Đêm tân hôn, tôi ôm áo con khóc nấc còn chồng giận dữ đòi đuổi vợ ra khỏi nhà
Tôi đau khổ bao nhiêu thì chồng giận dữ bấy nhiêu.
25 tuổi, tôi có con sau một lần trót dại với người yêu. Rồi anh ta bỏ tôi và yêu cầu tôi phá thai. Nhưng vì thương con, tôi chấp nhận làm mẹ đơn thân.
Một năm nay, tôi và T chính thức yêu nhau. T là đồng nghiệp cùng công ty, rất hiểu hoàn cảnh của tôi. Thời gian đầu, anh quan tâm con gái tôi lắm. Đi chơi, đi ăn, đi du lịch, anh sẵn sàng dẫn theo con bé mà không cằn nhằn khó chịu. Nhưng càng về sau, thái độ của anh với con càng thay đổi.
Khi bàn bạc chuyện cưới hỏi, T thẳng thừng yêu cầu tôi không được dẫn con riêng về nhà chồng. Tôi tức nghẹn. Vì đã có bầu hơn 3 tháng nên tôi đành đau đớn để lại con gái 3 tuổi cho bố mẹ nuôi.
Video đang HOT
Ngày cưới, mẹ tôi giấu con bé trong phòng. Tôi lên xe hoa mà cố nuốt nước mắt khi nghe tiếng con khóc gọi mẹ.
Đêm tân hôn, tôi lấy trong túi xách cái áo của con gái. Cái áo còn vương mùi mồ hôi của con. Tôi hít hà cái áo trong nỗi nhớ con vô cùng rồi không kiềm được mà bật khóc nức nở.
Chồng tôi vào phòng, thấy tôi khóc, anh lại giận dữ đòi đuổi tôi ra khỏi nhà. Anh nói tôi đã lấy chồng thì đừng có khóc bù lu bù loa rồi đem xúi quẩy đến nhà anh. Còn nếu tôi hối hận thì “cút” khỏi nhà và tự nuôi con.
Tôi hối hận thật sự vì đã không tìm hiểu kĩ trước khi cưới, rồi còn dại dột nghe lời anh mà để có bầu. Nghĩ đến cảnh con gái khóc ở nhà, tôi không sao kiềm được nước mắt.
Đêm tân hôn, tôi nằm ôm áo con khóc nghẹn. Chồng nằm quay mặt vào tường lầm bầm chửi vợ. Tôi chẳng biết cuộc sống sau này sẽ thế nào nữa? Tôi phải làm sao thì chồng mới cho tôi đón con gái đến ở cùng đây? Tôi nhớ con đến quay quắt rồi.
(yengiang…@gmail.com)
Đêm tân hôn, tôi khóc cạn nước mắt trong nhà tắm, nhường giường cho người khác
Đến giờ đi ngủ, chồng tôi trải chiếc đệm ra phòng khách rồi nói chúng tôi sẽ ngủ tạm như vậy vài tháng.
Tôi quyết định yêu Hùng vì anh là người đàn ông có chí tiến thủ. Từ quê ra thành phố lập nghiệp, vậy mà 30 tuổi, anh đã có thể mua được căn chung cư để ở. Căn hộ khá nhỏ, chỉ có một phòng ngủ nhưng đến 3 người sống. Hai người còn lại là anh trai và chị dâu của Hùng.
Trước khi kết hôn, tôi sợ ở nhiều người, nhà chật bất tiện nên đã nói chuyện với anh chị. Lúc đó anh chồng nhiệt tình lắm, còn bảo sẽ tìm nhà trọ ngay. Vậy mà cưới xong, tôi về thẳng nhà thì thấy đồ đạc vẫn còn nguyên. Chẳng có chút gì là thay đổi so với ngôi nhà cũ.
Tôi đánh tiếng hỏi chị dâu bao giờ thì chuyển. Chị ấy lại lấy tay xoa bụng rồi ráo hoảnh đáp:
"Chị bầu sắp sinh rồi, giờ chuyển chỗ ở cũng phức tạp lắm. Chú Hùng bảo cứ ở đến khi sinh cháu rồi tính tiếp, chú ấy chưa nói với thím à?".
Thế đấy mọi người ạ. Nhà có một phòng ngủ, trong phòng đều là đồ đạc của gia đình anh chồng. Tất nhiên, ngay cả chiếc giường cũng bị anh chị ấy chiếm dụng. Đêm tân hôn, chồng trải đệm ra phòng khách rồi bảo tôi nằm tạm. Chị dâu đang bầu lại bắt chị ấy nằm dưới đất thì không hay.
Thấy tôi cứ ngồi trên sofa mãi, chồng xoa dịu và hứa chị dâu sinh xong sẽ tìm nhà cho anh chị. Ấm ức quá, tôi chạy thẳng vào nhà tắm rồi bật khóc nức nở. Thà không có nhà đã đành, đằng này nhà có, vậy mà chúng tôi vẫn phải nằm ngoài phòng khách tạm bợ như vậy sao? Theo những gì chồng tôi và anh chị chồng nói, chúng tôi sẽ còn sống chung ít nhất là 3 tháng nữa. Cho dù không nảy sinh mâu thuẫn thì tôi cũng không thể chấp nhận nhường phòng cho người khác như vậy được. Tôi nên làm gì để anh chồng và chị dâu chấp nhận chuyển ra ngoài ở đây?
(Xin giấu tên)
Đêm tân hôn một mình vào viện vì bị động thai, tôi bủn rủn chân tay khi tận mắt thấy chồng đứng ngoài khoa sản Bỏ vợ một mình trong đêm tân hôn đã không thể chấp nhận nổi. Vậy mà chồng tôi còn gây nên chuyện tày trời này. Tôi và chồng mới kết hôn được vài ngày. Đáng lẽ đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của chúng tôi. Vậy mà giờ phút này, tôi lại phải đắn đo giữa việc nên tha thứ hay...