Đêm tân hôn chồng tặng tôi một câu, có lẽ cả đời này tôi không thể nào quên được
Từ sau đêm tân hôn đến nay, anh thường đối xử với tôi như một kẻ phạm trọng tội. Anh căm ghét và hành hạ tôi. Tôi buồn lắm, chẳng thể giải thích cho chồng hiểu.
Tôi vui mừng và tự hào khi lấy được người chồng không những yêu thương tôi vô điều kiện mà còn giàu có (ảnh minh họa)
Tôi và anh yêu nhau được gần năm thì chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Anh hơn tôi 5 tuổi, đang làm việc ở ngân hàng. Còn tôi là một cô sinh viên mới ra trường và được anh xin cho làm kế toán ở công ty bạn. Suốt thời gian quen và yêu nhau, anh luôn là người cho tôi đểm tựa, động lực để cố gắng trong cuộc sống. Anh rất yêu chiều tôi, nên nhiều khi được đà tôi hơi làm quá, khiến anh nhiều phen phải tức điên lên nhưng vẫn cố kìm chế và nhường nhịn tôi.
Ngày về ra mắt gia đình anh, tôi thấy choáng ngợp trước sự giàu có hơn tôi tưởng mà anh đã nói qua trong thời gian yêu tôi. Anh là một thiếu gia của gia đình bố mẹ đều là dân kinh doanh bất động sản. Nhưng cũng may mắn sao cho tôi, bố mẹ anh rất thân thiện và không hề coi trọng giàu sang như tôi đã từng nghĩ khi bước chân vào cửa nhà anh.
Mọi chuyện cưới xin được hai bên gia đình định đoạt xong xuôi, bây giờ chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt là tiến hành hôn lễ thôi. Cuối cùng ngày trọng đại của hai đứa cũng đã đến. Tôi vui mừng và tự hào khi lấy được người chồng không những yêu thương tôi vô điều kiện mà còn giàu có. Điều này chắc hẳn sẽ khiến bố mẹ tôi nở mày nở mặt với mọi người.
Tối hôm ấy khi đám cưới xong xuôi, hai vợ chồng tôi xin phép bố mẹ chồng lên phòng nghỉ ngơi trước. Tuy mệt lả cả người nhưng chồng vẫn đòi tôi phải trao cho anh đêm tân hôn vui vẻ, ngọt ngào chứ không được lăn ra ngủ như thế mất vui. Vì chiều chồng và cũng là đêm đầu tiên của hai đứa tôi vui vẻ chấp thuận yêu cầu của anh.
Khi mọi chuyện đã đâu vào đấy, đêm tân hôn của hai đứa cũng khá thú vị. Dù tôi còn rụt dè và sợ hãi trước những hành động táo tợn của anh. Anh kêu mệt rồi ôm tôi ngủ. Nằm được một lúc bỗng anh choàng tỉnh vội vã buông tôi, chạy ra cửa bật đèn sáng choang lên. Tôi ngạc nhiên hỏi anh.
- Anh làm gì vậy mà bật hết điện lên thế?
- Anh muốn kiểm chứng cái này?
Video đang HOT
- Kiểm chứng gì? – Tôi không hiểu anh muốn làm gì nữa.
Anh kêu tôi bước xuống giường. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc ga giường trắng mà bừng bừng nổi giận với tôi.
- Tại sao lại như này?
- Là sao, em không hiểu?
- Cô lại còn giả ngây, giả ngô nữa à. Loại đàn bà mất nết như cô, tôi không thể ngờ được. Cứ nghĩ cô trong trắng, chưa yêu ai bao giờ vậy mà cô đã ngủ với thằng nào từ bao giờ không hay. Giữ cho cô đến đêm tân hôn, vậy mà cô trả tôi như thế này sao. Biết thế này, ngày trước tôi đã “xơi” cô luôn rồi cho xong, đỡ phải cưới về làm gì. Mệt người.
Loại đàn bà mất nết như cô, tôi không thể ngờ được (ảnh minh họa)
Tôi há hốc mồm nghe những lời đau đớn anh thốt ra. Thì ra anh giận tôi là do anh không thấy vệt đỏ trên ga giường. Tôi cuống cuồng giải thích với anh.
- Em xin lỗi. Thực sự em không biết thế nào nữa. Nhưng em thề với anh, em chưa hề lên giường với ai, trừ đêm nay với anh. Anh đừng nói như vậy, em buồn lắm.
- Cô thề ư? Tôi có phải loại ngu đâu mà tin chứ. Thật không ngờ cô ghê gớm hơn tôi tưởng đó. Đàn bà các cô cứ thấy giai là tớn lên, nó nói ngon nói ngọt tý là lên giường vội với nó rồi. Kinh tởm.
- Em….em không như thế mà. Anh phải tin em.
- Thôi đi, cô lấy cái gì để tôi tin. Trong khi cô không còn trinh tiết nữa. Từ giờ cô liệu mà ăn ở không tôi đuổi cô ra đường lúc nào không hay đâu. Chỉ khổ cho thân tôi đi ăn lại của thằng khác. Nhục nhã quá!
Cả đêm hôm ấy tôi và anh thức trắng cả đêm. Tôi ngồi nơi góc giường ôm gối khóc, còn anh bỏ ra ngoài ban công hút thuốc. Tôi không biết mình phải giải thích như thế nào cho anh hiểu rằng, tôi chưa hề ôm hôn ai chứ nói gì lên giường với người ta. Và tôi cũng không thể hiểu tại sao mình không có giọt máu đỏ ấy ngay sau lần đầu tiên. Nhưng có lẽ điều làm tôi đau buồn hơn cả là cách ứng xử của chồng. Anh quay ngoắt 180 độ khi biết tôi không có giọt máu đỏ trên giường. Anh mắng chửi tôi thậm tệ không thương tiếc. Điều mà trước kia anh không bao giờ làm với tôi. Anh là người quan trọng trinh tiết như vậy sao?
Từ sau đêm tân hôn đấy đến nay, anh thường đối xử với tôi như một kẻ phạm trọng tội. Anh căm ghét và hành hạ tôi mỗi lúc anh làm “chuyện ấy” với tôi. Mỗi lần như vậy anh đều ném vào mặt tôi “đồ đàn bà mất trinh không đáng 1 xu”. Tôi buồn lắm, chẳng thể giải thích cho chồng hiểu mình chưa quan hệ trước hôn nhân bao giờ. Tôi chỉ biết khóc, chỉ biết câm lặng nghe anh mắng chửi và chỉ biết gương ánh mắt cầu xin lòng thương hại của chồng, nhưng anh đều tuyệt tình bỏ mặc tôi.
Đêm nao nằm ngủ tôi cũng nhớ về đêm tân hôn đó, nhớ về câu nói “loại đàn bà mất trinh như cô không đáng một xu” của chồng mà tôi đau xót, tủi nhục quá. Cho dù tôi không phải là người con gái đã mất trinh như chồng vẫn thường nghĩ
Theo blogtamsu
Chuỗi ngày tủi nhục của người vợ 'bù nhìn'
Cô bắt đầu sống dựa vào anh như một "thân tầm gửi" với biết bao cay đắng, tủi nhục bủa vây. Còn anh lấy cô cũng chỉ cho có để mẹ anh vui mà thôi.
Ảnh minh họa
Cưới cô anh cũng lấy gì làm mặn mà cho lắm. Bởi anh yêu cuộc sống tự do không muốn vướng bận chuyện gia đình, con cái. Chỉ là do mẹ anh ép quá, cứ một mực đòi chết nếu như anh không chịu lấy vợ.
Anh đã ở cái tuổi mà bạn bè vẫn thường đùa là "đầu tam đít tứ", lại là con một trong gia đình. Mẹ anh cứ làm cuống cuồng, chạy đôn chạy đáo lo mối này mối nọ để giới thiệu cho anh, mong có chút cháu bế bồng. Anh thì bằng chân như vại, đơn giản anh không muốn kết hôn, anh muốn tự do tự tại làm những điều mình thích dù cho anh vẫn yêu vẫn tán tỉnh cặp kè với nhiều cô gái đẹp.
Thúc giục mãi không được mẹ anh đành chuyển sang dùng khổ nhục kế: "Mày không lấy vợ tao chết, không có cháu bế bồng tao chả thiết sống nữa". Thấy mẹ làm căng, anh gật đầu đồng ý rồi hứa hẹn sẽ cưới vợ trong thời gian sớm nhất. Anh lục lọi trong bộ nhớ của mình xem người nào phù hợp nhất, bởi xung quanh anh đang có nhiều cô "chết đứ đừ" với vẻ điển trai, hào phóng mà anh sở hữu.
Rồi anh chọn cô, người con gái đã yêu đơn phương anh mấy năm nay. Tuy không xinh đẹp nhưng trông cô hiền lành, cam chịu và có vẻ "dễ đẻ". Ngày anh ngỏ lời cưới cô, cô vừa ngạc nhiên vừa sung sướng. Những tưởng tình đơn phương bao lâu nay của mình được đáp trả, cô hạnh phúc bước vào lễ đường mà không biết rằng đằng sau ấy là những tháng ngày tủi nhục khi chung sống cùng anh.
Cưới xong cô có bầu luôn, anh bảo cô nghỉ việc ở nhà dưỡng thai rồi chăm lo cho gia đình luôn thể. Một mình anh đi làm cũng dư dả để chi tiêu. Nghĩ lương mình tháng cũng được bao nhiêu nên cô đồng ý. Từ đó cô bắt đầu sống dựa vào anh như một "thân tầm gửi" với biết bao cay đắng, tủi nhục bủa vây. Anh không mạt sát, không la mắng hay đánh đập cô. Anh chỉ lạnh lùng, không nói chẳng rằng và làm những điều anh thích, như chưa từng có sự hiện diện của cô trong ngôi nhà ấy với danh nghĩa là vợ của anh, là mẹ của con anh. Anh coi cô như là người thừa trong gia đình...
Vẫn giữ thói quen như hồi chưa cưới vợ, anh đi đâu làm gì cũng chẳng thèm nói với cô một câu. Cô hỏi anh cũng chẳng trả lời. Cố nén giận, cô nhẹ nhàng đề nghị: "Từ nay anh đi đâu nói với em một câu, để em còn biết đường lỡ có ai hỏi còn biết anh đi đâu mà trả lời. Không người ta lại nói em là vợ mà không quan tâm đến chồng". Anh tỉnh bơ: "Anh đi đâu là việc của anh, em đàn bà con gái biết gì, rõ là lắm chuyện". Nghe câu nói đó của anh cô buồn lắm, hai hàng nước mắt cứ chực để tuôn rơi, cô chán cảnh ăn rồi ở nhà đợi chồng mà không biết chồng đi đâu, làm gì và khi nào về. Anh không nghĩ tới những lo lắng băn khoăn trong lòng cô mỗi khi anh đi đâu đó, anh chỉ biết đến bản thân anh.
Ngay cả việc không về nhà ăn cơm anh cũng không thèm báo với cô một tiếng. Nhiều hôm cô hì hục chuẩn bị nhiều món mà anh thích rồi đợi mãi mà chẳng thấy anh về. Gọi điện anh không nghe máy, mà có nghe máy thì cũng chỉ nghe đúng một câu: "Anh đang bận, thế nhé!" rồi anh cúp máy lạnh lùng. Chưa một lần anh hỏi han cô đã ăn cơm chưa hay đang làm gì đó. Anh dường như chẳng bận tâm đến việc cô đang chờ đợi anh và chưa bao giờ anh áy náy về việc đó. Cô thấy mình thật cô độc, có chồng mà "hờ hững cũng như không".
Với anh lấy vợ như một trách nhiệm để làm hài lòng mẹ và để sinh một đứa con cho mẹ có cháu để bế bồng chứ không phải để có người tâm sự vui vầy, để chăm sóc cho nhau và cùng nhau "đồng cam cộng khổ". Mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do một tay anh tự quyết mà không cần tham khảo hay hỏi han ý kiến của vợ. Nhiều khi cô cũng không biết anh đang làm gì, hỏi thì anh chỉ im lặng mà không buồn đáp. Tiền bạc hàng tháng anh đưa cho một khoản đủ cho cô chi tiêu mấy thứ lặt vặt trong gia đình. Còn anh có bao nhiêu nữa anh giữ, thậm chí chung sống với nhau nhưng cô vẫn không biết chồng mình lương tháng bao nhiêu, có bao nhiêu tiền tiết kiệm hay đã có những tài sản gì.
Không biết bao nhiêu lần cô chạnh lòng rồi tủi thân bật khóc khi mình bị coi như thân phận người thừa trong gia đình. Ngoài chuyện bếp núc, nhà cửa cô không hề biết thêm chuyện gì khác và cũng không được tham gia góp ý bất cứ dự định nào của chồng. Cái kiểu sống như một cái bóng thừa thãi và vô vị. Chưa bao giờ anh đưa cô đi dạo chơi hay đi gặp gỡ trò chuyện cùng bạn bè anh. Anh cũng chẳng cấm cản cô đi đâu làm gì tùy thích. Anh cho cô cái quyền tự do thích đi đâu thì tùy, miễn đừng làm ảnh hưởng tới anh là được. Hai vợ chồng sống trong cùng một nhà mà cứ như hai người dưng ngược lối.
Cô hối hận vì đã lấy một người không yêu mình, không mặn mà với việc lập gia đình, không thiết tha với mái ấm. Bởi thế anh luôn thờ ơ, lạnh nhạt với cô. Anh coi cô như người thừa trong nhà, như vợ "bù nhìn' có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhiều khi cô muốn tự giải phóng cho bản thân mình, muốn chấm dứt kiếp người thừa lặng lẽ để sống một cuộc sống có ý nghĩa hơn nhưng nghĩ tới đứa con còn còn trong bụng cô lại khựng lại. Từng giọt nước mắt của cô cứ thế lại thi nhau tuôn trào...
Theo Afamily
Đau xót nhìn chồng đối xử với mẹ vợ như... ôsin "Cái này mẹ có làm được không? Không biết làm thì cứ để đấy, động vào cái gì là hỏng cái đấy"."Mẹ mà cứ lôi thôi, bẩn thỉu thế này thì cả nhà mắc bệnh". Cách nói chuyện, sai việc của chồng tôi với mẹ nhiều lúc chẳng khác ông chủ và osin là mấy. ảnh minh họa Tôi gặp và yêu anh...