Đến khi nào em mới chịu chia tay với cô đơn…?
Mỗi người có quyền lựa chọn mỗi lối đi riêng cho mình, nhưng hãy một lần nhìn lại quãng đường em đã đi, những gì em nhận được đã đủ để làm nên một sự tồn tại có ý nghĩa hay chưa?
Này cô gái, đã bao lâu rồi em cứ một mình một xe rong ruổi khắp nẻo đường của thành phố? Đã bao lâu rồi em cứ mãi miết tụ tập bạn bè mà em luôn cảm thấy cô đơn giữa niềm vui của bao người? Đến những nơi đông đúc và nhộn nhịp, em có hay được bàn tay mình đang lạc lõng nhiều lắm không?
Bật điện thoại lên, xem thử ngoài những tin nhắn của tổng đài và vài tin nhắn của đám bạn rủ đi ăn hàng chơi bời, thì bao lâu rồi em chưa nhận được dòng tin nhắn yêu thương? Em bảo em ổn nhưng em có dám nói rằng trong hàng ngàn đêm thì không có lấy một đêm nào em nằm và ao ước đến dòng tin vỏn vẹn hai chữ “ Ngủ ngon” nhưng cảm xúc và yêu thương chất chứa, tràn trề?
Em có thấy có những ngày bình thường mà bỗng nhiên em buồn rầu vô cớ không? Em thấy bực bội và khó chịu, em tự hỏi đâu là lý do cho những nỗi buồn không tên. Chẳng qua là em đã sống quá lâu với những tháng ngày quá đỗi bình thường. Em không mang bất cứ niềm đau nào, nhưng niềm vui trong em cũng chả trọn vẹn được bao giờ. Em cứ đi qua cuộc đời này một cách lặng lẽ và vô vị, em chọn con đường mang tên là an toàn, vì em sợ vấp lại những hố sâu từng làm em gục ngã.
Mỗi người có quyền lựa chọn mỗi lối đi riêng cho mình, nhưng hãy một lần nhìn lại quãng đường em đã đi, những gì em nhận được đã đủ để làm nên một sự tồn tại có ý nghĩa hay chưa?
Video đang HOT
Có cuộc sống nào chỉ toàn là màu hồng đâu mà em cứ mãi sợ những tổn thương như thế?
Ở ngoài kia, có người đang thương em, sao em không mở ra cơ hội cho người ta và cho chính bản thân mình?
Hẳn là được ngồi sau xe và ôm ai đó vi vu từng con phố sẽ hạnh phúc hơn là một mình cầm lái rồi đưa mắt nhìn hạnh phúc của những người đi đường.
Hẳn là mỗi tối nhận được dòng tin nhắn chúc ngủ ngon thì em sẽ có một giấc ngủ thật sâu và một giấc mơ thật đẹp, hơn là tối nào cũng vất điện thoại dưới xó giường rồi tự trấn an mình cứ nhắm mắt lại là sẽ ngủ ngon thôi.
Hẳn là khi có một người yêu thì em sẽ thoải mái được đánh đấm cấu xé mỗi khi em bực hơn là ngồi một mình lướt Facebook mà trong lòng chạng rạng ngổn ngang nhiều cảm xúc. Em đã từng yêu thương, cũng đã từng được yên thương, hơn ai hết em hiểu rõ hạnh phúc của tình yêu mang lại.
Yêu – có niềm vui, có nỗi đau – thì đó mới là một tình yêu. Đừng sợ thêm những vết rạng trong tim em, cứ yêu đi và người ta sẽ hàn gắn lại cho em tất cả. Nếu lỡ cuộc tình mới không may lại thất bại, không sao đâu, hãy xem đó là một biến cố làm cho cuộc đời em thêm sắc màu, thế mới là một cuộc sống có ý nghĩa đó em.
Theo Guu
Đôi khi sống lý trí cũng thật cô đơn
Giờ tôi mới hiểu điều đáng sợ nhất trên đời không phải mất đi tình yêu, cũng không phải mất đi người thân bên cạnh mình, mà chính là sự cay nghiệt của thời gian, nó có thể làm thay đổi tất cả mọi thứ...
Cuộc sống này mỗi ngày trôi qua với tôi là một chuyến du lịch trong sâu thẳm tâm hồn. Có những điều tôi chưa làm được và cả những bản tình ca tôi viết còn dang dở. Cuộc sống cứ du dương từng nốt nhạc của mình trên chuyến xe du lịch đời người như vậy đấy. Vậy mà tôi sợ mình sẽ bước sai trên chiếc xe ấy, không có đường quay lại, để lại ám ảnh lớn trong cuộc đời. Đúng là vậy có những thứ khi đã bước sai, thì dù chỉ một giây cũng không thể làm lại được.
Tôi rất thích một câu nói: "Bản nhạc hay nhất là bản nhạc mà người nghệ sĩ ấy chơi bằng cả trái tim, tất cả mọi thứ xung quanh như tan biến". Tôi tin vào sự lựa chọn của mình, sẽ không để ý đến những điều khiến tôi mệt mỏi. Và sẽ chơi bản nhạc này bằng tất cả trái tim và lửa cháy trong tôi. Không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng tôi sẽ cố gắng sống tốt cho hiện tại và chuẩn bị những điều cho ngày mai. Dù rằng đôi khi thấy thực mệt mỏi, vì mình đã viết sai nốt nhạc.
Muốn dừng lại, xem có ai sửa hộ không. Nhưng đó chỉ là sự an ủi sâu thẳm trong tâm hồn, bởi tôi hiểu rằng: Sẽ không có ai viết hộ bản nhạc cuộc đời cho ai cả.Vì bản thân mỗi người cũng đang phải tự đi tìm bản nhạc cho chính mình.
Đôi khi tôi tự hỏi: bản nhạc của cuộc đời tôi được đến bao giờ, liệu có ai cùng tôi lắng nghe không. Hay họ chỉ mới nghe một chút rồi lại đi tìm bản nhạc hoàn hảo hơn. Nếu vậy tôi sẽ cầu cho họ không thể nào tìm được bản nhạc cuộc đời dành riêng cho mình. Suy nghĩ của tôi như vậy là ích kỷ, nhưng đó là điều kìm nén nỗi sợ trong tôi, vì tôi sợ gặp phải một người như vậy.
Tôi sợ một chút hi vọng của mình bị dập tắt bởi những người vội lắng nghe, sợ họ bỏ rơi tôi lại một mình giữa những nốt nhạc cô đơn. Tôi sợ lắm! Chính vì vậy tôi không dám đặt niềm tin với bất kỳ ai. Nhiều lúc thấy mệt mỏi lắm, chợt nhận ra sống lý trí quá cũng là một nỗi cô đơn trong tâm hồn.
Giờ tôi mới hiểu điều đáng sợ nhất trên đời không phải mất đi tình yêu, cũng không phải mất đi người thân bên cạnh mình, mà chính là sự cay nghiệt của thời gian, nó có thể làm thay đổi tất cả mọi thứ, ngay cả chính những thứ mà tôi từng nghĩ đó là những điều tốt đẹp nhất. Cuộc sống là sự biến đổi không ngừng, đến nỗi quá khứ dù có đẹp đẽ đến mấy cũng không cứu vớt được tương lai với đủ thứ màu đang bị trộn lẫn. Vì vậy sẽ chẳng có gì là mãi mãi, theo thời gian tình cảm con người cũng sẽ phai nhạt. Có chăng là chịu từ bỏ hay không mà thôi.
Tại sao cứ phải theo đuổi những thứ dường như là vô vọng? Sao không thử bước sang một con đường mới. Ừ thì cứ như vậy đi...có bản nhạc nào hoàn hảo đâu, khi viết ra sẽ có người khen, kẻ chê. Không biết được bao nhiêu là vừa đủ, bao nhiêu là vừa dư, bao nhiêu là hài lòng, mất mát bao nhiêu để đổi được đầy đủ bấy nhiêu.
Có lẽ rồi một ngày không xa nữa thôi, tôi sẽ đi tìm bình yên trên những chặng đường mình đang đi...
Theo Guu
Ngoài 20 chưa có người yêu thì có gì là ghê gớm đâu! 20 tuổi em còn muốn tụ tập bạn bè, còn muốn thực hiện những điều em đặt tên là "hoài bão", mọi thứ với em vẫn còn trẻ lắm. Em chỉ mới kịp ươm mầm chúng, em cần phải làm điều gì đó. Bởi lẽ tình cảm là điều gì đó thiêng liêng, cao cả và tự nhiên nên em vẫn đàn chờ......