Đau khổ vì là một người lưỡng tính
Tôi đã có vợ và con trai nhưng bản thân lại đem lòng yêu một cậu đồng nghiệp kém tôi 10 t.uổi.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 35 t.uổi, sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó nhưng tôi luôn nỗ lực để học tập thật tốt. Trải qua nhiều công ty, cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc ưng ý. Tôi là người hòa đồng, nhanh nhẹn, hoạt ngôn nên trong các mối quan hệ, rất nhiều người thích tôi. Cảm xúc của tôi cũng giống như bao người con trai khác, cũng biết rung động, biết yêu song phương và có cả yêu đơn phương.
Cảm xúc ấy sẽ mãi là như vậy nếu như trước đây, khi ra trường, tôi không làm công ty về du lịch thì có vẻ hay hơn. Tại đây, tôi được đồng nghiệp quan tâm, giúp đỡ, đặc biệt là anh phó giám đốc. Ban đầu tôi nghĩ bình thường và rất hãnh diện, hạnh phúc về điều đó. Tuy nhiên, có những lúc quan tâm quá mức lại khiến tôi nghi ngờ.
Anh đã có vợ nhưng vẫn nói thích tôi. Biết được điều này, tôi càng lảng tránh anh, hạn chế tiếp cận. Nhưng tôi càng làm như vậy thì anh càng tấn công hơn. Một lần, anh mời tôi đi nhậu, vì trước đó tôi đã từ chối nhiều lần nhưng lần này vì nể anh và hơn nữa tôi là nhân viên nên miễn cưỡng phải đi. Tôi không uống được nhiều nhưng anh cứ ép uống. Đến chai thứ 5 thì đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng, không biết gì hết. Sau đó, anh chở tôi về khách sạn.
Video đang HOT
Anh lau mặt cho tôi để tỉnh táo và nhân lúc này, anh bắt đầu hành sự. Anh sờ mó và quan hệ t.ình d.ục với tôi. Dù say nhưng trong tôi cảm thấy rất hưng phấn, cảm giác xác thịt mãnh liệt. Tôi chìm sâu vào giấc ngủ, đến gần 5h sáng, tôi bắt đầu tỉnh giấc, tôi và anh t.rần n.hư n.hộng. Anh cũng tỉnh dậy và âu yếm tôi. Anh bảo: “Anh rất yêu em”. Tôi hoang mang khó tả, không hiểu mình đang làm gì nữa, cảm thấy có lỗi. Tôi không biết mình thuộc giới nào đây? Không lẽ mình là gay? Vì sao giờ đây tôi lại có thứ cảm xúc lạ lùng vậy? Chia tay khỏi khách sạn, đầu tôi ngập những suy nghĩ miên man, chán nản.
Những ngày sau đó, anh liên tục đòi hỏi và tấn công tôi mọi cách. Tôi sợ đồng nghiệp và người thân biết nên đã quyết định thôi việc nơi đó và sang một tỉnh khác làm, thay đổi số điện thoại và làm mới mình, bắt đầu lại cuộc sống. Trong một cuộc giao lưu, tôi gặp Tú, hơn tôi 5 t.uổi. Anh cứ dõi mắt nhìn tôi trong lần gặp đầu tiên. Phải nói rằng tôi không đẹp trai, cao 1m70 và nặng 64kg, da ngăm, mọi người bảo tôi có duyên nói chuyện. Hình như tôi có cảm giác như trường hợp cũ. Tôi đoán đúng, anh xin số điện thoại và hẹn uống cafe nói chuyện, đi ăn sáng.
Gặp nhau được vài lần anh lại nói: “Anh thích em”. Lại thế, trong đầu tôi tự hỏi, sao mình đi đâu cũng gặp giới thứ ba vậy trời? Nhưng phải nói rằng anh Tú là người hiểu biết, hiền hậu, biết quan tâm người khác. Chúng tôi hẹn hò nói chuyện và bắt đầu quan hệ t.ình d.ục nhưng chỉ dừng lại ở tay và miệng. Được gần một năm thì tôi về tỉnh xin đi làm lại, một phần vì chạy trốn, một phần tại nhớ nhà.
Tôi không hiểu sao là con trai mà tôi lại có thứ tình cảm, cảm xúc lạ lùng như vậy. Tôi bị ám ảnh hơn một năm trời. Về tỉnh được 4 năm sau thì tôi cưới vợ. Lúc đó, tôi 32 t.uổi và vợ chồng tôi sống chung đến nay đã được 3 năm. Vợ tốt tính, biết điều và chúng tôi đã có một cậu con trai 2 t.uổi kháu khỉnh. Vấn đề t.ình d.ục vợ chồng hạn chế nhiều từ khi vợ sinh con. Nhưng tôi lại là người có nhu cầu rất mạnh về “chuyện đó”. Tôi cảm thấy thiếu thốn và bứt rứt. Những ám ảnh người xưa lại hiện về.
Tôi qua công ty mới làm được 2 năm và chơi thân với một đồng nghiệp nam. Cậu ấy 25 t.uổi, kém tôi 10 t.uổi. Những chuyện vui buồn trong công việc và cuộc sống đều được chúng tôi chia sẻ, góp ý cho nhau. Dần dần, tôi cảm mến em vô hạn, có lúc tưởng chừng như hy sinh cho em. Nhưng giữa em và tôi luôn có ngăn cách vì đúng lúc này, tôi mới nhận ra mình lưỡng tính (bisexual). Tôi biết nhớ nhung em, quan tâm tới em còn em là một người con trai nam tính. Tôi hứa sẽ để trong lòng thứ tình cảm này, sống để dạ, c.hết mang theo. Nếu tôi thổ lộ ra, chắc chắn tôi và em sẽ không được như ngày xưa, tôi không muốn em nhìn tôi với ánh mắt khác.
Theo các anh chị tôi làm như vậy đúng không?
Theo VNE
Mất cảm giác yêu vì nàng chảnh
Chẳng bao giờ anh nghĩ anh lại là người chủ động chia tay em. Bởi lẽ, chỉ bản thân anh mới biết anh yêu em đến nhường nào. Có những lúc, anh đã ngỡ mình sống chỉ vì em và thậm chí có thể c.hết vì em...
Em là một cô gái đẹp, lại là con một gia đình khá giả. Từ thời trung học, em đã là hoa khôi của trường, những "cái đuôi" đeo đuổi em xếp hàng dài cả cây số. Ở nhà em được ba mẹ cưng như trứng mỏng, ra đường thì được các "cây si" hết lòng chiều chuộng. Và thói quen đòi hỏi, thói quen ra lệnh, thói quen mình luôn luôn là tâm điểm đã ăn sâu vào tính cách em.
Anh gặp em trong buổi tiệc sinh nhật của một người bạn. Em hớp hồn anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau cả năm dài đeo đuổi, cuối cùng anh cũng được em nhận lời yêu. Một năm đeo đuổi và hai năm yêu nhau, em đã cho anh biết bao ngọt bùi, hạnh phúc. Nhưng cũng ngần ấy thời gian, em hành anh đến tội bởi tính khí thất thường của mình...
Ba năm yêu em, anh và... ông xe ôm đầu ngõ nhà em vô tình trở thành bạn. Bởi lẽ, một tuần vài lần, anh bị em cho đứng chờ mốc meo ngay đầu ngõ. Em có mọi lý do để cho anh chờ, lúc thì "Anh đợi em trang điểm chút nha", lúc thì "Chờ em chút, nhà đang có việc"... Mà cái "chút" của em kéo dài ít thì một tiếng, nhiều thì cả hai ba tiếng!
Điều làm anh đau đầu nhất là em hết đòi hỏi cái này lại đòi hỏi cái kia. Cứ đến ngày kỷ niệm hai đứa quen nhau là em đòi anh quà. Tốn t.iền không nói, anh khổ nhất là cứ phải vất vả lựa chọn, bởi quà mà không hấp dẫn, thiếu ý tứ là em giận ngay...
Em có cái tật rất lạ, muốn gì là phải được ngay, bất chấp người khác ra sao. 2 giờ đêm, anh đang ngủ ngon thì em điện thoại, bảo "Anh nói chuyện với em chút nha, em muốn có người tâm sự!". Không ít lần anh đang ở cơ quan thì em nhắn tin kiểu như: "Anh đến nhà chở em đi cà phê liền!" - "Anh đang họp" - "Không chở thì từ nay đừng gặp em nữa!". Xong rồi em lại giận.
Ba năm bên em, lòng anh cứ thắc mắc hoài một câu hỏi: Tại sao em thích l.àm t.ình làm tội anh đến thế? Mãi đến gần cuối cuộc tình, anh mới đau khổ nhận ra một điều: Em vui khi làm những điều đó. Những đòi hỏi quá đáng, những hờn giận vô lý, những buồn vui thất thường, những dằn vặt vô cớ đó chỉ là cách để em chứng tỏ quyền lực, chứng tỏ sự "trên cơ" của mình với anh. Em đã quen rồi cái cảm giác quyền lực ấy!
Thế nên tình yêu trong anh cứ c.hết mòn. Và chúng mình chia tay - sau bao nhiêu hẹn hò, bao nhiêu mặn nồng, bao nhiêu yêu thương gắn bó... Thật kỳ lạ, cuộc chia tay chẳng nhiều đau khổ như anh tưởng. Chẳng day dứt, chẳng tiếc nuối, chẳng x.ót x.a, anh chỉ thấy nhẹ nhàng, thanh thản, như vừa giải thoát một gánh nặng.
Theo VNE
Than... ủ lửa Người Việt xưa vốn trọng nam khinh nữ, vậy mà khi nhìn thấy sức mạnh "vong thân" của vợ yếu ớt, đàn ông cũng buộc phải la lên "lệnh ông không bằng cồng bà". Tại sao có thể gọi sức mạnh của phụ nữ là sức mạnh vong thân? Trông người phụ nữ nhỏ bé, yếu ớt, nhu mì chịu đựng là thế...