Dâu quê ra phố bị mẹ chồng coi như osin
Ngược lại với cô “Dâu phố về quê” tôi là “Dâu quê ra phố”.
Tốt nghiệp đại học, tôi có việc làm ở thành phố, rồi lấy chồng người thành phố. Ngay từ khi yêu nhau, tôi đã biết làm dâu thành phố sẽ gặp nhiều khó khăn vì sự khác biệt về văn hóa, sở thích, tính cách…giữa một người nhà quê như tôi và một gia đình “danh gia vọng tộc” thành phố của chồng. Nhưng vì yêu chồng, vì tự tin, và hơn hết tôi tự nhủ rằng, nếu mình thật sự cố gắng thì chắc chắn tôi sẽ được chấp nhận và yêu thương. Song, tôi nhầm.
Ngay khi bước chân vào nhà chồng, nghĩa là ngay buổi tối đầu tiên trở về nhà sau tuần trăng mật, mẹ chồng nắm tay tôi, kéo vào phòng riêng, giọng dịu dàng: “Mẹ muốn nói vài câu với con dâu của mẹ”. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại sau lưng, tôi đã có cảm giác “cảnh giác” khi gương mặt mẹ chồng tôi không còn nụ cười niềm nở. Bà nhìn tôi vài giây rồi nghiêm giọng: “Từ nay, con là dâu nên có phận sự lo toan mọi việc trong nhà”. Bà chậm rãi liệt kê những việc tôi phải “đảm trách”: lo ăn sáng cho cả nhà trước khi đi làm, lo việc nội trợ, từ chợ búa, cơm nước đến giặt dũ, dọn dẹp nhà cửa …”. Lúc đó, chồng tôi, có lẽ vì sốt ruột, nên đẩy cửa bước vào, lên tiếng bênh vợ: “Mẹ! Thơm còn phải đi làm chứ có ở nhà đâu”. Mẹ chồng tôi lạnh băng: “Vậy, mẹ sẽ phải dậy sớm hầu anh chị nhé !”. Tôi khẽ kéo tay anh: “Không sao đâu! Em sẽ cố gắng!”, rồi quay sang mẹ chồng: ” Vâng! Thưa mẹ”.
Buổi sáng, khi trời còn tối mù, dù chồng níu kéo, tôi vẫn gạt ra, bò dậy, xuống bếp bắc hai ấm nước, vừa để pha cà phê, pha trà, vừa để uống trong ngày. Tiếp đó, tôi hầm xương, băm thịt …để hôm thì làm mì, hôm khác nấu phở, bún… Có hôm tôi rang cơm hay đồ xôi…Các món điểm tâm tôi nấu tuy không ngon bằng ngòai tiệm, nhưng tôi nghĩ, dù sao cũng ăn được. Bằng chứng là bố chồng, anh và cô em chồng …đều “chén” sạch sẽ. Riêng mẹ chồng, có lẽ do “không ưa nên dưa hóa dòi”, thường tỏ ý không hài lòng, lúc chê mặn, chê nhạt, khi kêu phở nát, thịt dai…Thậm chí, không ít lần, bà mỉa mai: “Chỉ người nhà quê như cô mới ăn thế này!”. Tôi rất buồn và thất vọng nhưng chỉ lặng lẽ vâng dạ: “Lần sau con sẽ rút kinh nghiệm”.
Hàng tháng, mẹ chồng đưa tôi 1 triệu để chi tiêu mọi việc trong nhà với lý lẽ: “Ngày xưa chúng tôi lo cho chồng cô ăn học. Giờ, lẽ ra anh chị phải có trách nhiệm nuôi bố mẹ. Nhưng thôi! Biết là thu nhập của hai đứa cũng chỉ ba cọc ba đồng nên tôi đóng góp”. Thời gian đầu, tôi cố gắng dè xẻn, huy động hết lương của hai vợ chồng nên cũng tạm đủ. Nhưng giá cả tăng vọt khiến tôi méo mặt. Mở miệng “xin thêm kinh phí” của mẹ chồng thì lại ngại. Vả lại, chắc gì đã được, lại còn bị mắng. Thế nên dạo này, các bữa ăn bị tôi “hạ tiêu chuẩn”: Buổi sáng chỉ có mì ăn liền, xôi hay bánh mì trứng… Bữa tối, thay vì 3, 4 món như trước đậy, tôi chỉ nấu một món mặn và một tô canh, thêm ít dưa giá , rau sống hay dưa leo… Đã không thông cảm, mẹ chồng còn mỉa mai: “Cô định mua nhà riêng hay sao mà tiết kiệm thế?”. Chồng tôi bênh vợ: “Mẹ, Thơm đã rất cố gắng rồi!”. Bà vứt đũa xuống bàn: “Tôi già rồi! Ăn uống thế này, nuốt không nổi!”. Tôi cúi mặt, nước mắt lã chã rơi vào chén cơm…
Video đang HOT
Tôi không biết sẽ tiếp tục cuộc sống “dâu quê ra phố” như thế nào đây? Rất muốn thoát khỏi bà mẹ chồng độc đoán bằng cách thuê nhà trọ ra ở riêng. Nhưng chồng tôi không chịu vì anh là con trai duy nhất. Anh hay nói: “Em ráng chịu một thời gian nữa. Mẹ sẽ hiểu và thương em thôi”. Nhưng tôi không biết “một thời gian nữa” là bao lâu?
Theo Ngoisao
Đàn ông ngoại tình, phụ nữ phải biết thông cảm
Cảm giác lén lút, phiêu lưu trong cuộc tình vụng trộm khiến chúng tôi thích thú. Vì thế, chừng nào chưa bị phát hiện, thì chúng tôi cũng chỉ vụng trộm.
Tôi và cô ấy cưới nhau đến giờ đã được tròn 10 năm và có hai con xinh xắn thông minh. Hai vợ chồng mình đều là dân tỉnh lẻ lập nghiệp tại Hà nội và có công ăn việc làm ổn định thu nhập khá. Ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ vợ chồng hạnh phúc, viên mãn nhưng đang sau sự hạnh phúc ấy, có một bí mật bấy lâu nay tôi vẫn dấu.
Cô ấy là người nhu mì, điềm tĩnh trong mọi việc. Vì thế chẳng có gì lạ khi vợ rất nhàm chán trong chuyện chăn gối. Trong khi đàn ông trai tráng khỏe mạnh như tôi lại có ham muốn và thích sự mới lạ khi "yêu". Chính điều đó, khiến việc sex của 2 vợ chồng chẳng mấy khi mặn mà.
Vì thế mà tôi có bồ. Tuy nhiên, có bồ không đồng nghĩa với việc tôi hết yêu vợ mà chẳng qua tôi muốn thỏa mãn bản thân mình, điều mà vợ không thể làm cho tôi.
Ở trên giường, tôi cũng "chăm" tạo cảm hứng cho vợ, nhưng dường như ham muốn với vợ không thể bằng một phần với bồ. Ở bên bồ, tôi được cưng chiều, cung phụng như một ông hoàng vì nàng rất biết cách chiều đàn ông khi ở trên giường.
Nói là có bồ nhưng tôi cũng chọn cách quan hệ an toàn với họ, chứ không phải bừa bãi, ai cũng có thể đưa lên giường để tránh mang bệnh về cho vợ. Nói ra thì nhiều người lại nói đã "ăn vụng" lại còn không biết xấu hổ.
Nhưng với đàn ông, điều chúng tôi cần không chỉ là một mái ấm gia đình, một chỗ ấm áp tràn đầy tình yêu để quay về sau những giờ làm việc mệt mỏi, hay một người vợ đảm đang, biết chiều chồng, thương con. Mà bên cạnh những điều đó, chúng tôi cũng cần một đời sống tình dục thăng hoa mạnh mẽ.
Nói thật, tôi cũng là thằng đàn ông mạnh mẽ và cuồng nhiệt, nhưng với vợ tôi không dám thể hiện điều đó. Tôi sợ nàng hiểu nhầm mình là thằng đàn ông cuồng dâm, bệnh hoạn khi nghĩ ra đủ tư thế, yêu cầu... bắt nàng làm theo.
Trước mặt nàng, tôi luôn là người chồng dịu dàng, biết cách cư xử. Điều đó khiến vợ an tâm, hạnh phúc và vui vẻ khi có một người chồng biết nâng niu, trân trọng vợ mình chứ không phải loại đàn ông hám thú vui xác thịt... Còn ở bên bồ, tôi có thể làm mọi thứ tôi thích.
Ở bên bồ, nhiều khi tôi có cảm giác cuộc đời thật tươi đẹp, bao dung. Khi tôi làm gì, nàng không trách móc nửa lời, chỉ vỗ về, an ủi. Còn với vợ, khi làm gì sai, mỗi bước chân lê về nhà là một bước khó nhọc. Bởi cảm giác là người thất bại, bởi sự thất vọng hiện lên trên gương mặt vợ làm tôi cảm thấy xấu hổ và tổn thương.
Nhưng không phải vì thế mà tôi ghét bỏ vợ, bởi trong thâm tâm, tôi vẫn biết vợ thất vọng, vợ mắng mỏ... cũng chỉ vì vợ quan tâm, yêu quý mình. Nhưng tôi vẫn ngoài tìm thú vui. Vì sao ư, vì ở bên bồ chúng tôi có thể trút bỏ lại một chút sự lo âu về cuộc sống hàng ngày, được tận hưởng sự nhí nhảnh, vô lo vô nghĩ của họ. Phải nói là từ khi có bồ, tôi vui vẻ, tinh thần phấn khởi hẳn lên. Rồi về nhà với vợ con lúc nào cũng thoải mái, chẳng phải lo âu gì.
Vì thế, nếu chị em nào có lỡ bắt gặp chồng lăng nhăng, ngoại tình cũng đừng vội vàng kết án hay nói lời chia tay. Bởi đa số đàn ông, vợ là người quan trong nhất trên đời với anh ta. Với họ, vợ luôn là ưu tiên số một, còn bồ chỉ là người thay thế, để họ thỏa mãn nhu cầu sinh lý mà thôi.
Cảm giác lén lút, phiêu lưu trong cuộc tình vụng trộm khiến chúng tôi thích thú. Vì thế, chừng nào chưa bị phát hiện, thì chúng tôi cũng chỉ vụng trộm thế thôi. Nhưng thực chất chúng tôi chẳng bao giờ coi trọng những cô gái sẵn sàng ngả vào lòng chúng tôi để moi tiền bạc, địa vị... Vì thế nên vợ cứ yên tâm.
Theo VNE
Méo mặt ngày đèn đỏ bị vợ ép chồng "yêu" Mỗi lần tới ngày "đèn đỏ" của vợ, nhìn vợ lả lơi trong chiếc váy ngủ, anh Thắng hãi lắm. Chuyện tình dục xưa nay vẫn có một "kẻ thù" lớn khiến cho hai vợ chồng phải gián đoạn đó chính là... Ngày đèn đỏ của vợ. Hàng tháng đều đặn "kẻ thù" này lại ghé thăm các cặp vợ chồng. Và nếu...