Đau lòng vì gia đình sỉ vả người mình yêu
Gia đình em ngăn cản vì cho rằng Phương ít tuổi nhưng có vẻ quá già dặn, từng trải, va vấp với nhiều đàn ông. Họ cũng nghĩ rằng cô ấy chỉ lợi dụng em mà thôi.
Em năm nay bước sang tuổi 29. Ở tuổi em, nhiều người đã có vợ con và công việc đàng hoàng. Trong khi đó, bây giờ em mới bắt đầu một mối tình thứ hai của mình. Em hay online và quen cô ấy ở trên mạng. Cô ấy tên Phương, kém em 8 tuổi, nhưng có vẻ suy nghĩ khá chín chắn hơn so với thế hệ 9X bây giờ. Chúng em người Nam kẻ Bắc nhưng hai đứa vẫn quyết định yêu nhau và thường xuyên tâm sự với nhau.
Em là người ít nói, là con út trong gia đình, trên em có hai chị, bố em là tổng giám đốc một công ty, chỉ còn nửa tháng nữa là bố em về hưu. Còn Phương thì xuất thân trong một gia đình nghèo khó. Ba mẹ cô ấy lấy nhau, nhưng sau này bà nội thấy con dâu ốm yếu thì cứ xui ba cô ấy bỏ đi lấy người khác. Cuối cùng, ba mẹ Phương đành về Đồng Nai lập nghiệp với hai bàn tay trắng. Thủa nhỏ, cô ấy đi học cũng phải dắt em đi theo để trông. Đến nay, Phương đã học trung cấp, cũng chỉ còn gần một năm nữa là ra trường.
Em cũng muốn Phương học cho xong rồi đi làm trang trải giúp ba mẹ một phần nuôi em trai ăn học. Những lúc thiếu thốn ăn uống, rồi thuốc men bệnh tật, em cũng gửi cho phương một phần để trang trải giúp cho cuộc sống, mặc dù đồng lương của em cũng chỉ đủ để nuôi bản thân mình. Rồi thì bố mẹ em cũng biết chuyện tình yêu của hai đứa. Nhung thật đáng buồn, gia đình em không những không chấp nhận mà còn buông ra bao lời sỉ nhục, chửi rủa cả em và gia đình Phương.
Phương sợ hãi vì lo rằng gia đình em sẽ gây chuyện. Em đã khuyên nhủ cô ấy nhưng không thể thắng được nỗi sợ hãi đó. Một lần, chị và mẹ em về tận Đồng Nai và đến gặp ba mẹ Phương. Em không chứng kiến cuộc nói chuyện đó song cũng biết được phần nào qua lời kể của Phương. Gia đình em ngăn cản vì cho rằng Phương ít tuổi nhưng có vẻ quá già dặn, từng trải, va vấp với nhiều đàn ông. Họ cũng nghĩ rằng Phương chỉ lợi dụng em mà thôi. Em thì không bao giờ tin như vậy.
Từ khi yêu nhau chúng em nói chuyện gần như suốt ngày. Phương không giấu giếm điều gì ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất. Phương là người hay suy nghĩ, thậm chí em thấy những việc không đáng để suy nghĩ cũng làm cho cô ấy đau đầu. Cũng không tránh được những giận dỗi rồi hờn ghen nhưng chúng em đều bỏ qua cho nhau. Em đã về nhà Phương và thấy ba mẹ cô ấy sống rất tình cảm. Chuyện xảy ra khiến Phương gần như không ăn không ngủ, nửa đêm cô ấy gọi cho em và khóc qua điện thoại. Rồi chị cả em cấm không cho Phương liên lạc với em. Bọn em vẫn tìm cách trò chuyện với nhau qua yahoo nhưng Phương rất sợ những người trong gia đình em. Nỗi sợ ấy em hiểu, nó rất lớn.
Video đang HOT
Nhiều lần em muốn cũng định chấm dứt mối quan hệ này để cho đôi bên được thanh thản và rồi thời gian sẽ chữa lành vết thương. Thế nhưng em không thể dứt ra được. Tình cảm mà chúng em dành cho nhau đã quá mặn nồng.
Hiện giờ Phương không thể tập trung vào việc học. Phần vì suy nghĩ nhiều, phần vì chị em gọi điện và lại đe dọa Phương, thêm nữa là ốm đau bệnh tật. Em thương cô ấy nhưng không biết làm thế nào. Gia đình thì coi em như một đứa trẻ kém thông minh và không va vấp nên không hiểu được chuyện đời. Chị cả em cũng một lần vì tình mà bị lừa tiền bạc, bỏ anh rể đầu tiên. Chị cũng không có con nên mọi chuyện dường như đều áp đặt hết cho em. Dù cho mấy lần em nói chuyện với gia đình nhưng cũng không có ai nghe em nói.
Em biết mọi người quan tâm đến em song em không muốn sự can thiệp thái quá như thế này. Suy nghĩ của em thì không một ai hiểu. Một mình em phải chống chọi lại với 4 người. Nói thật là nếu không nghĩ cho gia đình thì em cũng đã bỏ đi, vì với khả năng của em thì để kiếm được một công việc không phải là khó. Vậy mà chẳng ai nghĩ cho em. Em không còn nhỏ nữa và cũng phải quyết định cho cuộc sống của mình. Em không biết phải làm thế nào để cho gia đình em thôi không làm phiền đến Phương, để cô ấy có thời gian lo cho việc học. Mong anh chị cho em một lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi bị người yêu phản bội
Tôi cảm tính và chấp nhận canh bạc cuộc đời mình rất sớm...
25 tuổi, tôi già dặn, hằn sâu hơn với ngôn ngữ như của một bà mẹ và nhắc đến cuộc tình của mình giống như nói về kẻ bội bạc sau hôn nhân...
Tôi khóc đấy, tôi đang phải khóc vì một cuộc đời sớm bất hạnh. Tuổi thơ tôi không khốn khó nghèo nàn, thời thiếu nữ cũng chỉ thấy niềm vui và thứ ánh sáng màu hồng của gia đình, ba mẹ và cả tình yêu thương anh chị em tôi!. Tôi cứ ngỡ mình sẽ thành công chúa, bước ra như cổ tích, có va chạm cuộc đời thì cũng xứng đáng tơ duyên mang tới chàng hoàng tử tài giỏi. Ở tuổi dậy thì khi đọc một cuốn sách, coi một bộ phim nhẹ nhàng thôi cũng khiến lòng mơ mộng mãi.
Nhưng bây giờ tôi đã trở thành kẻ thất bại, cái chữ tình yêu trở thành nghiệp chướng và hạnh phúc là thứ xa xỉ nhất mà tôi không bao giờ chạm tay vào được... Bạn sẽ hỏi tôi là ai? Bao nhiêu tuổi? Đã xảy ra gì mà khiến tôi cảm thấy bất mãn?
Vâng, tôi là một cô gái bình thường như bao người khác thôi, nhưng tôi có chút duyên thầm, vài tài lẻ đủ để làm xiêu lòng những anh chàng khác, còn tuổi tôi ư? Khi đi ngang một người phụ nữ, sự thất bại là quá sớm khi tôi nói về tuổi tác...
Hạnh phúc là thứ xa xỉ nhất mà tôi không bao giờ chạm tay vào được...
Tôi đã từng hãnh diện, tự hào xen lẫn kiêu ngạo, tôi đã từng mơ mộng, đắm chìm trong thế giới huyễn hoặc của sách và truyện nên có lẽ tôi vội vàng, tôi cảm tính và chấp nhận canh bạc cuộc đời mình rất sớm... Lâu, rất lâu rồi tôi không còn kể về quá khứ, cũng thôi không nhớ nữa về những kỉ niệm ngọt ngào để thêm nuối tiếc... Tôi làm thế để không cho phép mình ân hận về những cái xưa cũ, không bao giờ quay đầu nhìn lại để cảm nhận thật nhiều cái nỗi đớn đau đó. Cuộc sống mới của tôi bắt đầu với vài vết thương, không nhiều, nhưng rất sâu để lại cho tôi sau mỗi cuộc tình...
Bạn sẽ nghĩ phải chăng tôi hào phóng, cho đi, nhận lại tình cảm một cách dễ dàng! Không bạn ạ, nếu chỉ có thế tôi không biết hận, nếu chỉ có thế thì với tính cách của tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng bài học về thứ tha và chấp nhận. Nếu chỉ có thế lẽ nào vì tình yêu vô tội mà tôi trách cứ người khác? Cái quan trọng ở đây chính là khi yêu, tôi đặt cả niềm tin cho người ấy! Tôi hiểu được, yêu là tin tưởng, là đặt mình vào đối phương để nghĩ... Tôi là vậy đấy, coi người khác như mình và mình cũng giống như họ nên tôi san sẻ, gánh hết những khó khăn, vất vả vì nghĩ họ cũng đang làm như thế!
Mối tình đầu, tôi ngốc nghếch và mất mát, tôi trở thành tì vết, hệ lụy của những nỗi nhọc nhằn và mầm mống của sự bất hạnh bắt đầu. Mối tình thứ hai và có lẽ cũng là cái kết của cảm xúc vì giờ đây, tôi không còn ngây thơ, khờ khạo hay vẫn mơ mộng về một trái tim hồn hậu đầy bao dung của một người đàn ông nào khác. 25 tuổi, để tôi già dặn, hằn sâu hơn với ngôn ngữ như của một bà mẹ và nhắc đến cuộc tình của mình giống như nói về kẻ bội bạc sau hôn nhân...
Có phải đâu đây tôi nghe được lời của người nào đó về yêu thương, về sự mong manh vô hình của cảm xúc và cũng được nghe lời khuyên nhủ, đừng làm đau mình thêm em gái nhé... Thật lạ, tôi không biết chị, nhưng có thể chị cũng đang cảm thương cho một cô em gái nào đó, giống như tôi, giống như những người chỉ biết yêu hết mình và yêu bằng một trái tim hi sinh vậy đó!
Đừng làm đau mình thêm em gái nhé...
Đi qua rồi, cái vết xe đổ của thời quá khứ, ánh mắt tôi dường như đăm chiêu hơn, xa xăm hơn và luôn chực khóc... Hôm nay, tôi đang đọc một tác phẩm "Không khóc ở Kuala Lumpur", tôi cảm thấy lòng mình thật trĩu nặng... Lẽ nào tình yêu thật vô tình, lẽ nào đàn ông thật vô cảm như nhau hay vì bây giờ người ta quá quan trọng cảm xúc, quan trọng cái giá trị nhầm tưởng là vô hình đó nhưng lại là yếu tố quyết định sao? Ô hay, khi người ta bất giác nhận thấy không còn tình cảm hiện diện giữa đôi bên thì ép uổng làm sao? Hay yếu ớt, níu kéo... để vô tình xấu đi trong mắt người đối diện?
Thật lạ, tôi cũng là tay sai của những hành động đó, rũ bỏ bản thân mình, chỉ biết yêu đương hoang tưởng về sự trở về của anh, người đàn ông phản bội. Vậy sao hôm nay tôi bình thản nói về chuyện hợp tan, chia ly của những người lụy tình? Vâng, đúng vậy, khi đi qua vùng cay nghiệt về trạng thái tình yêu bi lụy đó thì người ta sẽ đứng lên rất mạnh mẽ, rất nhiệt thành và sẽ có đủ sức mạnh vượt lên đau đớn cũ... Cho dù vết thương chẳng bao giờ mất sẹo, cho dù có vết thương có được tôi che đậy thật kĩ thì khi trái gió trở trời nó vẫn tấy đau, uất, nghẹn lại... thì cho gửi tới người đàn ông nào đó sẽ là chồng tương lai của tôi sau này một câu xin lỗi: "Tất cả chỉ vì em đã quá tin tưởng khi yêu anh".
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Níu kéo vì đã "trót dại" Em đã giao cả đời con gái cho anh ấy Chị có biết rằng, em đã "cho" anh Huy nhiều hơn thế không? Em đã trao cho anh ấy cả đời con gái... Nhưng giờ đây, em tê dại trong nỗi đớn đau khi bị anh ấy phũ phàng bỏ rơi em như thế này. Quyên không giấu được ánh mắt buồn trước...