Đến bao giờ anh mới hết yêu em?
Từ ngày em ra đi, anh không còn niềm vui nữa… (Ảnh minh họa)
Anh đã đến khu nhà cũ nơi em ở, đến nơi bờ ao em hát cho anh nghe, đến khuôn viên mỗi trưa hai đứa vẫn mượn xe đạp trốn ra đấy ngồi…
Không biết từ lúc nào anh đã không gọi điện và nhắn tin cho em nữa, dù số điện thoại của em luôn ở đầu tiên trong danh bạ của anh. Cũng không biết bao nhiêu lần anh cầm máy lên rồi lại đặt nó xuống khi nhớ đến câu nói em đã từng nói với anh: “Anh muốn em được thoải mái mà, nếu không muốn em nghĩ tới thì anh đừng nhắn tin hay gọi điện cho em nữa… em không thích như thế!”.
Em đâu biết được rằng, lúc nào anh cũng muốn biết em có khỏe không? Cuộc sống mới có vui hơn không? Nhưng những lần anh hỏi han em là mỗi lần anh lại bị một nhát dao đâm vào trái tim anh. Em nói rằng, “Em đã quên anh bằng cách yêu người khác và em cũng muốn anh như vậy” nhưng em đâu biết được anh đã cố gắng quên em như thế nào, cố gắng không nhớ đến em ra sao… nhưng dường như anh không thể thoát nổi hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí mình.
Ban đầu anh cũng nghĩ, khi mình vui bên người khác, lao đầu vào công việc, thậm chí nghĩ những điều tồi tệ về em để quên đi quá khứ của chúng ta đang trỗi dậy trong anh… nhưng kết quả nhận lại được chỉ là sự sai lầm vì anh không thể quên em, không thể xua đi những kỷ niệm ngày nào của hai đứa trong tâm khảm vì nỗi nhớ em!
Anh không thể quên em, không thể xua đi những kỷ niệm ngày nào của hai đứa… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Bạn em hỏi anh “Sao lâu rồi không thấy anh gọi điện nói chuyện với nó?”, anh chỉ biết trả lời: “ Anh chỉ muốn nói chuyện và chia sẻ khi anh vui, còn những lúc buồn, anh chỉ muốn được ở một mình”… và từ ngày em ra đi, anh không còn niềm vui nữa, chỉ còn nỗi buồn với cuộc sống của riêng anh!
Anh giảng dạy một lớp học quản lý có rất nhiều người nổi tiếng về lĩnh vực kinh doanh nhưng khi cho cả lớp chơi trò chơi nói dối, anh vẫn thản nhiên nói “Anh đã quên em”. Đêm hôm đó, anh đã ngồi nói chuyện với giám đốc công ty anh đến hai giờ sáng và anh đã hỏi anh ấy “Thế nào là hạnh phúc hả anh?”. Anh ấy trả lời rằng “Hạnh phúc của anh là được nhìn thấy các em làm việc và thành công trong công việc của mình”. Với một người đàn ông gần 40 tuổi và chưa lập gia đình, anh nghĩ đấy không phải là lời nói dối, còn khi anh được hỏi lại thì anh cũng không thể nói dối “Hạnh phúc của anh là có em bên cạnh, được nhìn thấy em cười, được ở bên em mỗi lúc em vui, cũng như lúc em buồn…”.
Kết thúc khóa học, anh đã không ăn gì vì anh muốn thật nhanh chóng để trở về Hà Nội, nơi có em ở đấy. Nhưng khi về tới nơi, anh không biết mình về đây để làm gì và bây giờ phải đi đâu? Đang loay hoay chưa biết đi về đâu thì bạn anh nhắn tin, hôm nay đã thấy anh đi cùng một người đàn ông khác.
Đọc xong tin nhắn ấy, anh cảm thấy vui cho em vì em đã không đơn độc nơi đất khách quê người nhưng rồi… anh vẫn không kìm được nỗi đau thắt lại trong trái tim mình.
Đến bao giờ anh sẽ hết yêu em? (Ảnh minh họa)
Anh đã đến khu nhà cũ nơi em ở, đến nơi bờ ao em hát cho anh nghe, đến khuôn viên mỗi trưa hai đứa vẫn mượn xe đạp trốn ra đấy ngồi… Anh biết em thích nhất là mỗi lần được ngồi sau xe anh và hai đứa cùng đạp đi dạo chơi… Vậy mà giờ đây, anh phải đối diện với khoảng không vắng lặng với nỗi nhớ em và kí ức của những ngày qua…
Em có còn nhớ cái đĩa anh đã tô màu không? Anh viết lên tấm áo che hai đứa mình chữ “wo ai ni”, bên trên là mây đen, mưa, gió và mặt trời… Anh đã nói với em rằng: “ Tình yêu của anh dành cho em sẽ che chở cho chúng ta vượt qua những khó khăn trong cuộc sống”. Lúc ấy, anh đã thấy nụ cười hạnh phúc trên môi em… Vậy mà giờ đây, tại sao em lại thay đổi nhanh như vậy? Em đã tìm được niềm vui mới, hạnh phúc mới… còn anh lại lặng lẽ một mình với câu hỏi: “Đến bao giờ anh sẽ hết yêu em?”
Xinh Nguyên (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Hối hận thế sao anh?
Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi...
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn.
Anh đã giận dữ nói: "Thật sai lầm và thất vọng" khi anh gọi em dậy dọn dẹp quán xá vào buổi sáng sớm... nhưng vì quá mệt nên em không nghe thấy.
Anh đã sai lầm khi lựa chọn em sao anh? Vậy mà khi mới đến bên em, anh đã nói gì nhỉ? Nào là trong tình yêu đừng bao giờ nói rằng hối hận hay sai lầm bởi điều đó sẽ làm cho đối phương thấy bị tổn thương. Hay anh nghĩ đơn giản rằng em là người vô tư nên không biết tổn thương là gì, để rồi anh cứ vô tư nói những lời "làm đối phương tổn thương"?
Em không quá vô tư để mà không biết đau đâu anh ạ. Em là một con người, em cũng biết suy nghĩ đủ để hiểu rằng anh không tôn trọng em. Trên danh nghĩa em chưa là gì của anh cả nhưng em vẫn chấp nhận hy sinh, chấp nhận chịu đựng những lời dị nghị, đàm tiếu của những người xung quanh để chung sống với anh, cùng anh quán xuyến quán xá, chăm lo cho công việc trong những buổi đầu khó khăn nhất, để rồi em bê trễ công việc học hành. Từ một sinh viên giỏi, năng động của nhà trường em đã không không còn tham gia vào bất kì hoạt động nào của nhà trường, học lực thì giảm sút xuống mức trung bình bởi công việc đã chiếm hết thời gian của em. Anh thì vẫn cứ vô tư trong khi em âm thầm tuyệt vọng, hụt hẫng và cả xấu hổ với chúng bạn và thầy cô khi thấy mình "xuống dốc" như vậy. Liệu rồi em sẽ như thế nào nếu bố mẹ và cả gia đình biết em chung sống trước hôn nhân với anh, trong khi em còn đang đi học. Em tin mọi người sẽ thất vọng nhiều lắm khi tất cả mọi người đều kì vọng vào em, giành tất cả những gì tốt nhất cho em? Nhưng anh tình lại cố tình không hiểu.
Em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình
Đã từ bao giờ anh trở nên ích kỉ như vậy khi anh áp đặt cả việc học tập của em, anh không cho em tham gia vào bất kì hoạt động nào cả. Lúc nào anh cũng mỉa mai em: "Ừ thì em quan hệ rộng, em biết nhiều". Em thất vọng về anh nhiều lắm. Vậy mà trước kia đã có rất nhiều lúc em thấy mình may mắn vì có được người đàn ông tâm lý, hiền lành như anh bên cạnh để mà sẻ chia, làm chỗ dựa. Kể từ ngày mở quán, có đồng ra, đồng vào cũng là lúc anh thay đổi tính tình, trở nên nóng nay, cộc cằn, sẵn sàng quát tháo, chửi mắng em khi em làm điều gì đó không vừa ý anh, anh ngang nhiên đánh bạc trước mặt em. Sao những lúc như thế anh không nghĩ xem em đã làm được những gì hay anh chỉ nghĩ được rằng em phải có trách nhiệm trước công việc của anh?
Giờ thì em hiểu, em sai nhiều lắm khi em quyết định chung sống cùng anh, để cho anh phải coi thường em. Dẫu biết là mình sai mà chẳng thể mạnh mẽ, quyết đoán để sửa sai.
Anh à, anh đã và đang ngày càng làm cho em mất đi niềm tin, sự yêu thương và tôn trọng đối với anh. Chẳng vui gì phải không anh? Em đã quyết định rồi, em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình. Em mong sự ra đi của em sẽ làm anh thay đổi để anh sống tốt hơn với người sau. Sau bốn năm thương yêu để rồi em phải quyết định như thế này, em đau lắm nhưng em mệt mỏi lắm rồi không thể bước tiếp được nữa.
Em xin mượn lời của ai đó có tâm trạng như em để làm lời kết cho hai chúng mình:
" Em chưa bao giờ tập buông tay... Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi... Em sợ phải đánh mất. Nhưng sự thật là khi em cố gắng giằng co với tất cả như vậy em đã đánh mất thật nhiều.
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn".
Em chỉ có thể chúc anh hạnh phúc, sáng suốt hơn với sự lựa chọn sau, để anh không bao giờ phải thốt lên hai từ "sai lầm", để cho một ai đó không phải tổn thương như em. Nhé anh!
Quyên Lê (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Giấc mơ xưa Em vẫn nhớ anh, nhớ thật nhiều...! Hôm qua trong giấc mơ của em có anh anh ạ, chúng mình nắm chặt lấy tay nhau trong suốt cả giấc mơ như thể nếu thả tay ra anh hoặc em sẽ biến mất ấy... Trong giấc mơ em thấy mình quay về những nơi mà chúng ta đã từng đến, thật vui và hạnh...