Đêm tân hôn, tôi rớt nước mắt hạnh phúc khi nhìn chồng ôm “người khác” trên giường cưới
Em kết hôn lần 1 khi chỉ mới 19 tuổ.i. Lúc ấy em đang học năm thứ nhất đại học, nhưng vì lỡ có bầu trước cưới nên mọi kế hoạch học tập của em dang dở hết. Chồng em khi ấy là công tử nhà giàu, chỉ lông bông không công ăn việc làm dù anh hơn em đến 5 tuổ.i.
Kết hôn xong, em nghỉ học ở nhà bán hàng tạp hóa cho bố mẹ chồng. Nhà chồng em có cửa tiệm tạp hóa lớn nhất thị trấn. Còn chồng em vẫn quen ăn chơi lêu lổng. Anh cứ đàn đúm với bạn bè rồi cặp với hết người này người khác. Thỉnh thoảng anh còn l.ô đ.ề, c.á đ.ộ bóng đá và báo nợ về cho gia đình.
Lấy chồng, em mới biết đời mình rơi vào bể khổ. Cũng may bố mẹ chồng vẫn biết điều và thương con thương cháu. Họ đỡ đần mẹ con em rất nhiều. Nếu không chắc em l.y hô.n ngay sau đó. Nhưng vì con, vì bố mẹ chồng, em cứ cố chịu đựng. 3 năm sau ngày kết hôn, con trai em khi ấy cũng được 3 tuổ.i thì em quyết định l.y hô.n chồng.
Lấy chồng, em mới biết đời mình rơi vào bể khổ. Ảnh minh họa.
Chồng em chắc cũng đã quá mệt mỏi khi phải sống cùng người vợ như vậy đã đồng ý luôn. Hôm định bế con ra khỏi nhà chồng, mặc dù bố mẹ chồng cứ khóc và níu kéo nhưng em vẫn quyết ra đi:
“Thi thoảng con cho cháu về chơi với bố mẹ nhé. Dù thế nào nó cũng là cháu nội của ông bà”.
“Đừng mang thằng bé đi, xin hãy cho bố mẹ được nuôi dưỡng thằng bé một thời gian”
Thấy bố mẹ anh quyến luyến cháu, em cũng suy nghĩ nát ruột gan. Quả thật, nếu cố mang con đi theo lúc này, thằng bé sẽ khổ. Vì thế, em để lại cho ông bà nội của con nuôi 1 thời gian. Lúc nào em có kinh tế vững vàng, em sẽ đón con về nuôi. Và bố mẹ anh cũng chấp nhận với điều kiện này.
Sau l.y hô.n được 3 tháng thì em vay mượn đi xuất khẩu lao động sang Nhật. Cũng trong thời gian này, em gặp chồng mới của em bây giờ. Anh làm kỹ sư tại nhà máy nơi em đang làm việc. Anh cũng từng yêu một người con gái, nhưng gần đến ngày cưới thì cô ấy mất vì ta.i nạ.n. Từ đó đến nay, anh chẳng mở lòng với bất kỳ người con gái nào cho đến khi gặp em.
Em cũng thú nhận hết với anh rằng, em là mẹ đơn thân và từngly hôn chồngcũng như có con trai nhỏ 4 tuổ.i. Anh bảo quá khứ không quan trọng, quan trọng là tương lai em có muốn cùng anh vun đắp tương lai không.
4 năm ở Nhật về, em đã trả hết nợ nần còn xây được cho bố mẹ đẻ căn nhà khang trang ở quê. Em cũng có 1 số vốn để có thể phát triển kinh doanh riêng. Cửa hàng thực phẩm sạch của em dần dần đông khách, được khách tin tưởng. Cuộc sống của em cũng không còn khó khăn như trước.
Điều em canh cánh nhất lúc này chỉ là con trai của em. Con năm nay đã được 7 tuổ.i rồi. Em muốn con sống cùng với mình nên đã qua nhà chồng đón con về. Lúc đầu bố mẹ chồng cũ và chồng cũ không muốn giao trả con cho em. Nhưng cuối cùng, thấy em vẫn đắm đuối với con nên bố mẹ anh dắt con trao vào tay em ra hiệu đưa con đi. Còn chồng cũ cứ đưa ra lý do vì con cần 1 mái ấm gia đình trọn vẹn nên mong em quay lại với anh ta. Nhưng em nhất quyết không quay lại với chồng cũ.
Video đang HOT
Hôm cưới em, nhà chồng cũ vẫn có mặt khá đông đủ. Bố mẹ chồng và các bác bên chồng vẫn tới mừng cho hạnh phúc mới của em. Chỉ có chồng cũ của em uống rượu say rồi lên phá đám. Trước hội hôn, anh chử.i em là loại mẹ vô trách nhiệm, có mới nới cũ không muốn quay về với anh ta để con có mái ấm hạnh phúc.
Ảnh minh họa.
Bị anh ta nói như vậy mà em sốc. Nào ngờ đúng lúc cả hội trường xì xầm thì chồng mới của em lên sân khấu cầm mic. Anh nắm lấy tay em và con trai bảo: “Đây là con trai riêng của vợ tôi. Nhưng từ giờ phút này, tôi hứa sẽ chăm sóc cháu, coi cháu như con đẻ của mình. Nhân đây, tôi cũng xin cảm ơn chồng cũ của vợ vì đã l.y hô.n với cô ấy. Vì thế, bây giờ tôi mới có cơ hội đến với người phụ nữ tuyệt vời”.
Cả hội trường vỗ tay rầm rầm, tán dương những lời nói chắc nịch mà quá đỗi chân thành của chồng mới. Còn em nước mắt đỏ hoe vì quá cảm động với những gì chồng mới giãi bày.
Ngay tối hôm tái hôn, khi từ hội trường cưới về nhà, chồng tắm rửa cho con riêng của em chu đáo. Anh còn đút cho con ăn rồi 2 bố con lăn ra ngủ trên chiếc giường tân hôn. Phút tắm giặt xong thấy 2 bố con ôm nhau ngủ mà em thấy hạnh phúc. Thấy em, anh nhấm nháy vợ rút lui ra phòng khách. Đêm ấy, 2 vợ chồng em đã có một tân hôn nồng nàn nhất.
Sau l.y hô.n chồng cũ, hy vọng em đã tìm đúng người chồng mình cần và người bố tâm lý cho con trai nhỏ của mình.
Minh Anh
Theo Phụ nữ sức khỏe
Đóa hồng cuối cùng
Cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổ.i, đến làm thuê cho một cửa hàng bán hoa tươi của một phụ nữ tầm tuổ.i trung niên.
Cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổ.i, đến làm thuê cho một cửa hàng bán hoa tươi của một phụ nữ tầm tuổ.i trung niên. Nhìn qua, ai cũng có thể đoán ra ngay, cô gái là người tỉnh lẻ ra thành phố làm thuê kiếm sống. Cô làm việc rất cần mẫn, không lúc nào cô ra khỏi cửa hàng, trừ những lúc bà chủ sai đi mua bán, hay ra chợ, còn thì cô ở trong cửa hàng luôn tay, luôn chân, không đứng thì ngồi bó hoa, tỉa lá. Khi vắng khách hoặc khi đã bán hết hoa, cô lại ngồi đan lẵng hoa. Những cái lẵng hoa ra đời từ đôi bàn tay của cô, khách hàng ai cũng thích. Bà chủ rất hài lòng và tin tưởng vào cô gái làm thuê này.
Cái cửa hàng hoa bé nhỏ này nằm trên một phố nhỏ vắng vẻ. Tuy hẻo lánh nhưng hàng bán rất chạy. Cửa hàng ở gần một trường đại học nên khách hàng chủ yếu là sinh viên. Bây giờ là thời đại của hoa tươi. Trong một năm, có biết bao nhiêu là ngày mà sinh viên cần đến hoa. Nào là sinh nhật, Noel, ngày Tình yêu, ngày Nhà giáo, ngày hò hẹn của những cặp tình nhân... Tất cả đều cần đến hoa tươi. Các cô gái thường kéo nhau từ ba, đến năm người, ríu rít đến hàng hoa. Những ngón tay búp măng xinh xắn của các cô kén đi, chọn lại tìm những đóa hoa thật đẹp để đem tặng người mình yêu mến. Họ nói cười vui vẻ từ lúc đến đến lúc về. Đi xa rồi mà tiếng cười vẫn còn đọng lại trong cửa hàng hoa. Các chàng trai sinh viên thường đi mua hoa một mình. Anh nào cũng lặng lẽ đứng ngắm từng bông rồi mới hỏi mua, trả tiề.n xong, cầm lấy bông hoa và đi ngay.
Trong vô số những chàng sinh viên đến mua hoa của cửa hàng, có một người khiến cô gái chú ý. Anh chỉ đến cửa hàng hoa vào ngày cuối tuần. Anh chuẩn bị sẵn những đồng tiề.n lẻ, rồi vừa đưa tiề.n vừa rút lấy một bông hoa cắm trong xô nước. Anh sinh viên này dong dỏng cao, người gầy, chân mang đôi giày vải cũ rích, gương mặt xanh xao. Nghe giọng nói, cô biết ngay anh là người nơi khác đến thành phố này học đại học.
Không hiểu sao, có đến cả tháng trời, anh ta không đến mua hoa, khiến cho cô gái cũng cảm thấy lòng bâng khuâng nhớ. Cô gái nghĩ: "Con trai mua hoa chỉ là để tặng người bạn gái mình yêu. Chắc anh ta cũng đang yêu. Bây giờ chắc tình yêu tan vỡ, họ đã chia tay nhau, nên anh không cần mua hoa nữa. Kể cũng buồn. Buồn thật đi chứ. Yêu nhau, hôn nhau rồi lại chia tay nhau, có lẽ đó là điều đáng buồn nhất trên đời này. Cô cũng buồn thay cho anh, nhưng cũng thấy mừng cho anh. Từ nhà quê ra thành phố học, tiề.n nong không có, chắt chiu từng hào, từng xu đến tiề.n cơm hằng ngày cũng còn phải lo từng bữa. Thế mà dành dụm được hào nào lại đem mua cái thứ xa xỉ này. Rõ là lãng phí. Thôi thì chia tay cũng tốt".
Nhưng mấy ngày sau, anh sinh viên nọ lại tiếp tục làm cái việc đến cửa hàng mua hoa vào ngày cuối tuần. Anh ta chỉ mua một đóa hồng. Cứ thế mấy tháng liền, ngày cuối tuần nào anh cũng đến cửa hàng mua hoa.
Thế rồi bẵng đi một thời gian dài không thấy anh đến mua hoa nữa. Cô gái nghĩ: "Nếu anh ta còn đến đây mua hoa, mình sẽ khuyên anh ta nên chăm chỉ mà học hành, đừng lãng phí tiề.n như thế!".
Những lúc không có khách đến mua hàng, cô gái thường nhìn về phía cổng trường đại học ngóng chờ anh. Thế rồi một hôm, khi đi ra hiệu sách mua sách kỹ thuật cắm hoa, cô gặp anh. Anh đang ôm trên tay một chồng sách. Vì thiếu tiề.n mua sách, lại sợ người ta mua mất, nên anh đang thương lượng với chủ cửa hàng cho anh được thế chấp bằng một tập vé cơm của quán cơm nọ, rồi anh sẽ mang tiề.n ra chuộc lại. Cô gái đến gần nghe biết hết đầu đuôi câu chuyện, nên đã trả tiề.n hộ anh. Họ quen nhau từ đó...
Ngày hôm sau, anh mang tiề.n ra cửa hàng hoa trả cho cô gái. Cô gái không nhận. Anh lại mua một đóa hoa hồng. Cô gái nói giọng vừa có ý trách móc vừa chân thành:
- Đừng mua làm gì anh ạ!
Thật không ngờ, anh sinh viên nói:
- Đóa hoa này anh mua tặng em!
Cô gái hiểu ánh mắt người con trai kia muốn nói gì. Má cô ửng đỏ, mắt ngân ngấn nước. Cô nhận lấy đóa hồng từ tay anh, rồi trân trọng cắm vào lọ hoa.
Anh sinh viên ra về, còn lại một mình, cô gái nghĩ ngợi lung tung, khóc đấy rồi lại cười đấy. Sáng sớm hôm sau, cô rút bông hoa cắm trong lọ ra để vào xô cùng với các bông hoa khác để bán. Không thấy bông hoa cắm trong lọ hoa nữa, anh hỏi:
- Đóa hồng anh tặng em đâu rồi?
Cô gái trả lời không một chút tình cảm:
- Bán rồi! Cuộc sống cơm cần hơn hoa anh ạ!
Cô nghĩ rằng: "Chỉ có nói như thế thì mới dập tắt được ý nghĩ của anh ấy!". Cô cho là mình không xứng đáng với sinh viên, những con mọt sách sinh viên thì biết làm gì ra tiề.n. Nghe cô gái nói, anh đứng lặng đi nhìn cô rất lâu và thấy nơi khóe mắt cô gái đã ngân ngấn nước.
Anh không nói gì và bỏ đi...
Mùa xuân năm sau, anh lại đến. Lần này trông anh béo tốt, khỏe mạnh, gương mặt hồng hào. Anh ngỏ lời mời cô đi đến một cửa hàng bán hoa tươi khác. Khi hai người đến cửa hàng hoa, anh lấy từ túi áo ra một chùm chìa khóa đưa cho cô gái và nói:
- Đây là cửa hàng của anh. Anh muốn mời em đến làm chủ cửa hàng.
Như sống trong mơ, nước mắt cô trào ra. Cô không sao nói lên lời. Anh thong thả kể cho cô nghe:
- Sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã xin được việc làm. Nửa năm sau, vừa tiề.n lương vừa tiề.n đi làm thêm, anh đã dành dụm được đủ tiề.n để thuê được cửa hàng ở mặt phố này. Mở cửa hàng bán hoa tươi, anh mới mơ ước tìm một người con gái chăm chỉ, cần cù chịu học và hiền hậu làm chủ...
Một thời gian sau, họ cưới nhau. Đêm tân hôn, cô gái áp má vào ngực chồng hỏi:
- Sao anh lại yêu em?
Anh nói:
- Sau khi mua rất nhiều những đóa hồng ở cửa hàng của em, anh mới nhận ra rằng em chính là đóa hồng cuối cùng của anh.
Cô gái ôm choàng lấy chồng. Hai cặp môi nón.g bỏn.g dính vào nhau. Họ rất hạnh phúc bên những đóa hồng.
Vân Anh
Theo dulich.petrotimes.vn
Giường sập vào đúng đêm tân hôn, nhưng đó vẫn chưa là gì, thứ được giấu kín dưới chân giường khiến cả nhà chồng tôi thảng thốt Sau khi tôi đưa cho bố mẹ chồng, ông bà sợ ra mặt, nhưng cũng trấn an tôi và nói vợ chồng tôi tiếp tục đi ngủ. Nhưng làm sao tôi có thể ngủ đây. Đến bây giờ tôi vẫn chưa ngủ được mọi người ạ. Đêm tân hôn, đáng lẽ ra vợ chồng tôi phải vui vẻ, hạnh phúc. Thế mà bây...