Đi làm về muộn bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, con dâu đưa ra một thứ khiến bà rối rít xin lỗi
Tôi bất đắc dĩ đưa ra bằng chứng khiến mẹ chồng từ người ghê gớm trở thành ngoan hiền, quý mến con dâu.
Tôi năm nay 30 tuổi kết hôn được tròn 6 năm. Hai vợ chồng yêu nhau xuất phát từ tình cảm, muốn chung sống cả đời bên nhau. Đám cưới của tôi diễn ra thuận lợi, hai họ gia đình hân hoan cho một đám cưới với muôn vàn lời chúc tụng. Sau đám cưới, vợ chồng tôi có nhà riêng khang trang, chồng tôi làm giám đốc công ty, cuộc sống hai vợ chồng đầy đủ, hạnh phúc.
Hiện nay tôi đã có một bé gái xinh xắn, bụ bẫm. Chồng tôi sống rất trách nhiệm với gia đình, anh ấy luôn quan tâm, chiều chuộng vợ con. Cuộc sống ở riêng của vợ chồng tôi đang vui vẻ, bỗng thay đổi từ khi có sự xuất hiện của mẹ chồng. Đang sống yên ổn ở quê, mẹ chồng lại thích lên ở với vợ chồng tôi. Chắc là được con trai muốn chăm sóc mẹ nên mới rủ mẹ, tôi ủng hộ việc này vì có bà nội lên con gái tôi chắc sẽ rất thích, chúng tôi được phụng dưỡng mẹ chồng…
Tuy nhiên, chỉ được vài ngày đầu là mọi thứ êm đẹp, những ngày sau khiến tôi rất ấm ức và sốc trước cách hành xử của mẹ chồng. Bình thường thì chủ động tùy theo cả nhà để dậy sớm hay dậy muộn, nhưng có mẹ chồng là tôi phải dậy sớm từ lúc 5 giờ, lo bữa sáng cho cả nhà, dọn dẹp nhà cửa đâu vào đấy. Buổi chiều tôi về đón con, về nhà cơm nước, có hôm bận nên về muộn, khiến mẹ chồng bực tức nói nọ nói kia.
Mẹ chồng cả ngày ở nhà, sức khỏe tốt và nhanh nhẹn nhưng chẳng muốn làm bất kỳ việc gì chỉ xem tivi và gọi điện về quê. Mẹ chồng để toàn bộ việc nhà trong nhà phần tôi. Bát đũa bữa trưa, bữa tối tôi phải rửa cả, xong còn giặt quần áo, quét và lau nhà… Nhiều khi mệt mỏi, muốn nằm nghỉ ngơi, nhưng mẹ chồng nghĩ rằng tôi rảnh nên bà bắt phải đấm lưng, nhổ tóc bạc…
Mẹ chồng hắt hủi con dâu khi nghĩ rằng con trai mình là trụ cột gia đình. Ảnh minh họa
Mới có một tháng ở cùng mẹ chồng mà tôi thấy ngột ngạt vì bị mẹ chồng đè nén trong khi công việc của tôi rất bận rộn, đi làm đã mệt, về nhà không khác nào người giúp việc. Mà kỳ lạ ở chỗ, mẹ chồng suốt ngày bóng gió chuyện đuổi con dâu ra khỏi nhà trong khi tôi không có lỗi lầm gì. Cách đây ít hôn, trong một lần đi làm về muộn, mới chỉ hơn 7 giờ tối thôi, tôi đã gọi điện báo trước mẹ chồng, nhưng khi về nhà đã thấy mẹ chồng bực tức chờ sẵn ở cửa.
Video đang HOT
Mẹ chồng tôi mắng nhiếc con dâu: ” Cô suốt ngày lấy cớ đi sớm, về khuya, cô chỉ có đú đởn, cặp bồ chứ việc gì. Tôi nói cho cô biết nhé, cô lấy được chồng đẹp trai, tài giỏi mà đúng là sống không biết điều. Cô cút khỏi cái nhà này cho tôi nhờ, đây là nhà con trai tôi, tôi có quyền đuổi cô đấy. Tôi cho con trai lấy vợ mới, gấp mười lần cô“.
Nhẫn nhịn từ lâu, nay bị mẹ chồng nhiếc móc không thương tiếc khiến tôi không chịu được nữa. Tôi về phòng, lấy ra tập giấy tờ nhà, công ty chồng… rồi chìa ra cho mẹ chồng xem. Đó toàn giấy tờ, hợp đồng đứng tên tôi, hoặc bố mẹ tôi sở hữu, giao cho chồng tôi điều hành công ty. Lúc này mẹ chồng mới rõ mọi chuyện, lâu nay bà cứ nghĩ con trai tài giỏi, một mình làm mọi thứ, coi thường con dâu. Nhìn mẹ chồng rối rít xin lỗi con dâu, khác hẳn với vẻ mặt ghê gớm mọi khi làm tôi cũng bất ngờ, ái ngại.
Mẹ chồng cảm thấy con trai nếu ly hôn sẽ khó có ai hơn tôi về làm vợ. Từ chỗ ghê gớm, mẹ chồng bỗng trở nên ngoan hiền, nịnh nọt con dâu. Thật may là mẹ chồng tôi đã nhận ra giá trị của tôi, đôi khi nhún nhường mãi cũng chỉ bị thêm chèn ép, đành bất đắc dĩ nói ra sự thật. Mẹ chồng tỏ ra quý mến con dâu, song tôi cũng thấy áy náy, liệu tôi làm thế có quá đáng không?
Tôi bị hai bên nội ngoại chỉ trích vì... đánh chồng
Sáng hôm sau, khi mẹ chồng tới, tôi mới biết đêm qua anh chạy về nhà ngủ. Mẹ chồng trách móc tôi vì đã đánh chồng.
Bà bảo may cho tôi, con trai bà là người hiền lành.
Tôi và chồng cưới nhau được 3 năm, có con trai hơn một tuổi. Chồng tôi là con út trong nhà, được bố mẹ và anh chị cưng chiều nên ham chơi, lười học dù nhà có điều kiện. Tốt nghiệp cấp 3, anh đi làm công nhân rồi yêu và lấy tôi.
Ngay sau khi cưới một tuần, trong bữa cơm tối, bố mẹ chồng đề nghị chúng tôi ra ngoài ở riêng. Bố chồng nói, chỉ có ở riêng, chồng tôi mới học cách lo toan cho gia đình, ở chung cái gì cũng dựa vào bố mẹ. Ông bà nói sẽ hỗ trợ tiền thuê nhà một năm đầu, sau đó vợ chồng tự lo liệu.
Không có người con dâu nào lại thích sống chung với bố mẹ chồng. Huống hồ, ra ở riêng còn được ông bà hỗ trợ tiền nhà thì còn gì bằng. Tôi đồng ý ngay, dù chồng tôi không mặn mà, hồ hởi với chuyện này lắm.
Nhưng sau khi ở riêng, tôi mới thật sự "ngấm đòn", hiểu vì sao bố mẹ chồng lại không muốn cho chúng tôi sống chung. Chồng tôi vô cùng lười biếng, nhược điểm này tôi không thể nhận ra khi yêu.
Hai vợ chồng cùng đi làm như nhau nhưng tan ca về nhà, anh ấy không động tay động chân vào việc gì cả. Mọi việc trong nhà tôi phải làm từ A đến Z, đề nghị anh chia sẻ thì anh nói từ nhỏ đã không làm nên không quen. Anh ấy làm cũng chỉ dạng đối phó, bày việc ra khiến tôi phải dọn dẹp lại. Dần dần, thay vì sai khiến, tôi tự làm cho nhanh.
Mọi việc không có gì đáng nói cho đến khi con trai ra đời. Ông bà ngoại ở xa không thể hỗ trợ, ông bà nội chỉ thỉnh thoảng sang thăm cháu đúng nghĩa là "thăm". Chồng tôi vẫn thói quen cũ, sau giờ làm là tụ tập, la cà, nhậu nhẹt. Một mình tôi vừa chăm con, vừa lo mọi việc, nhiều khi căng thẳng vô cùng.
Chủ nhật tuần trước, chồng tôi bảo đi uống rượu, không ăn cơm nhà. Con tôi bị ốm, 11h đêm bỗng sốt cao co giật. Lần đầu nuôi con nhỏ, tôi hoảng sợ đến mức chỉ biết khóc và gọi chồng về để đưa con đi viện. Gọi đến 5-6 cuộc anh không bắt máy, tôi đành gọi taxi.
Vào viện, bác sĩ khám xong nói con chỉ bị viêm họng nên cho thuốc mang về. Gần 1h sáng, hai mẹ con về tới phòng trọ, thấy chồng tôi đang nằm ngủ ngon lành. Không kiềm chế nổi cơn tức giận, tôi đập anh ấy dậy, dùng đủ mọi lời lẽ nặng nề chỉ trích. Sau một hồi nghe chửi rủa anh ấy mới tỉnh ngủ, thản nhiên bảo: "Ốm thì đi viện, có chết đâu mà gào ầm lên thế?".
Rồi như bực tức vì mất giấc ngủ, anh ta vơ cái điều khiển tivi ném vào mặt tôi. Cú ném khiến tôi choáng váng mặt mày. Tôi vơ cây chổi lau nhà quật tới tấp vào người anh ta, không ngờ chiếc móc sắt ở chổi cào vào má anh rách một vệt chảy máu.
Cả xóm trọ thức giấc vì ồn ào, chạy sang can ngăn. Chồng tôi ôm mặt kêu tôi đánh chồng, bạo hành anh ấy, chửi tục mấy câu rồi xách xe đi.
Sáng hôm sau, khi mẹ chồng tới, tôi mới biết đêm qua anh chạy về nhà ngủ. Mẹ chồng đến để trách móc tôi vì đã đánh chồng. Bà bảo may cho tôi, con trai bà là người hiền lành, từ nhỏ đã không đánh đấm ai bao giờ. Nếu gặp phải kẻ vũ phu, tôi đã phải trả giá vì hành động ngu ngốc của mình.
Mẹ chồng nói, chồng tôi có thể không nhiều ưu điểm nhưng cũng không tệ đến mức không bảo ban được. Là vợ, tôi phải khéo léo "dạy chồng", đằng này lại dùng bạo lực kiểu ấy, thật không thể chấp nhận được. Sáng nay, mẹ chồng có khuyên anh ấy về nhưng anh không chịu, bảo tôi sang tận nhà xin lỗi mới về.
Nhà chồng chỉ trích tôi đã đành, ngay cả bố mẹ tôi sau khi biết chuyện cũng chê trách tôi ứng xử kém. Chuyện đâu còn có đó, đợi lúc chồng tỉnh rượu thì nói chuyện thẳng thắn với nhau. Đằng này lại đánh nhau đến mức chảy máu thế kia, rõ là chồng tôi hiền lành lắm mới không đánh lại.
Thực ra, nếu anh ấy không ném điều khiển vào mặt tôi, tôi đã không tức giận đến mức như vậy. Sự chịu đựng của con người có giới hạn. Thử hỏi trong lúc con ốm đau, chồng say sưa nhậu nhẹt, lại còn có thái độ vô trách nhiệm, nói những lời vô tâm vô tình như thế, những bà vợ khác nghe sẽ cảm thấy thế nào, còn tôi không chịu được.
Chồng tôi từ hôm xảy ra chuyện vẫn ở bên ông bà nội không về. Mẹ chồng tôi đã hai lần gọi điện, bảo tôi sang xin lỗi chồng một câu, có gì vợ chồng về bảo ban nhau. Các anh chị hàng xóm cũng khuyên tôi nên chịu hạ mình một chút cho êm cửa êm nhà, làm căng quá, có chuyện gì chỉ khổ con.
Tôi thật sự không muốn xin lỗi chồng vì thấy không đáng phải làm như thế. Nhưng cứ để anh ấy ở lì bên ông bà nội cũng không phải cách hay.
Trong trường hợp này, tôi có sai không? Có nên hạ mình một chút như mọi người khuyên không?
Dâu đảm vẫn bị mẹ chồng chèn ép, nguyên nhân thật sự khiến ai biết đều bất ngờ đến ngỡ ngàng Cho đến khi nghe trực tiếp những lời từ mẹ chồng nói ra nguyên nhân ghét con dâu và nhà thông gia khiến tôi choáng váng vì bất ngờ. Tôi năm nay 33 tuổi, chồng tôi 36 tuổi, chúng tôi có 2 con, một gái, một trai. Đến nay chúng tôi đã có gần như mọi thứ mà từng ao ước đó là...