Đêm trước khi ly hôn, ngỡ vợ đã ngủ chồng thì thầm một câu làm tôi khóc nức nở ôm chặt lấy anh
Đêm trước ngày ra tòa ly hôn, ngỡ tôi đã ngủ say không hay biết gì, chồng ôm lấy tôi thủ thỉ một câu làm tôi nức nở chẳng còn muốn rời xa anh.
Tôi và Bình yêu nhau được 6 tháng thì vội vã kết hôn, vì tôi lỡ mang thai. Dù vậy, bố mẹ tôi rất quý Bình. Ai cũng khen tôi có phước lấy được tấm chồng tốt. Đúng là Bình tốt thật, từ khi yêu đến lúc là vợ chồng, anh chưa bao giờ nói một lời khó nghe với tôi. Anh luôn nhường nhịn tôi dù tôi có sai với anh.
Nhưng từ sau khi sinh con, tôi thường xuyên nổi giận với chồng. Chắc vì tôi nhỏ hơn chồng nhiều tuổi, lại chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm vợ, làm vợ. Cũng may Bình vẫn luôn hiểu cho tôi, anh chưa bao giờ ngừng yêu thương và quan tâm đến vợ con.
Ảnh minh họa: Internet
Dạo đó tôi bị áp lực công việc không thuận lợi, con trai 4 tuổi lại thường trở bệnh. Thấy tâm trạng tôi không tốt, Bình gợi hỏi hay tôi nghỉ việc một thời gian, anh sẽ lo cho vợ con đủ đầy. Lúc đó tôi đang cáu kỉnh, hỏi anh có phải thấy tôi vô dụng hay không? Bình cũng chẳng cãi lại, chỉ ôm tôi vào lòng, thủ thỉ rằng tôi hãy bình tĩnh, dù có chuyện gì thì anh cũng sẽ ở bên cạnh tôi.
Đến một hôm, tôi đang nấu cơm chiều sau khi đi làm về thì nghe Bình gọi nói đang đi đón một người bạn ở dưới quê lên chơi. Tôi bực bội nghĩ, anh lại rảnh rỗi đi giúp đỡ bạn bè, để vợ ở nhà loay hoay với con thế này sao? Bình còn nhờ tôi nấu cho anh vài món để nhậu với bạn, tôi càng khó chịu hơn nhưng không nói lời nào.
Video đang HOT
Bạn của Bình vốn làm nông nên bề ngoài có phần lắm lem. Tôi cũng không có ý chê bai bạn của chồng, nhưng cậu ta lại vô tư hôn lên má của con trai tôi. Tôi thấy thế thì giận lắm, vội kéo con về phía mình. Cậu bạn kia bất ngờ đến ngẩn người. Bình ở cạnh thấy thế thì liền cười nói:
“Vợ mình hơi kỹ tính cậu đừng để bụng. Con nít có hệ miễn dịch kém, dễ bị lây bệnh từ người lớn. Thôi nè, con mình đây, thằng bé tên Min”.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi cũng không ngồi cạnh nữa, vội đi vào bếp dọn dẹp. Tôi không biết cậu bạn kia có quan hệ tốt thế nào với Bình, nhưng rõ ràng anh ta chẳng giúp ích được gì cho công việc của anh hiện tại. Nghĩ vậy tôi càng thấy không vui, chồng tôi rảnh rỗi đến thế sao?
Tôi bưng dĩa trái cây ra để hai người ăn, còn để kèm nĩa gắp bên cạnh. Nhưng cậu bạn kia chỉ gắp được vài lần, rượu vào thì lại dùng tay mà cầm trái cây. Thế thì cũng chẳng sao, nhưng cậu ta lại dùng tay đút trái cây cho con của tôi. Lúc này tôi không thể im lặng được nữa:
“Ôi anh rửa tay chưa, đừng cho Min ăn”.
Lúc này, Bình tái mặt nhìn tôi, anh tức giận kéo tay bạn ra ngoài, đóng sầm cửa lại trước mặt tôi. Tôi cũng chẳng thèm để ý, thu dọn rồi đưa con đi ngủ. Chẳng ngờ được, khi trở về, Bình lấy đâu ra tờ đơn ly hôn đã ký đưa cho tôi. Anh nói ngày mai sẽ nộp đơn. Tôi chẳng tin, nghĩ bụng chắc do chồng giận rồi hăm dọa. Nhưng không, anh thật sự đã đem nộp đơn ly hôn. Tôi cũng chẳng thèm lên tiếng, anh vì một người bạn như thế mà ly hôn vợ sao?
Đêm trước ngày ra tòa ly hôn, tôi gửi con về nhà ngoại. Tôi nhắm mắt nằm trên giường nhưng chưa ngủ. Tôi nghe tiếng chồng tôi đi vào. Chắc anh nghĩ tôi đã ngủ say chẳng biết gì nên nhẹ nhàng nằm cạnh tôi rồi thủ thỉ:
“Từ khi mình yêu nhau tới khi là vợ chồng, chỉ cần em nói muốn gì thì anh đều chiều em. Nếu em không thích anh sẽ không ép em. Nếu em giận thì anh sẽ nhường em. Chỉ cần có thể làm em thoải mái thì việc gì anh cũng có thể làm. Nhưng anh chỉ cần em cho anh chút thể diện với bạn bè cũng không được sao em? Huống hồ người đó còn có ơn với anh. Anh ấy lên thăm mình vì tình nghĩa, vì anh mời anh ấy lên chơi. Vậy mà em lại cư xử như thế, em muốn anh phải thế nào? Anh muốn nhường nhịn yêu thương em cả đời. Nhưng nếu em cứ thế này thì anh thật sự không làm được”.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi nghe chồng nói đến đây thì không thể giả vờ nhắm mắt được nữa. Tôi nức nở thành tiếng, choàng tay sang ôm lấy chồng. Tôi sai rồi, tôi không muốn rời xa anh nữa.
Vừa đòi ly hôn với chồng đại gia, chị gái liền bị mẹ tôi tát cháy má, nhưng rồi bà lại khóc nức nở khi nhìn tờ giấy nhàu nhĩ chị đưa
"Con sẽ ly hôn với anh Khánh..." - Chưa kịp nói dứt câu, chị gái đã bị mẹ tôi lao đến giáng cho 1 cái tát bỏng rát.
(Ảnh minh họa)
Ấy thế nhưng, hôm qua, chị tôi lại bỏ về mẹ đẻ. Chị ôm theo cả con và vali đựng đồ đạc của mình. Trông chị bơ phờ, mệt mỏi, mắt thì sưng húp. Thấy chị về, mẹ tôi hỏi dồn: "Làm sao? Sao mà trông mày chán đời thế? Mày lại giận dỗi thằng Khánh à? Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường. Mày đừng có hơi tý là bỏ về mẹ đẻ, không hay đâu. Mày lấy được thằng chồng giàu, nó lại yêu chiều, không bắt làm gì thì biết điều mà sống chứ. Đừng có được voi đòi tiên. Thôi ở đây ăn cơm trưa, rồi chiều bắt xe về nhà đó, xin lỗi chồng với mẹ chồng đi...".
Tuy nhiên, mặc kệ mẹ tôi nói, chị bỏ lên trên nhà nằm, chẳng thèm đáp lời. Đến bữa trưa, mẹ bắt tôi lên gọi chị xuống ăn cơm. Lúc đầu chị không xuống, tôi gọi cửa mãi cũng không thưa. Phải đến khi bố tôi lên, nói nặng vài lời, chị mới lầm lũi xuống nhà ăn cơm. Cả bữa chị chẳng nói lời nào. Bữa cơm cũng vì thế mà trở nên nặng nề, không khí ngột ngạt.
Cơm nước xong xuôi, mẹ tôi mới hỏi chị: "Thế mày trình bày đi xem nào, mày với thằng Khánh cãi nhau về việc gì?" . Chị tôi bất ngờ khóc nức nở, rồi tuyên bố: " Con sẽ ly hôn với anh ta" . Chị vừa dứt lời thì mẹ tôi giận dữ, lao đến tát chị cháy má.
Mẹ mắng té tát: " Ăn nói vớ vẩn, suy nghĩ bồng bột. Mày bao nhiêu tuổi rồi mà còn phát ngôn ra những câu thiếu suy nghĩ như thế. Mẹ đã bảo rồi, bát đũa còn có lúc xô nhau, huống gì vợ chồng chung sống cả đời sao tránh được những cự cãi, giận hờn. Nhà ấy điều kiện như thế thì mày phải biết ăn biết ở chứ. Có gì bực tức thì mày cũng phải nín nhịn. Gia tài nhà ấy lớn, sau này mày hưởng, con mày hưởng. Động tý là đòi ly hôn. Thôi để tao gọi thằng Khánh chiều nó đến đón về. Về đấy thì biết đường mà xin lỗi nó, xin lỗi nhà chồng. Đừng để tao mất mặt".
Mẹ tôi tuôn 1 tràng, bà đổ mọi tội lỗi lên đầu con gái. Lúc này, chị tôi mới lôi ra từ trong túi áo 1 tờ giấy nhàu nhĩ rồi đưa cho mẹ. Đó là kết quả khám thai, tuy nhiên đó không phải của chị tôi mà lại đề tên 1 người phụ nữ lạ. Mẹ tôi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn chị.
Chị gái liền ngồi bệt xuống nhà, nức nở khóc: "Anh ta phản bội con từ lâu rồi mẹ ạ. Bây giờ có con với người ta, còn nhất định đòi cưới cô gái này bằng được. Chồng con nói không cần mẹ con con, chỉ cần cô bồ và con của cô ta mà thôi. Chính con ả đó còn gửi cái này và thách thức con. Mẹ nói con nhẫn nhịn được tiếp không? Chưa hết, ở nhà đấy thực ra con có sung sướng gì, làm lụng như ô sin đấy mẹ ạ! Chồng thì tối ngày ăn nhậu, say sưa thì về đánh vợ, đánh con. Đây mẹ xem đi...".
Nói xong chị vạch tay và chân cho mẹ xem. Trên người chị đầy những vết xước và thâm tím. Nghe những lời chị nói, mẹ tôi bỗng bật khóc nức nở. Có lẽ, tới giờ phút này bà mới nhận ra thời gian qua mình vô tâm với con gái như thế nào. Tôi thì ủng hộ chị, nhưng nhìn thằng cháu thơ ngây đang nghịch giữa nhà mà thương. Mới bé tí đã sắp phải chịu cảnh gia đình chia ly. Giá mà hồi xưa chị quyết lấy anh Hướng thì không biết giờ thế nào nhỉ? Tội cho chị tôi...
Mới sáng sớm em gái đã về nhà, cởi mũ để lộ mái tóc nham nhở rồi khóc nức nở Cả nhà nhìn mái tóc của em mà sửng sốt, giận dữ. Chào chị Hướng Dương, Em gái tôi yêu và lấy một người đàn ông không được nhà tôi chấp nhận. Cậu ta nổi tiếng là ăn chơi, xăm trổ và ăn nói hỗn láo. Nhưng em tôi lại yêu cậu ta đến mức chết đi sống lại, kiên quyết không bỏ,...