Đây chính là chìa khóa duy nhất mở ra cho bạn hạnh phúc đích thực
Chiếc chìa khóa duy nhất giúp bạn có được hạnh phúc đích thực chính là giữ cho tâm hồn bình lặng.
1. Chiếc chìa khóa duy nhất giúp bạn có được hạnh phúc đích thực chính là giữ cho tâm hồn bình lặng. Có như vậy, bạn mới có thể cảm nhận từng chút một dư vị an yên của cuộc sống, tìm thấy niềm vui nhỏ bé trước mọi bão giông.
2. Trong lòng bạn có yên bình không? Bạn làm như thế nào để làm dịu những lo lắng và căng thẳng trong công việc? Có phải bạn thường mang căng thẳng trong công việc về nhà?
Cuộc sống ai chẳng có hoài bão, ước mơ và sự nghiệp? Thế nhưng, hãy dành cho chính mình sự một sự nghỉ ngơi đúng nghĩa.
3. Xã hội ngày càng phức tạp này, nhiều người thường tự lo lắng bất an vì những chuyện nhỏ nhặt, để rồi tự đánh mất niềm vui của mình.
Video đang HOT
4. Một chiếc xe chỉ khi đang ở trạng thái trống không, mới có thể phát huy được tác dụng vận chuyển của mình. Con người cũng như vậy, luôn phải chừa ra một không gian đủ dùng mới có thể phát triển.
5. Không có việc lớn khó khăn nào lại không thể được chia ra thành những việc nhỏ dễ dàng. Việc ôm quá nhiều gánh nặng cùng một lúc để rồi mệt mỏi và bất lực, nguyên nhân hoàn toàn là do bạn.
6. Tâm sân hận cũng như nắm hòn than nóng ném vào người khác, bạn sẽ là người bị bỏng trước tiên. Tâm bao dung cũng như cầm một bông hoa thơm hướng về phía người khác, bạn sẽ là người tỏa hương trước tiên.
7. Kiên nhẫn là bản chất của tình yêu thương chân thật. Nếu thật sự thương người nào, mình phải biết nhẫn nại với người đó. Bằng không, bạn chỉ là có hứng thú nhất thời với họ mà thôi.
Khổ tâm với cháu gái tuổi dậy thì
Tôi 26 tuổi, đang chăm sóc mẹ gần 70 tuổi và cháu gái 15 tuổi.
Gia đình tôi có 5 thành viên nhưng mỗi người một nơi, ba lại có nhiều vợ nên tôi từ nhỏ tới lớn chỉ ở với mẹ, hai mẹ con đỡ đần nhau. Chị gái tôi có một thời gian bỏ nhà đi, khi quay về đem theo con gái lúc đó tầm 5 tuổi và đã ly dị chồng.
Cả nhà tôi từ đấy có mẹ, tôi, chị gái và mẹ con chị, sống chung được thêm 5 năm thì chị tôi qua đời vì bệnh, kể từ đó tôi chịu trách nhiệm chăm sóc cháu. 18 tuổi tôi đi làm, kinh tế gia đình đều dựa vào tôi, kể cả số nợ do chạy chữa cho chị.
Mới đó mà năm nay cháu tôi đã 15 tuổi. Vài năm trở lại đây, tôi rất đau đầu vì sự thay đổi trong cách hành xử của cháu gái. Bé rất thông minh nhưng lại lười, dễ bỏ cuộc và ít khi tập trung khi làm một việc gì đó. Tôi đã đọc rất nhiều tài liệu về nuôi dạy trẻ ở tuổi dậy thì, cảm thấy thật sự thất bại. Nguyên nhân chính dẫn đến việc này có lẽ là do sự khác biệt trong tính cách.
Mẹ nuôi dạy tôi trong điều kiện rất khó khăn nên tôi từ nhỏ đã tự lập mọi chuyện, từ học tập đến làm việc nhà và chưa bao giờ để mẹ phải phiền lòng. Tôi giống mẹ ở chỗ rất nghiêm khắc và nghiêm túc trong mọi chuyện, làm chuyện gì phải làm tới nơi tới chốn, kết quả không quyết định mọi thứ nhưng thái độ theo đuổi sự việc thì phải luôn cố gắng hết sức.
Tôi ngoài lạnh trong nóng, ít khi mềm mỏng để nói lời yêu thương, trong khi bé rất yếu đuối, được mẹ nuông chiều từ nhỏ, ít khi tự làm việc gì, hễ có chuyện khó luôn có mẹ giúp.
Tôi muốn rèn cho bé khả năng tự lập cũng như sự mạnh mẽ khi đối mặt với mọi chuyện, việc đó làm bé sốc. Tôi dành rất nhiều thời gian nói chuyện mỗi tối về ngày học của bé như thế nào, bạn bè ra sao, bé thích học môn nào và sau này muốn làm nghề gì. Những lúc nóng nảy và có thái độ chưa đúng, tôi đều xin lỗi để bé biết rằng người lớn không phải lúc nào cũng đúng, khi làm sai thì người lớn cũng cần phải xin lỗi người nhỏ.
Bất cứ chuyện gì liên quan tới bé, tôi đều hỏi ý kiến bé trước chứ không bao giờ áp đặt ý kiến của bản thân vào. Bé luôn có quyền biện minh cho hành động của mình, người dám nói lên ý kiến của bản thân thì sau này mới dạn dĩ ngoài xã hội.
Nhiều năm nay tôi không còn đánh hay lớn tiếng với bé, tôi nhận thức bé lớn rồi, cần phải mềm mỏng hơn nữa để bé hiểu chuyện. Tôi chưa bao giờ đặt áp lực rằng bé phải học giỏi, phải được 9, 10 điểm, chỉ cần học đều các môn, tìm được môn yêu thích là được. Tuy nhiên, có thể bé quá khác tôi ngày xưa và cả tính cách của tôi bây giờ.
Tôi thật sự rất mệt mỏi với chuyện bé thường xuyên giấu giếm và lại nói dối khi bị phát hiện. Bé suy nghĩ tiêu cực trong các vấn đề. Mẹ cũng nói ngày trước tôi dậy thì chỉ ham chơi game với bạn sau giờ học, còn lại không có vấn đề gì cả.
Hơn một năm trở lại đây, tôi chuẩn bị lấy chồng nên đã chuyển qua ở với ông xã tại gần công ty cho tiện công việc của cả hai, bé thì ở với bà ngoại. Tôi chỉ mới 26 tuổi, chưa có con, thiếu rất nhiều vốn sống, rất cố gắng để dung hòa mọi thứ. Dù có công việc với mức lương ổn nhưng tôi thực sự rất áp lực về cơm áo gạo tiền cho bé, cho mẹ, cho tương lai gia đình nhỏ, nhất là tương lai của bé sau này.
Những lúc mệt mỏi và căng thẳng vì công việc, tôi thật sự muốn buông tay, không biết mình phải tiếp tục gồng mình cố gắng vì cái gì nữa, trong khi mỗi lần về nhà thì thái độ của bé luôn làm tôi thất vọng. Xin mọi người, nhất là những bậc đã làm cha, làm mẹ cho lời khuyên để tôi vượt qua những cảm xúc tiêu cực này cũng như rút ngắn khoảng cách với bé. Xin cám ơn mọi người rất nhiều.
'Bắt chước' đàn ông 5 điều này, phụ nữ ngày càng quyến rũ vạn người say mê Không phải tự dưng người ta lại nói sinh ra là phụ nữ thường khổ hơn đàn ông. Và phụ nữ thông minh thường học hỏi đàn ông những điều này để hấp dẫn và sống nhẹ nhàng hơn. Một người phụ nữ thông minh sẽ "bắt chước" những cách sống này của đàn ông, để không thiệt vào thân, mà còn ngày...