Đi họp phụ huynh cho con về, chồng nói một câu khiến tôi muốn ly hôn
Sự việc lần này không phải quá to tát nhưng nó như giọt nước tràn ly khiến tôi không còn động lực để tiếp tục cuộc hôn nhân này.
Vợ chồng tôi quen nhau qua một người bạn giới thiệu. Thời điểm đó, tôi đã gần 30 còn anh hơn tôi 2 tuổi. Ở ngưỡng tuổi chông chênh, bị bố mẹ thúc ép và cần một gia đình để ổn định, tôi đã quyết định kết hôn chỉ sau hơn 4 tháng tìm hiểu và chưa thực sự hiểu rõ về người mình lấy làm chồng.
Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản là cưới về, hai vợ chồng cùng nhau phấn đấu, vun vén cho tổ ấm nhỏ thì chúng tôi sẽ có được hạnh phúc như bao cặp đôi khác. Thế nhưng, đời không như là mơ.
Chỉ sau 2 tuần chung sống, tôi nhận ra, mình đã sai và “vỡ mộng” với người chồng gia trưởng, luôn áp đặt người khác phải làm theo ý mình. Đã vậy, anh còn là người cố chấp, không bao giờ thừa nhận bản thân mình sai mà luôn đổ lỗi cho người khác. Và dĩ nhiên, người đó chính là tôi.
Ảnh minh họa
Suốt gần 8 năm qua, rất nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng vì con, tôi lại cố chịu đựng tính khí khó chịu của chồng. Nhưng càng ngày, anh ta càng quá đáng, không có dấu hiệu muốn thay đổi.
Tôi và chồng cùng đi làm như nhau nhưng chồng lại luôn coi việc chăm sóc con cái là việc của một mình tôi. Anh ta rảnh mới giúp, chứ không hề coi đó là trách nhiệm. Thế nhưng, cứ hễ xảy ra chuyện gì với con, việc đầu tiên chồng làm là đổ lỗi cho tôi.
Lần nào con ốm, chồng cũng cho rằng con bị vậy là do tôi chăm con không cẩn thận. Mùa hè anh ta kêu tôi để điều hòa lạnh quá khiến thằng bé viêm phế quản, mùa đông anh lại chỉ trích do tôi không mặc đủ ấm cho con khiến bé bị viêm phổi.
Rồi lần con tôi bị nôn, đi ngoài mất mấy hôm phải nhập viện, chồng truy đến cùng xem tôi đã cho con ăn gì, mua thực phẩm ở đâu rồi quy trình nấu như thế nào. Và chẳng cần đợi bác sĩ đưa ra chẩn đoán, chồng quy kết ngay tất cả là do lỗi của tôi mà ra.
Không chỉ chì chiết vợ, chồng còn đi nói với bố mẹ hai bên như thể tôi là một bà mẹ không ra gì khiến thằng bé phải khổ. Mẹ chồng tôi từ quê ra không cần biết lý do, nghe con trai nói vậy càng ra sức nhiếc móc khiến tôi rất áp lực.
Video đang HOT
Ngày con tôi khủng hoảng tuổi lên 3, bé hay mè nheo, ăn vạ. Chồng tôi không động viên, cùng vợ dạy con mà cứ mở miệng ra là “con hư tại mẹ”, khiến tôi rất ức chế. Điều quá đáng hơn, anh ta luôn viện cớ về nhà thấy tiếng quát mắng của vợ rồi tiếng khóc của con làm anh ta bị xuống tinh thần, ảnh hưởng đến công việc. Minh chứng là đợt chồng tôi mắc sai sót trong dự án phụ trách, phải làm kiểm điểm, anh ta liền “giận cá chém thớt” như thể tại mẹ con tôi nên anh ta không hoàn thành nhiệm vụ vậy.
Suốt cả năm con tôi học lớp 1, chồng không hỏi han gì tới. Đến hôm vừa rồi họp phụ huynh cuối năm, tôi vướng lịch họp ở cơ quan không tham dự được. Bất đắc dĩ, chồng mới đi họp cho con thay tôi. Vậy mà khi về, anh ta trách mắng tôi thậm tệ.
Chồng tôi trách tôi không biết cách dạy con để con hay nói chuyện riêng trong lớp, bị cô giáo “bêu” tên nhắc nhở trong cuộc họp. Rồi anh ta nói tôi không quan tâm sát sao đến việc học hành, thi cử của con, để con lớp chỉ được học sinh tiên tiến.
” Anh chẳng hiểu em dạy dỗ con cái kiểu gì. Lúc nào cũng thấy quát mắng, bắt con học này học nọ nhưng cuối cùng kết quả thì sao. Đi họp mà muối mặt, không dám ngẩng lên nhìn cô giáo. Mẹ lúc nào cũng mang tiếng là tốt nghiệp trường này, trường nọ mà con lớp 1 không được nổi học sinh giỏi. Tốt nhất em nên xem lại bản thân mình đi“.
Thú thực, câu nói của chồng khiến tôi vô cùng uất ức. Chồng tôi như kẻ sống hai mặt. Chính anh ta luôn nói lớp 1 chỉ cần biết đọc, biết viết là tốt lắm rồi, không nên tạo áp lực cho con, kẻo con lại sợ việc học.
Giờ con có kết quả như thế, chồng lại quay sang trách tôi không biết dạy rồi không sát sao với con. Thậm chí còn mang bằng cấp của tôi ra để dè bỉu. Tại sao anh ta lại có thể thốt ra được những câu nói xúc phạm, hạ thấp vợ như thế.
Thời gian qua, tôi luôn bảo ban, động viên con cố gắng học tập để đạt kết quả tốt nhất. Con không có kết quả tốt, tôi cũng buồn lắm chứ. Thế mà chồng nói như thể tôi là kẻ vô trách nhiệm. Con là con chung, đâu phải con của một mình tôi. Tại sao chồng bắt tôi phải gánh trách nhiệm đó một mình?
Sự việc lần này không phải quá to tát nhưng nó như giọt nước tràn ly khiến tôi không còn động lực để tiếp tục cuộc hôn nhân này. Tôi đã quá mệt mỏi với người chồng gia trưởng, suốt ngày chỉ biết nhiếc móc vợ con.
Chưa khi nào tôi muốn ly hôn nhanh như bây giờ. Nhưng điều tôi băn khoăn nhất là làm cách nào để có thể giành được quyền nuôi con. Vì nếu tính theo thu nhập, chồng có lợi thế hơn tôi. Tôi nên làm thế nào bây giờ, xin hãy tư vấn giúp tôi.
Chê con dâu kém cỏi, mẹ chồng sốc khi phát hiện sự thật về con trai
Sáng nào mẹ chồng cũng dậy từ 5h, nói bóng nói gió, giọng bực tức chê bai con dâu kém cỏi khiến tôi "giọt nước tràn ly".
Ngày lấy chồng, ai cũng nghĩ tôi "chuột sa chĩnh gạo" vì gia đình chồng khá giả, chồng đẹp trai. Tôi chưa từng vì những chuyện đó mà đồng ý lấy anh. Hôn nhân của tôi hoàn toàn xuất phát từ tình yêu. Người khác nghĩ tôi may mắn cưới được anh nhưng họ quên tôi cũng là một cô gái xuất sắc về ngoại hình, công việc ổn định, đàn ông theo đuổi rất nhiều.
Trong mắt mẹ chồng, con trai bà là số 1 nên mọi cô gái anh đưa về ra mắt, bà chỉ chậc lưỡi tạm được. Đến lượt tôi, mẹ anh nhìn từ đầu đến chân rồi chẳng nói câu nào. Nhưng tôi vẫn vui vẻ, vồn vã vì tôi đã được căn dặn trước về tính khí của mẹ.
Mẹ chồng nói bóng gió, chê bai tôi kém cỏi, làm không ra tiền, còn quản chồng, không đưa tiền cho mẹ giữ. Ảnh minh họa: MB
Sau ngày ra mắt nửa năm, chúng tôi chính thức tổ chức đám cưới. Mẹ anh có vẻ chưa thực sự ưng cô con dâu này, liên tục so sánh tôi với các cô gái khác. Nhưng sự kiên quyết của con trai khiến bà phải gật đầu.
Về làm dâu, tôi được ở trong căn nhà 5 tầng nhưng đó đâu phải là điều tôi muốn. Lúc nào tôi cũng bảo chồng ra ngoài thuê nhà, khi nào có điều kiện thì mua một căn chung cư nhỏ, hai vợ chồng sống cho tự do. Tính tôi phóng khoáng, không thích bị người khác chỉ huy nên dù sống chung với mẹ chồng, tôi vẫn làm những việc mình thích.
Bình thường chúng tôi góp cho mẹ 7 triệu tiền ăn, điện nước hàng tháng. Nhưng từ 2 năm nay, kinh tế khó khăn, tiền không kiếm ra, tôi giảm còn 5 triệu. Mẹ chồng có vẻ không hài lòng vì bà lúc nào cũng tự hào con trai kiếm ra tiền. Mẹ nói bóng nói gió rằng tôi tính toán chi ly, làm ăn không tốt, để gánh nặng lên vai chồng.
Lúc tôi trình bày chuyện công ty khó khăn, mẹ nói khó nghe: "Cô quản hết tiền của chồng, cô tiêu gì ai biết. Cô nói khó thì mẹ biết cô khó, nhưng mà cô cũng phải tính toán công việc của mình, đừng để chồng gánh hết như thế...".
Nghe mẹ nói, tôi rất không hài lòng nhưng cũng nín nhịn. Nói về công việc, tôi còn thu nhập tốt hơn chồng rất nhiều. Thu nhập của tôi là 20 triệu/tháng. Trước chồng cũng chỉ làm được từng ấy. Hai năm nay, công ty phá sản, anh thất nghiệp.
Anh dặn tôi giấu mẹ để mẹ không phải lo. Trong mắt mẹ, anh là niềm tự hào. Nhưng suốt 2 năm nay, gánh nặng kinh tế đè lên vai tôi, còn chồng thì sáng nào cũng đóng bộ ra ngoài uống cà phê với bạn bè, tối mới về. Anh ngụy trang đi làm để mẹ không phải buồn. Ăn chơi quen, anh dần lêu lổng, không thích làm việc. Suốt ngày anh dự tính kinh doanh cái này, buôn bán cái kia nhưng làm gì cũng thất bại.
Một mình tôi lo tiền sinh hoạt, tiền tiêu pha còn hỗ trợ vốn cho chồng làm ăn nhưng mẹ anh nào hiểu. Anh không có tiền còn phải ngửa tay xin tiền vợ đi cà phê, nhậu nhẹt cùng bạn bè.
Mỗi sáng, cứ 5h, mẹ chồng lại dậy quét sân, quét nhà, mở nhạc rõ to để gọi con dâu dậy. Bà còn nói bóng gió, chê bai tôi kém cỏi, làm không ra tiền, còn quản chồng, không đưa tiền cho mẹ giữ.
Quá lâu chồng không đi xin việc nên tôi bực và vợ chồng rất nhiều lần cãi nhau về chuyện đó. Chồng lại lôi bài "vợ không ủng hộ chồng, không giúp chồng làm ăn, lại cứ bàn lùi nên mãi chồng không tiến bộ được".
Tôi nghe những điệp khúc ấy chán ngấy rồi. Bao dự định của anh chưa thành còn tôi suốt ngày gánh tiếng giữ tiền của chồng, làm không ra tiền.
Hôm rồi, mẹ chồng gọi tôi vào yêu cầu tôi đưa 100 triệu để bà cho con gái vay mua nhà. Mẹ bảo đây là trách nhiệm của anh em ruột thịt trong nhà.
Mẹ nói: "Các con giúp em thì sau này em giúp lại. Con là chị dâu của nó, phải có trách nhiệm lo cho các em dù các em không hỏi. Một tuần sau, các con phải đưa cho mẹ 100 triệu để em mua nhà cho sớm".
Nghe mẹ chồng nói, tôi không kìm nén được cảm xúc, đành nói hết mọi chuyện:
"Mẹ ơi, mẹ có biết 2 năm nay con trai mẹ không đi làm nhưng sáng nào cũng đóng bộ ra ngoài để lừa mẹ? Mẹ có biết một mình con gánh kinh tế cả cái nhà này không mẹ?
Mẹ có biết con vất vả thế nào không mà mẹ đòi chúng con đưa 100 triệu? Mẹ nghĩ con trai mẹ giỏi giang lắm nên mới cho rằng con kém cỏi đúng không ạ? Mẹ hỏi anh ấy xem, con kém cỏi thế nào?".
Mẹ chồng ngớ người không dám tin những gì tôi vừa nói. Sau khi biết mọi chuyện, mẹ im lặng, không dám bắt bẻ tôi một lời.
Bao năm yêu rồi cưới, tôi không ngờ chồng mình lại là người đàn ông kém cỏi, ưa hình thức và không có chí tiến thủ như vậy. Thất nghiệp suốt 2 năm không chịu xin việc mà lúc nào cũng rao giảng đạo lý làm giàu. Còn mẹ chồng lúc nào cũng coi con trai là số 1 nên không để người khác trong mắt.
Nghĩ đến chuyện mua nhà ra ở riêng, tôi thực sự thấy quá xa vời...
Bạn trai đổi cách xưng hô với bố mẹ tôi ngay trong ngày đầu tiên ra mắt khiến phụ huynh 'đứng hình' Anh ấy quả thật rất... táo bạo! Gia đình tôi khá đặc biệt, con thì tốt nghiệp Đại học rồi mà bố mẹ mới ngoài 40 tuổi. Bởi ngày xưa bố mẹ cưới nhau, sinh ra tôi là con gái đầu lòng trong hoàn cảnh khá đặc biệt. Bố 23 tuổi, mẹ 18 tuổi đã có với nhau một đứa con. Vậy nên...