Đến thăm bố mẹ chồng cũ, tôi đau lòng trước cảnh người còn, người mất
Tôi thắp nén hương, nước mắt trào ra vì xót xa.
Ly hôn chồng cũ đã 7 năm nhưng tôi chưa từng về thăm bố mẹ chồng cũ. Lúc còn chung sống, họ đã từng thương yêu, bênh vực tôi trước những lời mắng chửi, cả những cái tát của chồng cũ. Chính mẹ chồng cũ là người khuyên tôi nên ly hôn, chấm dứt cuộc hôn nhân đau khổ. Bà nhận lỗi vì không thể dạy được con, không thể khuyên can được con.
Ngày tôi rời tòa án, bố mẹ chồng cũ đứng đợi tôi ở trước cổng. Họ dúi vào tay tôi 50 triệu đồng, số tiền mà họ tiết kiệm được cả đời. Tôi ôm bố mẹ chồng cũ, khóc một trận rồi lên xe, về lại quê hương của mình cùng con trai 2 tuổi.
Video đang HOT
7 năm rồi, nhiều lần tôi muốn về thăm bố mẹ chồng cũ nhưng cứ nấn ná, chần chừ. Bởi tôi ngại. Lỡ như chồng cũ đã có gia đình mới, việc đụng mặt với vợ cũ là chuyện không ai mong muốn. Hơn nữa, tôi cũng không biết phải lấy lý do gì để thăm nom bố mẹ chồng cũ của mình.
Sáng nay, tôi có công việc quan trọng phải đến địa phương nơi bố mẹ chồng cũ sinh sống. Đắn đo mãi, tôi quyết định ghé vào thăm ông bà.
Vẫn cảnh cũ chẳng thay đổi gì so với 7 năm trước. Ngôi nhà nhỏ, cánh cổng nhỏ, nằm lọt thỏm vào giữa một vườn cây xanh um tùm. Cổng không khóa nên tôi đi thẳng vào nhà. Bố chồng cũ đang ngồi trên ghế tựa, thấy tôi thì sững sờ. Tôi gật đầu, chào ông thật to vì ông đã lớn tuổi, tai chẳng còn nghe rõ như trước nữa.
Bố chồng cũ lom khom đứng dậy, nhìn tôi mà 2 mắt đỏ hoe. Ông hỏi han đủ điều rồi dẫn tôi vào nhà. Nhìn tấm ảnh thờ trên bàn đỏ hương, nước mắt tôi trào ra đau đớn. Mẹ chồng cũ của tôi đã mất rồi.
Ông kể bà mất tháng trước. Lúc hấp hối vẫn còn nhắc đến tên tôi và bé Tít. Bà muốn gặp chúng tôi lần cuối nhưng chồng cũ không gọi điện báo cho tôi nên tôi không hay biết gì. Thật đau lòng, khi tôi đến thăm, bà lại chẳng còn nữa.
Tôi thắp nén hương cho mẹ chồng cũ. Tôi bật khóc, nói lời xin lỗi cuối cùng với bà. Tôi càng giận chồng cũ hơn. Tại sao anh ta có thể nhẫn tâm đến mức không để tôi và con được gặp mặt bà lần cuối chứ?
Đêm tân hôn, tôi bật khóc ôm lấy mẹ chồng mà xin lỗi
Về nhà chồng, ngay đêm tân hôn, tôi đã nhận ra lỗi sai của mình. Nhưng mẹ chồng dường như chẳng để tâm mà còn bênh vực tôi.
Nhà chồng tôi có 2 anh em trai, chồng tôi là con út. Anh chồng đã có vợ, xây nhà ở sát từ đường. Trong thời gian yêu nhau, tôi đã nói thẳng thắn quan điểm sẽ không ở nhà chồng, không làm dâu. Bởi tôi nghe nhiều chuyện về quan hệ mẹ chồng - nàng dâu rồi. Nếu muốn giữ hòa khí trong mối quan hệ này, tốt nhất là nên ở riêng, một tuần về nhà chồng một lần là được rồi. Lúc này, chồng tôi vẫn còn đồng ý với yêu cầu này của tôi. Để chuẩn bị ở riêng sau khi cưới, tôi còn để dành tiền và mua được mảnh đất; chỉ đợi có đủ tiền là sẽ xây nhà riêng.
Nhưng khi bàn đến chuyện đám cưới, mẹ chồng lại không muốn cho chúng tôi ở riêng. Bà nói anh chồng đã ở riêng rồi, bà muốn vợ chồng tôi sẽ chung sống với bà cho vui nhà vui cửa. Tôi không đồng ý và có nhắc đến mảnh đất đã mua thì mẹ chồng lại kêu tôi bán mảnh đất đó đi. Tiên thì gửi tiêt kiêm hoặc làm gì thì làm. Không chỉ tôi mà bố mẹ tôi cũng sửng sốt trước yêu cầu vô lý rành rành của bà. Tôi giận dữ tuyên bố không cưới hỏi gì nữa hết.
Sau đó vài ngày, mẹ chồng gọi điện cho tôi, bảo tôi ra quán cà phê nói chuyện riêng với bà. Thật ra khi này tôi đang giận mẹ chồng lắm nên cũng không mấy mặn mà cuộc nói chuyện này. Không ngờ, mẹ chồng lại đưa tôi xem tờ giấy chứng nhận bệnh Alzheimer. Bà buồn rầu nói muốn sống cạnh con cháu trong quãng thời gian còn lại trước khi bà quên hết mọi người. Bố chồng tôi mất lâu rồi, bà phải ôm ảnh ngủ mỗi tối đê không quên mặt ông. Mẹ chồng tôi rớm nước mắt, năn nỉ tôi ở chung với bà một thời gian nữa thôi, có lẽ bà sẽ không quấy rầy chúng tôi lâu đâu. Tôi thất thần cầm tờ giấy trên tay, trong lòng rối như tơ vò.
Đám cưới diễn ra, tôi chuyển về nhà chồng ở theo đúng lời của mẹ chồng. Nhưng đêm tân hôn, vợ chồng tôi lại tranh cãi chuyện mảnh đất tôi đã mua. Chồng ép tôi bán đi để xây nhà từ đường. Tôi thì muốn giữ lại làm tài sản riêng cho con cái sau này. Nghe ồn ào, mẹ chồng tôi đến can ngăn, bênh vực con dâu và mắng chồng tôi xối xả. Bà nói tôi đã về đây rồi thì mảnh đất đó là của riêng tôi, không ai được động tới, quyền quyết định là ở tôi.
Tôi bật khóc, ôm lấy mẹ chồng mà xin lỗi vì đã từng hiểu lầm, từng nghĩ xấu cho bà. Nhờ mẹ chồng mà chồng tôi không còn nhắc đến chuyện mảnh đất nữa. Nhưng sống mấy tháng nay, thấy ngôi nhà chồng xuống cấp, tôi cũng buôn. Chông thì có ý nêu tôi bán mảnh đât kia đi xây nhà từ đường thì anh sẽ đi thêm tên tôi vào sô đỏ. Căn nhà là sở hữu của 2 vợ chông thì viêc tôi bỏ tiên vào xây dựng là chuyên bình thường. Tôi có nên làm theo yêu câu của chông không?
Dù thương bố mẹ chồng cũ, tôi vẫn phải cắn răng không qua lại nữa Nghe giọng của mẹ chồng cũ, tôi biết bà vừa nghe máy vừa khóc. Ảnh minh họa Tôi mới lấy chồng lần 2 được nửa năm nay. Trước đó, tôi đã có cuộc hôn nhân không hề êm đẹp với Quân. Chúng tôi mâu thuẫn rất trầm trọng, sau khi con gái được 2 tuổi thì chúng tôi chính thức đường ai nấy...