Đây chính là cạm bẫy đáng sợ nhất của đời người
Bạn đã biết đâu là cạm bẫy đáng sợ nhất của đời người và cách để vượt qua cạm bẫy ấy.
Câu chuyện thứ nhất: Đoàn thám hiểm núi tuyết
Một đoàn thám hiểm núi tuyết ở Mỹ trong một lần tuyển chọn thành viên đã tiến hành một số vòng kiểm tra. Trưởng đoàn thám hiểm là Mark, là người kiểm tra 15 người ở vòng cuối cùng.
Đứng trước các ứng viên, ông nói: “Vòng kiểm tra cuối cùng là phần trắc nghiệm về tâm lý. Chỉ người nào vượt qua vòng thi khảo sát này thì mới trở thành một thành viên xuất sắc của đoàn thám hiểm. Vì vậy, tất cả các ứng viên còn lại đều phải trải qua”.
Sau khi thông báo xong, Mark yêu cầu một thành viên khác trong đoàn dẫn 15 ứng viên này đến một phòng bên cạnh, rồi gọi lần lượt từng người một vào trong phòng để hỏi đáp.
Người thứ nhất bước vào phòng, Mark hỏi: “Chàng trai trẻ! Nếu như hiện tại trước mặt bạn là đỉnh núi tuyết, nhưng lại có một người khác đang ở gần đỉnh núi rồi, tức là có thể người đó sẽ lên đỉnh núi đầu tiên và bạn chỉ là người về đích thứ hai mà thôi. Lúc đó, bạn sẽ làm thế nào?”.
Chàng trai trẻ nghe xong trả lời: “Chẳng phải là chỉ còn vài bước chân thôi sao? Tôi sẽ dùng hết sức mình tăng tốc độ để vượt qua hắn ta và trở thành người đầu tiên lên đến đỉnh”.
Mark nghe xong câu trả lời liền lắc đầu nói: “Chàng trai! Rất tiếc, cậu không thích hợp làm thám hiểm viên núi tuyết rồi!”.
Chàng trai nghe xong không hài lòng, liền hỏi: “Tại sao?”
Mark không trả lời ngay mà nói: “Lát nữa tôi sẽ cho cậu đáp án, cậu có thể ra ngoài chờ được rồi!”.
Ứng viên thứ nhất thất vọng, bất đắc dĩ đành phải bước ra ngoài.
13 người đam mê thám hiểm núi tuyết tiếp theo đều có cùng câu trả lời giống như người thứ nhất, tức là đều cố gắng vượt qua đối thủ để trở thành người leo lên đỉnh đầu tiên.
Ứng viên cuối cùng cũng là một thanh niên trẻ tuổi, thân thể cường tráng không kém 14 người trước bước vào phòng. Sau khi Mark lặp lại câu hỏi ban đầu, cậu thanh niên bình tĩnh đáp: “Như vậy cũng không sao cả! Tôi sẽ để cho họ làm người đầu tiên lên núi và mình là người thứ hai!”.
Mark ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao?”
Video đang HOT
Cậu thanh niên trả lời: “Tôi không muốn tranh giành ai là người thứ nhất, ai là người thứ hai. Tôi chỉ muốn leo lên núi tuyết mà thôi. Bất kể là người thứ mấy đi nữa, tôi chỉ là mong muốn dùng đôi chân của mình chạm đến đỉnh núi tuyết là được rồi. Đó cũng chính là mục tiêu của tôi!”.
Lúc này, trưởng đoàn Mark tươi cười nói: “Chúc mừng cậu! Cậu nhất định có thể từ trên đỉnh núi tuyết mà trở về. Cậu là người duy nhất trúng tuyển đợt này của chúng tôi”.
Những người còn lại nhìn Mark vừa khó hiểu vừa như bất bình.
Trưởng đoàn Mark hiểu ra nỗi băn khoăn của mọi người nên đã nói: “Tôi đã gần như gắn bó cả đời mình với núi tuyết rồi! Núi tuyết không phải là nơi phố xá sầm uất, cũng không phải là một vùng đồng bằng mà là một nơi lạnh giá, nhiệt độ luôn là âm mấy chục độ.
Không khí ở đó rất loãng, mỗi một hơi thở đều vô cùng khó khăn. Ngay dưới chân mỗi người đều là cạm bẫy cận kề cái chết. Nếu như các bạn muốn vượt qua người thứ nhất thì ắt sẽ phải tăng tốc độ thật nhanh, như thế bạn nhất định sẽ bị thiếu khí oxy mà ngạt thở. Cuối cùng, bạn nhất định sẽ bị trượt ngã xuống dòng sông băng lạnh buốt”.
Mark vừa để lộ ra vẻ mặt bi thương vừa nói: “Kỳ thực, có rất nhiều nhà thám hiểm núi tuyết không phải vì không đủ thể lực hay kỹ thuật, mà là vì dục vọng trong nội tâm trỗi dậy mà đã phải vĩnh viễn ở lại nơi đó. Dục vọng chính là cạm bẫy đáng sợ nhất trên đời!”.
Câu chuyện thứ hai: Vàng thật là đáng sợ
Có một vị tăng nhân hoảng hốt sợ hãi chạy từ trong rừng cây ra, vừa đúng lúc gặp hai người bạn tốt đang đi tản bộ bên bìa rừng. Họ hỏi vị tăng nhân:
“Ông hoảng hốt như thế là vì cái gì vậy?”.
Vị tăng nhân nói: “Thật là đáng sợ quá, tôi đã đào thấy một đống vàng ở trong rừng”.
Hai người trong tâm không nhịn được liền nói: “Ông thật là một tên đại ngốc! Đào thấy vàng, một việc tốt như thế mà ông lại nói thật đáng sợ, thật sự tôi không thể hiểu nổi ông nữa!”.
Thế là họ lại hỏi vị tăng nhân kia: “Ông đào thấy vàng ở chỗ nào? Hãy nói cho chúng tôi biết đi!”
Vị tăng nhân nói: “Thứ lợi hại như thế, các ông không sợ sao? Nó sẽ ăn thịt người đấy!”
Hai người kia không cho rằng lời vị tăng nhân nói là đúng, liền đáp trả: “Chúng tôi không sợ! Ông hãy nói cho chúng tôi chỗ tìm ra nó đi!”.
Vị tăng nhân nói: “Bên dưới gốc cây đầu tiên ở phía tây của cánh rừng này”.
Hai người bạn lập tức đi tìm địa điểm đó, quả nhiên phát hiện ra đống vàng kia, một người nói với người còn lại: “Vị tăng nhân này thật là quá ngu xuẩn! Vàng là thứ mọi người đều khao khát vậy mà trong mắt ông ta nó lại trở thành thứ ăn thịt người”.
Người kia cũng gật đầu đồng ý. Thế là hai người họ thảo luận cách để đem số vàng này về, một người trong đó nói: “Ban ngày mà mang về thì rất không an toàn, hay là để ban đêm mang về sẽ đỡ nguy hiểm hơn một chút. Tôi sẽ ở đây trông chừng, anh đi lấy một chút đồ ăn đến đây, chúng ta sẽ ăn cơm tại đây, sau đó đợi đến lúc trời tối chúng ta sẽ mang vàng về”.
Người đàn ông kia bèn làm theo cách đó, người ở lại trông vàng nghĩ: “Giá như tất cả số vàng này đều là của mình thì tốt biết bao! Đợi khi anh ta quay lại, mình sẽ dùng gậy gỗ đánh chết anh ta, thì tất cả số vàng này là của mình rồi!”.
Người đàn ông về nhà lấy cơm cũng nghĩ: “Mình trở về sẽ ăn no trước, sau đó sẽ cho một ít độc dược vào phần cơm của anh ta, anh ta chết rồi thì tất cả số vàng đó sẽ là của mình!”
Kết quả đến lúc anh ta mang cơm trở lại rừng cây, người đàn ông kia từ phía sau tiến đến cầm cây gậy đánh chết anh ta và nói: “Bạn thân yêu của tôi, là vàng đã bức bách tôi làm thế”.
Sau đó, anh ta lấy phần cơm và bắt đầu ăn. Cũng chỉ một lát sau, anh ta cảm thấy rất khó chịu, trong bụng giống như có lửa đốt vậy, lúc đó anh ta mới biết mình bị trúng độc, lúc sắp chết anh ta đã thốt lên: “Lời tăng nhân nói quả là rất đúng!”
Điều này thực sự ứng với câu ngạn ngữ: “Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong!” (Người chết vì tiền, chim chết vì mồi!) đều là vì lòng tham gây họa, vì dục vọng mà đem bạn bè thân nhất của mình trở thành kẻ thù không đội trời chung.
* Thông tin chỉ mang tính chất tham khảo, chiêm nghiệm.
Theo Minh Ngọc/Khỏe & Đẹp
Dứt bỏ lòng tham, đoạn trừ nghiệp ác
Lòng tham giống như cái túi không có đáy, dù có đựng bao nhiêu vàng bạc của quý cũng không thể nào đầy được.
Cũng chính bởi lòng tham đó mà con người cứ mãi chạy theo dục vọng và dục vọng phóng đại lòng tham. Nếu không biết tiết chế, kìm nén nó thì chắc chắn con người sẽ rơi vào tai họa. Vì như Phật đã nói, lòng tham nổi lên, phúc đức tiêu tán.
Câu chuyện về tên cướp từ bỏ lòng tham
Có một tên cướp đi vào một ngôi làng nọ. Nó ẩn vào nhà vị bác sĩ duy nhất trong làng, người mà nó tin rằng rất giàu có, dự định đến khuya sẽ nắm đầu ông bác sĩ và bắt ông nói ra chỗ cất những của cải quý giá, rồi sẽ giết ông để giữ bí mật. Đêm ấy, đột nhiên có điện thoại từ người thân của một đứa trẻ đang bệnh rất nặng từ làng bên cạnh cầu cứu bác sĩ.
Lúc ấy là vào mùa đông, trời đổ tuyết rất lớn, mưa gió bão bùng, làng đứa trẻ bị bệnh lại cách xa một quả núi, đi đến đó nhiều nguy hiểm trên đường, mà trời đã quá khuya, trong khi ông đã có một ngày quá mệt mỏi. Gác điện thoại, ông bác sĩ thở dài đi đến giường nghỉ. Nhưng rồi ông lẩm bẩm mình không đi bây giờ lỡ đứa trẻ có thể chết thì làm sao. Vậy là lấy lại tinh thần, ông mặc thêm áo, cầm theo cây đèn bão. Rồi ông mở cửa, ra đi. Dáng ông liêu xiêu trong gió tuyết.
Sáng hôm sau khi ông bác sĩ trở về, tên cướp đón ông ngay trước cửa nhà, sụp xuống dưới chân ông: "Ông có biết tôi chờ ông suốt từ đêm qua tới giờ không?". "Xin ông vào nhà để tôi khám bệnh cho ông", bác sĩ đáp lại. Tên cướp nói: "Không phải thế. Tôi là một tên cướp. Đêm qua tôi đã ẩn nấp trong nhà ông. Tôi muốn bắt ông khai ra chỗ giấu của cải và sẽ giết ông.
Nhưng hôm qua giữa trời gió tuyết ông đã bất chấp nguy hiểm đi chữa bệnh cho người ta. Tôi đã rất xấu hổ vì định làm hại một người như ông. Khi ông ra đi trong đêm, ông không chỉ cứu đứa trẻ làng bên kia, mà còn cứu chính bản thân ông. Và ông biết không, ông còn cứu cả tôi nữa". Tên cướp ấy dù tham lam tàn ác nhưng may mắn đã nhận ra rằng "không thể đối xử với tình thương bằng lòng tham của mình". Nếu không nhận ra điều ấy, có thể hôm đó tên trộm ấy đã gây ra nghiệp ác tày trời.
Mất đi phúc đức vì lòng tham
Lại có câu chuyện khác, ông Trương và Lãnh Khiêm là đôi bạn thân. Ông Trương dạy học ở một trường tư, thu nhập không nhiều, sống cuộc sống khá bần hàn. Còn Lãnh Khiêm là một phú hộ giàu có, nhưng đối xử hòa nhã với mọi người, thích bố thí hành thiện. Trương tiên sinh trong lòng có chuyện gì, đều bộc bạch với Lãnh Khiêm. Một hôm, Lãnh Khiêm đến thăm, nhìn thấy ông Trương mặt mày ủ dột bèn ôn tồn hỏi xem ông có chuyện gì? Trương tiên sinh lúng túng, lắc lắc đầu. Lãnh Khiêm nắm chặt tay ông ân cần bảo, hãy cứ nói ra, biết đâu mình có thể giúp được.
Ông Trương ngập ngừng hồi lâu liền can đảm nói nhỏ rằng: "Lúc nãy ra phố, nhìn thấy sạp trái cây có bán trái vải, nước miếng của tôi chảy không ngừng, nhưng mà, trong túi của tôi lúc đó lại không có lấy một đồng xu nào, thích ăn lắm nhưng chẳng có cách nào?". Lãnh Khiêm nghe bạn nói vậy, nghĩ ngợi một hồi, nói rằng: "Tôi có thể mời huynh ăn trái vải, huynh hãy đi chuẩn bị cho tôi một cái chậu sạch và một tấm vải". Ông Trương chuẩn bị xong xuôi, Lãnh Khiêm liền đặt cái chậu lên trên bàn, lấy tấm vải đậy cái chậu lại.
Lãnh Khiêm nhắm nghiền mắt lại, trong miệng niệm câu chú, niệm được một hồi, kéo tấm vải ra, quả nhiên trong chậu đã đựng đầy trái vải vừa đỏ vừa lớn. Lãnh Khiêm nói: "Huynh ăn đi!". Ông Trương như bắt được báu vật, liền bóc lấy một trái bỏ vào miệng. "Oa! Thật sự rất thơm ngon!". Trương tiên sinh ăn luôn miệng hết trái này đến trái khác, trong lòng nghĩ thầm: "Nếu như đã có thể biến ra trái vải, vậy thì nhất định còn có thể biến ra những thứ khác nữa".
Ông Trương ăn hết trải vải xong, lấy giọng điệu thương cảm nói với Lãnh Khiêm rằng: "Lãnh Khiêm, huynh đã có thể biến ra được nhiều trái vải ngon miệng như vậy, vậy thì nhất định có thể biến ra tiền bạc được chứ! Bây giờ tôi thật sự khổ đến chịu hết nổi rồi, mong huynh hãy biến chút ngân lượng tặng cho tôi được không!". Lãnh Khiêm không nỡ từ chối lời thỉnh cầu của bạn bèn nhận lời giúp đỡ. Lãnh Khiêm nói tiếp rằng: "Đời trước, huynh cũng từng là một đại phú ông, nhưng bởi quá tham lam, đã dùng hết rất nhiều thứ, rất nhiều cơ hội mà ông trời ban cho, vậy nên đời này mới chuyển sinh thành người nghèo khổ, nhưng mà, nếu như huynh có thể không khởi tâm tham lam nữa, tôi có thể giúp đỡ giúp đỡ huynh một chút".
Trương nghe xong liền chỉ tay lên trời thề rằng: "Tôi nhất định sẽ không làm kẻ tham lam nữa". Lãnh Khiêm nhắc nhở Trương rằng: "Tuyệt đối không được có niệm đầu tham lam. Nếu như huynh có niệm đầu tham lam, nhất định sẽ gặp phải báo ứng càng nghèo khổ hơn, thậm chí còn có thể liên lụy đến tôi nữa". Trương năm lần bảy lượt bày tỏ ra mình không có ý nghĩ tham lam trong đầu khiến Lãnh Khiêm yên tâm.
Lãnh Khiêm cầm bút, vẽ một cánh cửa lên trên bức tường, rồi nói với Trương rằng: Mở cánh cửa này ra, sẽ nhìn thấy rất nhiều vàng bạc. Những lúc huynh cần tiền tiêu xài, hãy lấy phần mà huynh cần dùng đến, tuyệt đối không được lấy quá nhiều. Nếu như làm đúng theo như lời tôi dặn, đời này kiếp này huynh sẽ không phải lâm cảnh túng thiếu. Còn nếu như huynh không nghe lời của tôi, lấy quá nhiều vàng bạc, nhất định sẽ rước lấy phiền phức.
Lãnh Khiêm căn dặn thêm mấy lần nữa, Trương đều hứa rằng bản thân sẽ không khởi tâm tham lam, Lãnh Khiêm mới yên tâm trở về. Lãnh Khiêm vừa mới đi khỏi, ông Trương hiếu kỳ đẩy cánh cửa ra, quả nhiên đập vào mắt là vô số vàng thỏi sáng lóa. Lúc này Trương liền quên mất lời dặn của Lãnh Khiêm, nhét đầy số vàng vào túi, còn cởi áo ra bọc lại. Nhưng vừa muốn rời đi thì có người la lên: "Có trộm! Có trộm!". Trương hoảng hốt bỏ vàng lại, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, nhưng đã quá muộn, quan sai đã đuổi theo kịp, bắt lấy Trương.
Quan huyện quát mắng Trương tiên sinh: "Quan khố canh phòng nghiêm ngặt, nhà ngươi làm sao có thể lén lén vào được". Trương tiên sinh vừa nghe nói là ngân khố của quốc gia, sợ đến mất cả hồn vía, thế là liền thành thật nói ra tiên thuật của Lãnh Khiêm. Quan huyện liền hạ lệnh cho sai nha bắt Lãnh Khiêm đến. Lãnh Khiêm nhìn thấy có sai nha đến nhà, đoán chắc rằng Trương tiên sinh đã gây họa, liên lụy bản thân mình, ông phục tùng đi theo sai nha về nha môn.
Nhưng vì không còn mặt mũi nào nhìn mặt quan huyện nên Lãnh Khiêm thở dài một câu: "Ài! Lòng tham, quả thật là thứ quá đáng sợ!" rồi hóa hạc bay đi mất. Còn Trương vì tội ăn trộm quốc khố, bị đưa ra xử trảm, lúc ấy hối hận cũng đã muộn rồi!.
Duy Bùi
Theo baophapluat.vn
Thế gian này điều gì là đáng sợ nhất - Thiền sư trả lời trúng vào "tâm đen" con người "Có một vị tăng nhân hoảng hốt sợ hãi chạy từ trong rừng cây ra, vừa đúng lúc gặp hai người bạn tốt đang đi tản bộ bên bìa rừng. Họ hỏi vị tăng nhân. "Ông hoảng hốt như thế là vì cái gì vậy?". Vị tăng nhân nói:"Thật là đáng sợ quá, tôi đã đào thấy một đống vàng ở trong rừng"....