Đêm tân hôn cay đắng của cô dâu mới
Giá ngày ấy tôi không một mực giữ gìn giờ có lẽ đã chẳng nên nỗi. Tôi chỉ còn biết thở dài, “âu cũng là số phận”!
Điều gì là tiêu chuẩn quan trọng nhất trong tình yêu? (ảnh minh họa)
Trước đây tôi khinh bỉ những người con gái quan hệ tình dục trước hôn nhân. Bởi với tôi “mất trinh” đồng nghĩa là mất nết, là hư hỏng, là bất hiếu. Yêu ai tôi cũng không bao giờ cho phép mình được vượt quá giới hạn. Thế nhưng những người tôi từng yêu họ lại nghĩ tôi cố tình “làm giá” chứ thời buổi này làm gì có chuyện giữ gìn tới đêm tân hôn.
Đang lúc chán chường, thất vọng vì không tìm được một nửa yêu thương đồng quan điểm thì tôi gặp anh, người sau này là chồng tôi. Khác với những người đàn ông khác, anh cũng có quan điểm ấy cũng như tin tưởng và tôn trọng tôi tuyệt đối. Tôi đã từng nghĩ anh là người đàn ông tử tế nhất trên đời này tôi từng gặp. Ba năm yêu nhau anh chưa một lần đòi hỏi hay bắt tôi phải làm những điều tôi không muốn.
Ai dám bảo tình yêu thì phải cần có tình dục? Điều mà người ta cho là thời buổi này khó có thể ấy tôi sẽ và đã làm được. Tôi sẽ chứng minh cho người đó thấy chỉ có tình yêu không tình dục thì mới làm nên một hôn nhân hạnh phúc. Và kết quả một đám cưới đẹp như mơ diễn ra.
Khỏi phải tôi đã hạnh phúc đến nhường nào khi cái ngày mong chờ nhất cuối cùng cũng tới. Chỉ đêm nay thôi chúng tôi sẽ hiến dâng trọn vẹn cho nhau, được gắn kết với nhau không chỉ tâm hồn mà cả thể xác. Hồi hộp, háo hức xen lẫn sợ hãi. Tôi khấp khởi hi vọng về một đêm tân hôn tuyệt vời. Thế nhưng…
Tiếp khách xong xuôi vừa về phòng. Chưa kịp thay quần áo, người vẫn nồng nặc mùi rượu nhưng chồng đã cuống cuồng ôm hôn tôi vồ vập. Tôi bất ngờ run rẩy đón nhận “cơn mưa hôn” từ anh. Khác với mọi ngày, từng hơi thở từng nụ hôn của anh lúc ấy vội vàng gấp gáp, đầy khát thèm dục vọng. Dù có chút sợ hãi nhưng trong lòng tôi vẫn có cái cảm giác rạo rực khó tả. Tôi nhắm nghiền mắt chờ đợi sự mơn trớn ngọt ngào từ anh, nhưng bất ngờ điều tôi nhận được lại chỉ là một cảm giác đau điếng.
Anh nhập cuộc nhanh chóng, hùng hục đầy thô bạo. Dù cả anh và tôi đều biết lần đầu tiên của một người con gái sẽ rất đau. Sao tôi thấy chồng mình lúc này khác quá, anh giống một con thú vồ mồi hơn là người chồng hiền lành yêu thương tôi thường ngày. Anh khỏe tới nỗi lúc ấy tôi chỉ còn biết nhắm mắt chịu đựng để thỏa mãn anh. Chả lẽ lần đầu mà tôi giữ gìn chờ đợi lại là thế này sao? Đau đến chảy nước mắt. Nhưng hình như anh không để ý tới điều đó. Thỏa mãn xong anh thủ thỉ nói yêu tôi rồi lăn ra ngủ. Vậy là đêm tân hôn kết thúc trong tiếng khóc thầm của tôi và tiếng ngáy đều đều của anh.
Video đang HOT
Tôi cũng thiếp đi lúc nào không hay. Chỉ tới khi có cảm giác vật gì đó đang đè nặng lên người mình không sao thở được. Tôi mới cố đưa chân tay lên để vùng vẫy vì vẫn nghĩ bị bóng đè. Bỗng “uỵch”, tiếng động làm tôi bừng tỉnh. Thấy chồng dưới đất lồm cồm bò dậy lúc ấy tôi mới biết thì ra cái bóng vừa đè tôi lúc nãy ấy chính là chồng mình.
Suốt đêm hôm đó, tôi bị “bóng đè” không biết bao nhiêu lần. Chỉ biết sáng hôm sau tỉnh dậy tôi thấy người đau ê ẩm. Thậm chí còn bước đi không nổi vì chỗ ấy bị đau rát. Rồi những đêm tiếp theo, thậm chí còn hơn thế khi anh liên tục đòi hỏi tôi chiều chuộng. Không đêm nào anh buông tha cho tôi. Càng ngày anh càng làm tôi cảm thấy đau đớn khủng khiếp. Nhìn anh say ngủ, tôi tự hỏi liệu đây có phải người tôi yêu ngày trước? Tôi cứ nghĩ mình hiểu anh. Anh hiền. Ừ! anh hiền thật. Vẫn hiền như trước đây tôi biết vì được bên anh nên tôi hiểu. Nhưng đã bao giờ tôi với anh làm chuyện ấy đâu để mà biết trước trong anh lúc ấy là cả con thú dữ.
Tôi hoảng loạn khi nhận ra một sự thật, chồng tôi là một kẻ cuồng dâm. Vừa mới cưới nhau xong, ly hôn ư? Lý do trước tòa sẽ là gì? Đó là điều không thể. Tôi đau đớn đi tới quyết định sẽ sống chung với lũ. Nhờ có anh mà lần đầu tiên tôi được biết cảm giác đau đớn cùng cực mà trong y học gọi đó là “thủng cùng đồ”. Cứ nghĩ sau lần ấy anh sẽ thương tôi, thế nhưng mọi chuyện vẫn chẳng có gì thay đổi.
Anh hành hạ tôi như một thứ rẻ rách không hơn không kém. Thế nhưng không hiểu sao tôi vẫn có thai. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã thương tình cho mình điều tưởng chừng là không thể. Cũng từ đó may mắn cho tôi là anh ít đòi hỏi hơn. Thế nhưng điều khủng khiếp hơn đã xảy ra. Không được hành hạ tôi, anh quay sang dùng sextoy. Tình cờ ngang qua phòng làm việc của anh lúc đêm khuya, tôi như chết đứng trước cảnh tượng anh đang vần vò con búp bê tình dục. Tôi sốc thật sự. Bởi con búp bê ấy tôi đã thấy trong một lần tới thăm nhà anh trước khi cưới. Hóa ra trong thời gian yêu nhau anh đã dùng nó để thỏa mãn, che giấu bản chất thật với tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy ghê tởm con người anh. “Nhưng thôi, miễn sao mẹ con tôi được yên ổn”, tôi tự mình an ủi thế. Nhưng quãng thời gian ấy ngắn chẳng tày gang khi tôi mang thai đến thứ bẩy. Anh đẩy tôi vào phòng rồi lao vào tôi như con thú khát máu. Kết quả là một tuần nằm viện vì dọa đẻ non. May mắn cái thai vẫn khỏe mạnh. Tôi thầm cảm ơn ông trời vì như thế vẫn còn là may chán.
Nằm trong viện, buồn buồn nên cầm điện thoại vào mạng đọc báo. Thấy mấy vụ án chồng giết con mới đẻ chỉ vì vợ không cho quan hệ. Tôi bỗng cảm thấy rùng mình. Bất chợt nghĩ dại, liệu có khi nào chính tôi cũng rơi vào cái bi kịch ấy?
Thương và lo cho con nhưng nghĩ nát nước cũng chỉ còn cách ly hôn. Ra viện tôi xin về nhà ngoại tĩnh dưỡng và định bụng sẽ nói sự thật với mẹ. Nhưng đúng lúc định mở miệng thì lại nghe bà thủ thỉ “Bố con mất sớm, mẹ sống cũng chỉ vì con. Cũng may con lấy được người chồng tử tế. Chứ nếu con mà có thế nào mẹ cũng chẳng thiết sống, về đoàn tụ sớm với ông ấy”.
Tôi chỉ biết thở dài, “âu cũng là cái số”! Nhưng giá như ngày ấy tôi không một mực giữ gìn thì có lẽ giờ đã chẳng nên nỗi?
Theo Vietnamnet
Em hủy cưới vì tôi bị sa thải
Yêu nhau từ thời sinh viên, ra trường rồi đi làm, mối quan hệ của tôi và Lan càng ngày càng thêm thắm thiết.
Yêu nhau từ thời sinh viên, ra trường rồi đi làm, mối quan hệ của tôi và Lan càng ngày càng thêm thắm thiết. Ai nhìn vào cũng khen chúng tôi là một cặp đẹp đôi, và bản thân chúng tôi cũng rất hài lòng về tình yêu của mình.
Lan làm hành chính tại một trường đại học, tôi là nhân viên của một ngân hàng, lương không cao, nhưng cuộc sống của chúng tôi cũng tương đối ổn. Chúng tôi có thể ngày ngày đi làm, cuối tuần lại vui chơi cùng bạn bè, hò hẹn xem phim, ăn uống. Dù chưa thể mua một căn nhà ở thành phố, nhưng cuộc sống cũng không đến nỗi chật vật. Và cũng như những người yêu nhau khác, khi đã ổn định về cuộc sống, tài chính, tôi và Lan nghĩ đến chuyện làm đám cưới.
Đều là dân tỉnh, chúng tôi phải lên kế hoạch dành dụm, gom góp tiền bạc để chuẩn bị cho chuyện trọng đại nhất trong đời. Không xun xoe như bạn bè, chúng tôi chỉ dự định làm một đám cưới nhỏ, rồi mua sắm sửa soạn cho cuộc sốnghôn nhân. Lên kế hoạch từ giữa năm ngoái, chúng tôi dự định cuối năm là có thể thực hiện đâu vào đấy.
Trong thời gian hai đứa cùng lo lắng cái này, cái kia, có những khi giận hờn, xung đột, nhưng vì mục tiêu lâu dài, chúng tôi lại nhường nhịn, bỏ qua cho nhau. Nói cũng buồn, nhưng vấn đề chính để dẫn đến tranh cãi chủ yếu vẫn chỉ là tiền bạc. Biết thân tôi là đàn ông nhưng đến khi cưới vợ vẫn chưa có được nhà cửa đàng hoàng cho người mình yêu thì cũng có phần thiệt thòi cho cô ấy, nên tôi luôn là người chủ động nhường nhịn mỗi khi có bất đồng.
Nhưng qua năm lần bảy lượt, tôi hiểu là Lan rất chi li. Bàn về đám cưới, từ chi phí chụp album cưới, lựa chọn nhà hàng, chi phí xe cộ đưa đón người thân đi lại cho đến tiền mua sắm vật dụng sau khi cưới, chọn nhà mới để thuê sau khi đã là vợ chồng... Lan đều luôn tính toán từng chút một sao cho có lợi nhất, tiết kiệm nhất. Có người bảo tôi, cả đời mới cưới một lần, nên xông xênh một chút, kiểu như Lan thì "kẹo" quá, khó sống. Nhưng cũng có người lại khen, bảo người như Lan lấy về rồi tha hồ sướng, vì vợ biết lo toan thì gia đình lúc nào cũng sẽ trong ấm ngoài êm.
Có người bảo tôi, cả đời mới cưới một lần, nên xông xênh một chút, kiểu như Lan thì "kẹo" quá, khó sống. (ảnh minh họa)
Thôi thì đằng nào cũng đúng cả, quan trọng là tôi yêu Lan thật lòng. Dù vậy, đôi lúc tôi cũng hơi bối rối và chạnh lòng khi thấy những mối lo về tiền cứ thường trực quanh tôi và Lan. Có vẻ như khi tính đến hôn nhân rồi thì những sự lo toan cứ làm chết dần cảm xúc lãng mạn của tình yêu đôi lứa.
Nhưng rồi đùng một cái, tôi mất việc. Đơn giản là vì tình hình kinh tế khó khăn, nơi nơi đều thực hiện cắt giảm biên chế, ngân hàng là một trong những cơ quan "thẳng tay" với nhân viên nhất. Năng lực của tôi không đến nỗi tệ, nhưng xét trong tình hình chung của phòng, có chị thì đang bầu bì, chị thì mới sinh em bé nên đang trong thời gian nghỉ dưỡng, anh thì có mối quan hệ thân thiết với sếp, tôi ra đi cũng là lẽ thường tình.
Đó là một cú sốc lớn đối với Lan. Em vô cùng thảng thốt và thất vọng khi nghe tôi bị cắt giảm biên chế. Thay vì an ủi, động viên tôi như lẽ thường tình, em đâm ra cáu gắt, bực bội.
Tình hình còn tệ hơn vì đã bắt đầu vào quý cuối năm, thế là tôi gõ cửa khắp nơi nhưng lại chẳng có tìm được một công việc phù hợp và ưng ý. Làm một công việc tạm thời nào đó, với mức lương thấp thấp cũng được, rồi qua tết tìm việc mới, đó là ý kiến của Lan. Nhưng bản thân tôi lại mong muốn tìm được một công việc ưng ý, để khỏi phải lăn tăn nhảy chỗ này chỗ kia, tôi vốn thích ổn định. Nên thời gian thất nghiệp của tôi cũng theo đó mà dài ra.
Không có lương, việc chi tiêu cũng dè xẻn hơn. Đi ăn uống, coi phim với Lan hay hát hò, nhậu nhẹt cùng bạn bè cũng không còn như trước. Thi thoảng tôi mới dám đi một lần. Lại còn dành tiền lo cho đám cưới. Nhưng Lan không chịu hiểu hết, hình như em chỉ thấy chán, chán và chán. Nên sau vài lần rủ tôi không đi, Lan tự đi cùng đám bạn, rồi em cũng từ chối dần những lần hẹn hò hai đứa, với lý do là tiết kiệm.
Mới đây, khi bàn bạc với em về chuyện hơn một tháng nữa là đám cưới, như dự định, Lan đã thản nhiên nói rằng em đã báo với gia đình em hủy đám cưới rồi. Dời lại sang năm. Đợi khi nào tôi tìm được việc làm ổn định, có tiền bạc rủng rỉnh rồi hãy nghĩ đến chuyện tương lai. Chứ cưới về, mà chồng thất nghiệp thì trước sau gì gia đình cũng lục đục vì thiếu tiền.
Quả thật, ngẫm ra thì Lan cũng có lý của em. Em không sai. Nhưng tôi là một thằng đàn ông, tôi có lòng tự trọng của mình. Tôi rất ghét những sự xúc phạm, không tôn trọng. Nên tôi cũng đã không tỏ ra níu kéo khi em nói hủy cưới.
Vậy là đã mất việc lại còn mất vợ! Tôi chua chát tự hỏi, vậy cuối năm nay tổng kết, mình sẽ được gì đây?
Theo VNE
Chồng ơi, vợ sắp ngoại tình! Bởi vì tình yêu vợ dành cho chồng dường như đã cạn kiệt. Hơn 10 năm qua, vợ đã phải chịu đựng quá nhiều khi sống chung với người chồng nhu nhược, tính như đàn bà, vô tâm và keo kiệt. Khi đọc những chia sẻ tôi viết dưới đây, có lẽ mọi người sẽ nói rằng tôi "có voi đòi tiên", không...