ chồng.
Mỗi lần như vậy tôi lại nói khéo là chúng nó cũng chẳng gọi điện cho tôi đâu, chúng nó bận lắm mà khổ gọi suốt làm gì, ngày nào chẳng như ngày nào, gọi cũng có biết nói gì với nhau đâu. Thế nhưng bà thông gia không đồng ý, bà bắt đầu kể hết chuyện này đến chuyện khác, kể hết về dâu nhà này đến dâu nhà khác để củng cố cái quan điểm con dâu là phải gọi điện hỏi thăm mẹ chồng hàng ngày của mình. Mỗi lần như vậy thì thời lượng cuộc gọi trên điện thoại phải đến vài chục phút.
Rồi cũng có những hôm, bà thông gia gọi cho tôi chẳng để mách mỏ chuyện gì hết mà chỉ để kể chuyện trên giời dưới đất của nhà mình, thỉnh thoảng hỏi han sức khỏe vợ chồng tôi rồi lại tiếp tục thao thao bất tuyệt những chuyện đâu đâu mà tôi không nhớ hết nổi.
Thậm chí có hôm, hơn 11h đêm rồi, tự nhiên tôi thấy điện thoại rung bần bật. Điện thoại nửa đêm thì tôi luôn bắt máy vì sợ có chuyện gì, người nhà hay người thân cần gấp nên kể cả là số lạ thì tôi cũng nghe. Ai ngờ là bà thông gia lấy sim rác gọi điện tâm sự vì không ngủ được!
Có hôm, tôi bà bên ấy gọi điện buôn chuyện họ hàng nhà bà ấy, toàn những người tôi chẳng biết ai vào với ai nhưng bà ấy vẫn buôn nhiệt tình. Tôi cứ để điện thoại đấy rồi làm việc của mình, thỉnh thoảng nói vào "vâng, vâng" vài câu, thế là cuộc gọi kéo dài đến 1 tiếng 50 phút. Tôi phải xin phép tắt máy để đi sạc điện thoại thì bà ấy mới thôi nhưng vẫn không quên chèn thêm câu "lát nữa tôi gọi lại".
Bây giờ tôi phát sợ mẹ chồng của con gái mình, mỗi lần nhìn thấy số điện thoại của bà ấy là tôi chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. Cũng không phải không có lần tôi nói góp ý chuyện này đâu nhưng bà ấy không để vào đầu. Nếu tôi không nghe máy thì bà ấy sẽ lấy sim rác, số lạ hoặc mượn điện thoại của hàng xóm để gọi điện.
Thật ra chuyện bà thông gia gọi điện nhiều cho tôi cũng chẳng phải là chuyện xấu xa gì để mà tôi phải căng thẳng, chỉ là tần suất quá nhiều khiến tôi cảm thấy bị làm phiền mà thôi. Thà rằng cứ quá đáng hẳn đi tôi còn có hướng mà xử lý, đây cái gì nó cũng ẩm ương nên tôi thật sự chẳng biết phải làm sao.
Đúng là con gái đi lấy chồng nhưng người sợ mẹ chồng nó lại là tôi đây!
Háo hức về nhà sau nhiều ngày đi công tác, khi cửa được mở ra, tôi chế.t điếng với sự thật trước mắt Tôi gọi điện vợ cũng không bắt máy. Tôi sợ vợ gặp chuyện gì nên đậ.p cửa liên tục. 30 phút sau tôi càng sốt ruột hơn, vội chạy đi tìm người phá cửa. Tôi và vợ lấy nhau được 4 năm. Chúng tôi đều đi làm xa nhà nên gửi con trai về quê để ông bà chăm sóc. Công việc của...