Đêm mưa… một mình nhớ em!
Nếu một sớm mai thức dậy không có anh trên cõi đời này nữa, em có buồn không em?
Trời Hà Nội lại mưa nữa rồi em à! Cơn mưa vẫn chợt đến rồi lại chợt đi như biết bao những cơn mưa khá, nhưng hôm nay cơn mưa này có một điều gì đó thật đặc biệt. Cơn mưa nó làm anh thấy buồn hơn, thấy nhớ em nhiều hơn, nhớ tới biết bao kỉ niệm chúng ta đã có cùng nhau dưới những cơn mưa. Và cũng như bao lần đêm mưa khác, anh lại ngồi nghe tiếng mưa rơi rả rích, nó như nỗi lòng của anh bây giờ đó em à. Cũng nhẹ nhàng, cũng một điều gì đó âm ỉ như tiếng mưa nhưng đằng sau là biết bao suy nghĩ, một nỗi buồn khôn tả…
Anh vẫn ngồi ngắm những giọt mưa dưới ánh đèn đường, nghe âm thanh bi ai sầu thảm của cơn mưa bất chợt đó. Một không gian vắng lặng, tĩnh mịch, anh lại nhớ về những lần hai đứa cùng chung một chiếc ô, cùng chung một chiếc áo mưa cùng nhau đi học. Cả những lần vì mưa mà em không gặp được anh, em giận. Rồi sau những cơn mưa ấy, anh lại đến bên em, với những lời nói chân thành, lời thú tội ngọt ngào mong em thứ lỗi. Em lại mỉm cười, tha lỗi cho anh, chúng mình lại tay trong tay nhau thật ấm áp. Ôi anh thấy nhớ em nhiều quá em à!
Chợt một hạt mưa hắt qua khung cửa sổ, bắn vào mặt anh. Sự lạnh lùng của hạt mưa đưa anh bừng tỉnh, trở về với thực tại, thực tại mà không bao giờ anh dám nghĩ tới em à! Giờ chỉ còn mình anh, một mình anh đứng bên khung cửa sổ, mình anh ở ngoài hành lang lạnh lẽo nhìn và cảm nhận cơn mưa. Những cơn mưa mà ngày trước anh từng ước ao để được đón em đi học, nhưng sao bây giờ anh thấy sợ nó tới như vậy? Nó làm anh buồn, trống vắng và cô đơn quá em à!
Ba tuần trôi qua, ba tuần vắng em, không có em bên cạnh, không được chuyện trò sẻ chia cùng em, không tin nhắn, cũng không một cuộc điện thoại. Thời gian ấy sao mà trôi qua chậm như vậy? Em yêu của anh giờ này đang say giấc ngủ rồi phải không em? Và có lẽ em đang mơ một giấc mơ mới, một giấc mơ mà anh không còn được lạc bước trong đó nữa. Em có biết rằng bên khung cửa sổ này, bên hành lang với cơn mưa bất chợt này đang có một trái tim luôn thổn thức vì em, luôn trông ngóng em và nhớ đến em rất nhiều không em?
Anh phải làm gì bây giờ đây em? Anh phải mạnh mẽ như em vẫn thường nói không em? Mạnh mẽ để giờ đây em bước đi, em buông tay anh, anh sẽ không buồn không ủ rũ sao em? Không em à, anh không làm được như vậy đâu! Anh là anh, chính là anh, anh có thể hiểu và làm chủ suy nghĩ cũng như hành động của mình. Hai năm qua cho tới tận bây giờ, cứ mỗi ngày qua đi, em lại càng thêm phần quan trọng đối với anh hơn. Trong cuộc sống, anh không thể thiếu em được đâu em à, vì em chính là trái tim của anh, em làm chủ nó, mang lại cho nó hơi thở của cuộc sống!
Em bước ra khỏi cuộc sống của anh cũng đột ngột như khi em đến với anh vậy! Em bước đi để lại cho anh một sự trống vắng, mọi sự xung quanh đều không còn nên thơ như trước nữa… Chúng tẻ nhạt, lạnh lùng như không còn sức sống vậy, một sự lạnh lùng đến đáng sợ, rợn người…
Video đang HOT
Dù như thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ bước tiếp con đường mà em và anh đã cùng nhau đi… (Ảnh minh họa)
Em rời xa anh không một lý do, không một câu giải thích, tất cả đều im lặng. Anh đã tưởng rằng áp lực của kỳ thi làm em mệt mỏi, lấy hết thời gian của em nên em không có thời gian giành cho anh nữa, anh bị bỏ quên ở một góc nào đó trong trái tim em? Nhưng không, kỳ thi đã trôi qua nhưng em thì vẫn vậy, vẫn im lặng với anh, không trả lời anh và không chịu gặp anh. Có lẽ nào điều em nói với anh lại là sự thật sao em? Anh không tin và không thể tin nổi đâu em à!Anh không tin rằng em đã thay đổi, mà sự thay đổi đó nhanh quá em ạ! Chỉ vài hôm trước đó em vẫn nói với anh rằng, em ngủ một mình buồn lắm, giờ muốn có anh ở bên, ôm ấp, chở che để ru em vào giấc ngủ… Nhưng vài ngày sau em lại nói với anh những lời hoàn toàn khác, như một nhát dao lạnh lùng lấy đi nhịp đập của con tim anh, lòng anh đau quặn thắt lại, đầu óc anh muốn nổ tung vì suy nghĩ. Để rồi ngày hôm nay khi bình tĩnh lại, anh không tin lời nói đó đâu em à, và đây là lần đầu tiên anh không tin em. Có lẽ rằng anh đã làm điều gì không phải để em trừng phạt anh như ngày hôm nay phải không em?
Ngày trước gia đình ngăn cản vì mọi người chưa hiểu hết về em. Lời người này người khác qua lại càng làm hiểu lầm càng thêm hiểu lầm. Mẹ anh đã có những lời động chạm đến lòng tự trọng của em. Cũng là một phần lỗi ở anh, anh đã không làm cho mẹ hiểu về em sớm hơn. Đã có lúc tưởng chừng em không còn chịu đựng được nhưng vì anh, vì tình yêu mà em đã chấp nhận cho qua tất cả, để cả hai đứa cùng nhau cố gắng, chứng minh sự thật. Và đến bây giờ sự hiểu lầm kia không còn nữa, chúng ta đã chứng minh được mình đúng, mọi người đã quý mến em, thường hỏi thăm em qua anh hơn. Anh ốm nặng, nằm bệnh viện, không có ai, chỉ có mẹ chăm anh. Mẹ hỏi anh rằng, “Anh ốm như vậy em có biết không? Mà sao dạo này không thấy hay gọi điện hỏi thăm nữa”. Anh vẫn trả lời mẹ rằng, “Bởi vì em đang bận ôn thi nên phải tập trung học”. Khi nói xong câu đó, anh đã ngoảnh đi để rồi anh lại khóc thầm một mình.
Chúng ta đã cùng nhau cố gắng, đã có những ngày tháng hạnh phúc, những lời hẹn ước thuở mới bất đầu yêu đã dần trở thành hiện thực. Vậy không cò trở ngại gì nữa thì em lại quyết định buông tay, em nói rằng “em bó tay rồi” nhưng bó tay vì điều gì vậy em?
Một năm rồi kể từ cái ngày không còn điều gì cả trở nữa, em đã từng quyết tâm mà giờ em bỏ cuộc như vậy sao em? Em đã từng bảo rằng, “ Đối với em, anh là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này. Tình yêu của em không dám mang so sánh với tình yêu của mẹ nhưng em biết rằng em yêu anh rất nhiều!”,để rồi hôm nay ngồi đây chỉ còn một mình anh, thật trống vắng…
Anh phải làm gì tiếp theo bây giờ em? Nhưng anh sẽ không ủ rũ nữa mà anh sẽ đứng dậy, việc trước mắt anh sẽ chiến đấu với căn bệnh quái ác mà anh đang mắc trong người, để anh có thể tiếp tục sống, tiếp tục một hi vọng, tiếp tục chờ đợi, tiếp tục và mãi mãi một tình yêu dành cho em.
Anh đã từng hỏi em một câu mà trong suốt hai năm vừa qua và cả bây giờ nữa em vẫn chưa trả lời anh. “ Nếu một sớm mai thức dậy không có anh trên cõi đời này nữa, em có buồn không em?”. Nếu như điều đó xảy ra thật, em hãy hứa với anh, em sẽ làm đúng như những lời đã nói với anh trong suốt ba tuần qua. Khi đó, ở một nơi nào đó thật xa, anh sẽ luôn dõi theo từng bước em đi. Anh sẽ ở trong từng hơi thở của em, sẽ là cơn gió thoảng vờn nhẹ lên tóc em, sẽ là ánh nắng ban mai mỗi sớm mai em thức giấc… Và em hãy đến bên mộ anh, đặt lên đó những bông hoa lan bằng vải do chính tay em làm như em đã hứa sẽ làm cho anh em nhé, anh sẽ vui và ấm lòng lắm đấy em à!
Nhưng đó là điều xấu nhất xảy ra vì ngày mai anh sẽ có trên tay tờ kết quả xét nghiệm… nhưng dù như thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ bước tiếp con đường mà em và anh đã cùng nhau đi, cho dù giờ đây chỉ còn mình anh lẻ bóng. Anh sẽ bước thật chậm, thật chậm để hi vọng một ngày nào đó không xa, em sẽ đến, nắm tay anh và chúng ta sẽ lại cùng nhau sánh bước… Và hãy bước thật chậm để anh biết rằng, qua mỗi bước đi ấy, anh sẽ thấy yêu em nhiều hơn!
Anh yêu em! Và anh sẽ chờ em mãi mãi… tình yêu của anh à!
Theo Eva
Bừng tỉnh khỏi cơn mê
Chuyện gì đến cũng đến, chuyến đi ấy, tôi đã buông tay theo anh. Trao cho anh cái ngàn vàng quý giá mà lòng tôi ngập tràn hạnh phúc...
Gia đình tôi không toàn vẹn như những gia đình khác. Ba mẹ tôi li dị vì ba tôi có người đàn bà khác, tôi rất đau khổ vì điều đó. Nhà con một, tôi không chia sẻ được với ai. Khi đó một con bé 14 tuổi đầu như tôi đã trượt dài theo những cuộc chơi thâu đêm, và tìm quên trong những ly rượu mạnh, tôi hận gia đình và tất cả, từ đó tôi trở thành con người khác, lạnh lùng và tàn nhẫn. Tôi trở nên khó dạy, ngang bướng và lì lợm.
Tôi đã từng có 1 gia đình hạnh phúc, tôi đã từng tự hào vì điều đó, nhưng không phải, đều là dối trá. Tôi hận ba mẹ và hận bản thân, chán ngán cuộc đời và tôi buông xuôi tất cả. Tôi trở thành 1 người con gái nghiện rượu, ngày nào tôi cũng uống, uống say rồi khóc, khóc mệt thì đi ngủ, cuộc sống của tôi chỉ có vậy, lúc nào cũng đau buồn.
Nhưng vì những giọt nước mắt cạn khô của mẹ, tôi cũng vượt qua, tôi quyết tâm sống thành đạt để trả thù ba. Những tháng ngày đánh vật với mấy quyển sách, những lúc tôi lên cơn thèm rượu, cũng qua đi. Tôi đậu đại học, điều không tưởng của mọi người.
Tôi học như điên, bởi tôi không còn tin vào tình yêu nữa, lúc trước ba mẹ tôi cũng yêu nhau đó thôi, và tôi là kết quả tình yêu của họ, nhưng rồi sao? Họ cũng bỏ nhau đó thôi, bỏ nhau vì người thứ ba, như vậy thì trên đời này làm gì có thứ gọi là tình yêu.
Tôi vẫn biết mọi chuyện sẽ kết thúc ngắn ngủi như một cuộc dạo chơi... (Ảnh minh họa)
May mắn cho tôi khi được trời phú cho vẻ ngoài cân đối. Ngày đầu vào đại học, xung quanh tôi đã có không biết bao chàng sinh viên đi theo. Tôi trở thành hoa khôi của trường, tôi càng nổi hơn nữa nhưng chưa bao giờ tôi biết yêu, tôi chỉ thích đùa giỡn với tình yêu, tôi vui vì tôi làm được điều đó, tôi cảm thấy thích khi có người đau khổ vì tôi.
Ra trường, tôi có công việc đáng mơ ước. Tôi làm trợ lý cho doanh nghiệp nước ngoài. Giám đốc của tôi là người đàn ông thành đạt, anh hơn tôi chỉ 5 tuổi. Anh đã có vợ và cô con gái xinh xắn.
Công việc gắn kết tôi và anh nhiều hơn, anh quan tâm tới tôi ân cần như người anh dành cho cô em gái. Còn tôi hơn cả lòng ngưỡng mộ, càng ngày tôi càng nghĩ về anh nhiều hơn. Trái tim tôi rung rinh, như chạm phải cơn gió đầu hè. Biết là mình đang đi sai hướng mà sao tôi vẫn không thể kìm nổi lòng mình. Tôi dặn mình không được sa chân vào mối tình không lối thoát ấy mà sao khó đến thế.
Với công việc cần mẫn của mình, tôi có nhiều thời gian để ở bên sếp. Những chuyến đi công tác, tôi đều tháp tùng anh như một nhân viên đắc lực. Cho đến một lần, tôi theo anh sang công tác tại Nhật, đúng vào mùa hoa anh đào nở. Tôi say mê ngắm những cánh hoa, mà không hề biết anh đã đến sau tôi tự khi nào. Cái ôm nồng nàn, đê mê cùng nụ hôn ngọt ngào của anh dành cho tôi khiến cho tôi quên mất thực tại.
Chuyện gì đến cũng đến, chuyến đi ấy, tôi đã buông tay theo anh và trao cho anh cái ngàn vàng quý giá mà lòng tôi không chút do dự. Trong vòng tay anh, tôi vẫn biết mọi chuyện sẽ kết thúc ngắn ngủi như một cuộc dạo chơi ngắm hoa anh đào nở.
Hết chuyến công tác, tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê. Tôi từ chối mọi sự quan tâm của anh, và cũng âm thầm chuyển việc. Bởi tôi không thể để con gái anh lại giống như tôi.
Theo Eva
Hắn không phải thằng đểu? "Người ta chỉ có thể tạo nên nhân vật sau khi đã nghiên cứu kĩ con người. Cũng như, người ta chỉ nói được tiếng nước ngoài sau khi đã học hỏi nghiêm túc tiếng nước đó". Đã có một nhà văn từng nói thế. Tôi tên là Lan và tôi thích viết văn. Ở thời buổi mà công nghệ thông tin phát...