Đau đớn phận gái mang bầu vẫn…”đi khách”
Mang bầu, cô vẫn phải đi “tiếp khách” lấy tiền nuôi thân và cả gã đàn ông kia nữa.
Ăn ngủ với nhau như vợ chồng, tiền chị làm ra, cả hai cùng chi tiêu chung, đến khi chị phát hiện mình chậm kinh, bảo với gã, gã giãy nảy mắng chị làm ăn tuềnh toàng: “đừng hòng bắt thằng này đổ vỏ”. Câu nói ấy của gã cứa vào lòng chị nỗi đắng cay không thể diễn tả.
Mẹ con chị đã phải trải qua những năm tháng đau khổ, tuyệt vọng.
Sống trên đời, ai chẳng ao ước có được cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy, xum vầy. Thế nhưng, tạo hóa luôn bất công. Hạnh phúc lại như một chiếc chăn hẹp, người này mạnh tay kéo, buộc người kia phải co ro.
Hạnh phúc chồng vợ không mỉm cười với S, nhưng phúc phận dành tặng S một mầm non bé bỏng. Và với S – người đàn bà đi qua nhiều đau khổ, giông bão đó đã trọn vẹn hạnh phúc của một kiếp người.
Biết trước kết cục sau khi sinh đứa trẻ đó ra, chắc chắn không tránh khỏi sự nghi kị, dè bỉu, coi thường của thiên hạ. Biết chắc chắn đứa trẻ ấy sẽ không bao giờ được cha hay gia đình nhà nội thừa nhận.
Nó bất hạnh khi không được mang họ cha nhưng Lữ Thị S không muốn vứt bỏ khi nó chưa kịp nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Một mình vật lộn với những ngày tháng bụng mang dạ chửa không có người thân chăm sóc.
Mang thai tháng thứ 3 vẫn phải đi tiếp khách làng chơi, lấy tiền nuôi thân và nuôi gã đàn ông S trót yêu đến cuồng dại. S đã trải qua những ngày tháng khốn cùng và tủi cực như thế.
Nhưng có lẽ, những kí ức vụn ấy đã lùi vào quá vãng, và giờ đây, chị đã có cuộc sống yên ổn bên giọt máu chị quyết giữ đến cùng này.
Bụng mang bầu vẫn phải đắng cay đi làm gái
Chị lẩm nhẩm trong họng, lắc đầu loay hoay tìm câu giải đáp. Chị không hiểu điều gì ở gã đàn ông ấy khiến chị si mê nhiều đến thế.
Ngỡ tưởng cái kiểu nói chuyện hài hước, dí dỏm, luôn chọc cười mọi người của gã chỉ có các cô gái đang tuổi lớn tầm 17,18 mới đắm mê, hóa ra cũng chẳng chừa người con gái 28, dạn dĩ so với tuổi, và lớn lên quen với khô cằn, nứt nẻ như mảnh đất xứ Quỳ Châu nghèo nơi xứ Nghệ ấy.
Rời bỏ mảnh đất Quỳ Châu, Nghệ An, ra Hà Nội tìm việc làm với mong mỏi thoát khỏi quy luật làm ruộng – lấy chồng – sinh con giống như đám bạn cùng lứa, lơ ngơ nơi xứ lạ, sống tạm bợ trong dãy nhà cũ kĩ dành cho dân lao động, ấm ớ thế nào S quen gã lái taxi quê Nam Định.
Được cái gã lười lao động, chỉ thích ngủ nướng và đánh bạc, thành thử làm chẳng đủ ăn. Cùng cảnh xa nhà, thi thoảng trò chuyện với nhau, lại được đôi ba hành động quan tâm của hắn, cùng cái khiếu nói chuyện hoạt náo như tép nhảy, S và gã gá vào nhau sống nơi phồn hoa thành thị.
Tính S rõ ràng, đã yêu rồi thì say như điếu đổ. Trong khi chưa kiếm được việc làm, gã xui S kinh doanh “vốn tự có”. Mới đầu nghe gã nói, S ngớ người, phân bua “nhà em nghèo thế, làm gì có vốn liếng gì mà đòi huy động vốn để kinh doanh”.
Gã cười ngất trong khi cái mặt S nghệt ra đến tội nghiệp. Biết rõ đằng sau kiểu “chơi chữ” của gã, chị giãy nảy phản đối, nhưng chẳng hiểu gã cho chị ăn bùa mê thuốc lú gì, chị phục tùng hắn vô điều kiện.
Video đang HOT
Từ ngày chị đi làm gái, hắn vốn đã lười lao động lại càng lười hơn. Gã đón đưa chị tới “điểm hẹn” để “giao dịch” với khách hàng khiến mấy chị em “đồng nghiệp” nức nở khen chị ăn nên làm ra, chơi sang, đi hẳn taxi đi làm. S giấu nhẹm chuyện tình nhân chở mình đi làm gái. Nỗi nhục nhã, ê chề ấy thiên hạ biết, thiên hạ cười cho thối mũi.
Ăn ngủ với nhau như vợ chồng, tiền chị làm ra, cả hai cùng chi tiêu chung, đến khi chị phát hiện mình chậm kinh, bảo với gã, gã giãy nảy mắng chị làm ăn tuềnh toàng: “đừng hòng bắt thằng này đổ vỏ”. Câu nói ấy của gã cứa vào lòng chị nỗi đắng cay không thể diễn tả.
Khi biết đích xác chị đang mang bầu, giọt máu ấy là của gã. Trái với phản ứng bình thường của kẻ được làm cha, gã đùng đùng nổi giận. Gã ném cho chị 500 ngàn và bảo chị tự đi giải quyết hậu quả.
Hắn không muốn đứa trẻ ấy chào đời. Bất kể chị van xin, cầu khẩn tha thiết được giữ lại đứa bé, gã lạnh lùng bỏ vào chiếu bạc trong tiếng í ới sát phạt của đám bạn mê đỏ đen.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, không thấy gã trong nhà, người ta bảo bắt gặp gã khoác ba lô đi từ lúc tờ mờ sáng. Bất giác đưa tay lên bụng, đôi mắt chị sũng nước.
Một mình bơ vơ nơi xa lạ, không còn một đồng một cắc trong tay, để duy trì sự sống, Lữ Thị S tiếp tục đi làm gái, tiếp tục sống bằng cái nghề nhục nhằn, tủi phận, bị xã hội rẻ rúng này.
Đối với S, những ngày tháng tăm tối đó tưởng như đẩy chị xuống bùn đen vĩnh viễn. Chị nghĩ tới giải pháp của gã tình nhân trước khi ra đi và món tiền “ân huệ” gã ban cho mẹ con chị.
Nhưng đứa trẻ nào có tội tình gì. Tại sao phải tước đoạt quyền sống của nó? Nhưng nếu sinh nó ra, lấy gì để nuôi con? Cuộc sống sau này của hai mẹ con sẽ ra sao? S không thể trở về quê hương, mảnh đất nghèo ngày đêm chị đau đáu.
Dù ước ao được trở về đoàn tụ với gia đình, được sà vào vòng tay mẹ khóc như ngày thơ bé, nhưng với chiếc bụng bầu này, làm sao S có thể kkệ nệ hồi hương?
Những giọt nước mắt tủi phận đua nhau tuôn chảy như cợt nhả số phận bi đát của chị. Những đêm trắng với tay kéo chiếc chăn chiên bé tẹo không đủ ấm, những giọt nước mắt lại rơi, vắt từ ngày này qua ngày khác.
Thai kỳ chuyển sang tháng thứ 4, mấy người bạn làm cùng cấm cản, S mới chịu nghỉ làm, xin rửa bát thuê trong một nhà ăn nhỏ tận bên Gia Lâm. “Dù sao vẫn phải duy trì sự sống, nay đã vậy, còn sau này, khi con ra đời nữa”.
Đứa trẻ chưa chào đời, nhưng sợi dây mẫu tử vô hình thôi thúc chị phải sống, phải đi qua những năm cùng tháng tận ngặt nghèo này. Đứa trẻ chưa chào đời trở thành nguồn động viên thôi thúc chị sống và bước qua những năm tháng khốn khó nhất của cuộc đời.
Đến mẹt tôm riu cũng bị hất đổ
Sinh con trong nghèo khó, chẳng có bất cứ đồ vật nào giá trị. Đến tấm áo của con cũng là do tấm lòng thơm thảo của các chị em khu xóm trọ cắt may từ dăm tấm vải màn cũ dành cho.
Chị đã tính đến nước quay trở lại con đường làm gái. Bởi lẽ, làm ở quán cơm, đồng lương rẻ mạt, cả ngày quần quật làm ở đó, lấy đâu ra thời gian ôm ấp con.
Chị sợ con trai chị lạ hơi mẹ. Nó là núm ruột sinh tồn của chị mà chị không nâng niu, chở che của nó, tội nghiệp đứa nhỏ, không đành, chị xin nghỉ làm ở quán cơm.
Ăn uống thiếu chất, S mất sữa, con trai đói ngày đêm khóc ngằn ngặt. Trước cám cảnh ấy, dòng suy nghĩ vụt qua trong đầu. Hình ảnh của những gốc cây lặng lẽ, những ngọn đèn đường vàng vọt, những tốp thanh niên rú ga ầm ĩ đánh thức phố đêm, những gã đàn ông say rượu buông lời mơn chớn, ngã giá.
Lữ Thị S thoáng rùng mình. Trở lại con đường làm gái, hay về quê sống cuộc đời nghèo khó nhưng có người thân ở bên? S đấu tranh với chính mình và cuối cùng hình ảnh của quê nghèo, của mẹ già bừng sáng trong dòng nghĩ suy mụ mị của chị.
Vẫn bọc quần áo đơn sơ như ngày ra đi, ngày về chị ôm theo đứa con chưa kịp cứng cáp. Đặt chân tới cổng làng, dọc con đường đất đỏ dẫn lối trở về nhà, ai cũng nhìn theo bóng mẹ con chị, đoạn quay sang thì thào bàn tán.
S tự nhủ sẽ bỏ tất cả những lời đàm tiếu ấy sau lưng, sẽ can đảm đi về phía trước. Vậy mà chẳng hiểu sao, sống mũi vẫn cay và mắt vẫn hoe đỏ sậm sùi.
Mẹ chị khóc lặng nhìn đứa con gái út tiều tụy, xác xơ ôm đứa trẻ trong lòng. Không cần nói bất cứ điều gì, bà hiểu tất cả. Bà ngồi xuống bục thềm, kêu gọi vong linh người cha quá cố của S, tự trách mình không biết nuôi dạy con nên người.
Người ta vẫn bảo, đến hổ dữ cũng chẳng bao giờ ăn thịt con. Mắng S là thế, trách S khờ dại là thế, nhưng chính mẹ chị lại là người dang tay đón mẹ con chị vào lòng.
Người ta vẫn bảo “máu chảy ruột mềm”, cùng là máu mủ ruột rà, chị vấp ngã được người trong nhà nâng niu, dỗ dành, nhưng còn những người khác – những người thích mang câu chuyện, số phận của người khác ra để đàm tiếu.
Người ta bảo chị là “đồ mất nết”, “đồ lẳng lơ”, và nặng nề hơn là “đồ gái lăng loàn”, bảo gia đình chị không biết dạy con, để chị có con rơi, con vãi. Mỗi lần như thế, chị chỉ biết cắn răng chịu đựng người đời nhiếc móc.
Ngay cả mẹt tôm riu chị mang ra chợ bán, cũng bị người ta đuổi đi. Người ta không muốn một người đàn bà thiếu phẩm hạnh nhập hội buôn bán với họ. S từng nghĩ tới việc bỏ xứ ra đi, nhưng quê hương, mẹ và những người anh trai thương yêu chị đã níu giữ đôi chân S lại.
Không bán được ở làng, chị lặn lội chạy chợ từ sáng tinh mơ, đạp xe lên chợ huyện, sang làng bên buôn bán. Chị muốn chứng minh cho mọi người thấy, chị không dễ dàng bỏ cuộc, không dễ dàng gục ngã giống như ngày xưa, chị đã kiên quyết giữ lại đứa trẻ bên mình.
Con trai chị giờ đã học lớp 4, năm nào con cũng được danh hiệu học sinh tiên tiến, biết thương mẹ và làm các việc vặt trong nhà đỡ đần bà và mẹ. Nhìn con lớn khôn từng ngày, ngoan ngoãn, biết vâng lời, S bảo đó có thể gọi là niềm hạnh phúc của người làm mẹ.
Để có một hạnh phúc cho ngày hôm nay, ít ai biết được mẹ con chị đã phải trải qua những năm tháng đau khổ, tuyệt vọng, bị kì thị, ghẻ lạnh đến chừng nào.
Và người đem lại bến đỗ, bình yên, sức mạnh cho Lữ Thị S không ai khác, chính là đứa con của chị. Đứa con ấy mang họ mẹ và nó mang cái tên với ý nghĩa là Ánh sáng mặt trời – thứ ánh sáng soi rọi và truyền hơi ấm cho số phận nhiều nức nở của chị.
Theo Giáo Dục VN
Cô gái bán hoa tâm sự về lạm phát, hoa hậu
"Đúng là từ đầu năm tới nay khách đi cũng ít hơn, hầu như không còn khách hào phóng "boa" thêm, năm ngoái đi "tàu nhanh" cũng phải 150.000 đồng/lần, giờ có khi khách trả 50.000 đồng/lần cũng đi miễn sao có khách", Huệ chia sẻ.
Không đủ việc làm, công nhân bán thân nuôi miệng
Tôi gặp Huệ khi cô đứng lấp ló bắt khách ở gốc cây xà cừ gần cổng vào Công viên Hòa Bình (đường Phạm Văn Đồng, Hà Nội).
Cô có dáng người cao, hơi gầy, khuôn mặt sắc cạnh làm nền bằng làn da nhợt nhạt, quanh mắt là vết thâm quầng do thiếu ngủ.
Huệ khoác trên mình chiếc áo mỏng tanh, cổ áo trễ sâu, mặc cùng chiếc quần bò rách một vài chỗ không đáng rách, nhìn qua nhiều người sẽ nghĩ ngay đến con người trong quá khứ của cô, chỉ vài năm trước có lẽ từng làm xiêu lòng bao chàng trai mê sắc.
Kinh tế khó khăn đã làm lượng khách và giá đi khách của Huệ giảm dần. Nhiều lần các cô chấp nhận đi với giá chỉ 50.000 đồng/lần.
Quan sát Huệ trong hơn một tiếng, chỉ có hai người khách dừng lại để hỏi han vài câu rồi lại kéo ga chạy thẳng.
Cô đang thấp thỏm đứng ngồi thì tôi đến, lúc đầu cô tỏ vẻ e ngại khi biết tôi là phóng viên, cô quả quyết "anh đi tìm người khác, em không muốn dây đến nhà báo". Sau một hồi thuyết phục cô đồng ý kể chuyện đời mình.
Huệ năm nay 21 tuổi, và đã có hơn 2 năm trong nghề "bán hoa". Cô là thứ 4 trong gia đình có 6 anh chị em ở một huyện ngheo thuộc Hà Tây cũ, 3 anh chị trên Huệ đều đã lập gia đình ở quê, còn hai em vẫn đang đi học. Huệ chỉ học hết lớp 9 rồi đi làm.
Ban đầu cô đi làm công nhân cho một công ty điện tử ở Vĩnh Phúc, nhưng tới năm 2010 kinh tế bắt đầu khó khăn, các đơn hàng không đủ để tất cả công nhân đều có việc làm, vậy là công ty phải cho công nhân nghỉ luân phiên, Huệ kể, làm được 3 ngày lại phải nghỉ 7 ngày, không có việc, lương công nhân đã thấp lại bị cắt giảm đủ thứ.
"Vào một buổi tối em đang đi bộ một mình về chỗ trọ thì có ông xe ôm gạ gẫm vào nhà nghỉ với ông ấy rồi ông ấy cho một triệu. Đang buồn chuyện gia đình lại gặp lúc bí bách cần tiền nên em nhắm mắt đưa chân.
Nhưng sau khi quan hệ xong, ông ấy bảo em không còn trinh nên chỉ cho có 500 ngàn. Từ sau lần đấy em bắt đầu đi bán cái vốn tự có của mình để lấy tiền chi trả cho cuộc sống hàng ngày, và ông xe ôm kia cũng trở thành người bắt mối khách về cho em", Huệ kể lại cái lần đầu tiên đưa cô tới với nghề "bán thân nuôi miệng".
Công việc ở công ty bết bát, trong khi việc bán thân lại dễ dàng kiếm được tiền, Huệ dần bỏ công việc ở công ty chuyển sang làm gái bán hoa chuyên nghiệp.
Ban ngày cô thường la cà tại các quán nước ở khu vực công viên Hòa Bình đợi các ông xe ôm hoặc các người bạn cùng nghề kiếm được khách gọi đi, đêm xuống cô ra đứng bắt khách ven đường.
Huệ kể, đi làm em cũng có gặp và quen một số người bạn trước kia cũng đi làm công ty như em, nhưng thiếu việc, thu nhập không đủ sống nên cũng phải đi làm nghề này. Thậm chí có cô ngày đi làm ở công ty, đêm lại tranh thủ ra đường bắt khách kiếm thêm thu nhập chi trả cho cuộc sống ngày càng đắt đỏ.
Kinh tế khó khăn, 50.000 đồng cũng đi
Hơn 2 năm làm "nghề", Huệ không nhớ mình đã tiếp bao nhiêu khách, chỉ nhớ mang máng bình quân một ngày đêm cô tiếp khoảng 3-4 khách, ngày nhiều thì 8-9 khách, tuy nhiên cũng không ít ngày không kiếm nổi một người.
Cùng bán cái "vốn tự có", Huệ làm cả năm không bằng hoa hậu đi khách một lần
"Có hôm phải tiếp nhiều khách quá em bị xuất huyết, người đau nhức phải nghỉ liền mấy ngày để cơ thể trở lại bình thường sau đấy mới dám đi làm tiếp", kể tới đây mặt Huệ nhăn lại, biến dạng vì vẫn còn kinh hãi những lần như vậy.
Trong hơn một năm đầu làm nghề, cô gái quê khỏe mạnh, phổng phao mỗi lần đi khách đều được trả cao từ 500 tới 1 triệu/lần cho một tiếng đồng hồ.
Nhưng cùng với thời gian, nhan sắc đi xuống, kinh tế ngày càng khó khăn, giá đi khách của những người làm nghề như Huệ cũng theo đó giảm dần.
Kể tới đây giọng Huệ chùng xuống, mới năm trước khách có đi "tàu nhanh" (khoảng 15 phút) giá thấp nhất cũng 150.000 đồng/lần, nếu hơn 1 tiếng là 300.000 đồng/lần, còn qua đêm phải từ 700.000 đồng trở lên. Nhưng từ đầu năm tới nay khách vắng hẳn, giá cũng giảm thêm, nhiều khi vắng khách quá có người trả 50.000 đồng/lần em cũng đi.
"Nhiều hôm có khách là may rồi, người cũng đỡ thấy hiu quạnh", Huệ thật thà.
Từ kinh nghiệm đi khách của mình, Huệ rút ra một kết luận, từ giữa năm 2011 trở về trước khách đi qua đêm nhiều với các thành phần chủ yếu là thợ xây, công nhân cơ khí; từ giữa năm 2011 tới nay khách lại chủ yếu là cánh lái taxi, xe ôm, phần lớn là đi "tàu nhanh", hiếm hoi lắm mới có một người đi qua đêm.
Không những giá cả giảm, sự "hào phóng" của khách cũng giảm theo: "Trước đây mỗi lần em làm khách vừa lòng đều được họ "boa" thêm, nhưng giờ những vị khách hào phóng như vậy ngày càng hiếm, mỗi đồng tiền họ bỏ ra đều phải được hưởng tương xứng, nên làm việc mệt hơn nhưng tiền công lại ít hơn", Huệ cay đắng.
Huệ than thở, giờ đang là mùa bóng Euro, người ta cũng đi ít hơn, chỉ tranh thủ đầu giờ tối còn có khách, chứ tới gần 11h đêm là vắng hẳn, người ra đường còn không có, nói gì tới người có nhu cầu.
Tủi phận với hoa hậu
Khi đề cập tới chuyện hoa hậu bán dâm bị công an bắt thời gian gần đây, Huệ khẽ rùng mình: "Cùng là con người, cùng đi bán cái vốn tự có của mình, sao mỗi người một khác, họ chỉ cần đi vài ngày đã bằng em làm vài năm. Nhiều cô chẳng cần bỏ nhiều công sức, chỉ chụp vài cái ảnh, chỉnh sửa tý rồi tung lên mạng, thế là thành nổi tiếng, giá lại cao ngất ngưởng".
"Em biết mình chẳng là gì để so sánh với họ, cùng lắm chỉ chung nghề, nhưng các hoa hậu đều nổi tiếng, có tiền để chăm sóc sắc đẹp, chứ nhiều cô đâu có thông minh, giỏi giang lắm, có khi cũng chỉ học hết cấp hai, cấp ba như bọn em", Huệ nhận xét giọng đầy chua xót.
Giờ Huệ chỉ mong muốn mọi người làm ăn tốt hơn, kiếm được nhiều tiều, mùa Euro sớm qua để cô có thêm nhiều khách hơn, giá cũng cao hơn.
Nhẩm tính về thu nhập, trung bình mỗi ngày Huệ cũng kiếm được khoảng 500.000 đồng, ngày nhiều nhất cô kiếm được là 1,4 triệu đồng.
Số tiền kiếm được phần lớn cô dùng để đốt vào các thú vui vô bổ, như nhậu nhẹt, bài bạc, hoặc dành thời gian chơi game, lướt mạng.
"Kiếm được tiền phải hưởng thụ chứ, cũng chưa biết ngày mai sống hay chết, nên cứ lo cho ngày hôm nay trước, sống được mới làm đươc việc, kiếm được tiền", vừa dứt lời có khách tới chào 150.000 đồng cho một giờ đồng hồ, cô gật đầu cái rụp, rồi vội nhảy tót lên xe.
Người đàn ông trung tuổi đưa chân vào số, kéo ga rồi phóng vút về hướng cầu Thăng Long, rồi mất hút vào màn đêm...
Theo Phunutoday
Chuyên gia nghiên cứu về mại dâm nói về hoa hậu 'tú bà' Mỹ Xuân Hiện tượng hoa hậu Mỹ Xuân bán và môi giới mại dâm là một điều xỉ nhục, sự bôi nhọ đáng xấu hổ và sự xúc phạm lên vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam. 2 tuần sau khi nữ diễn viên, người mẫu Hồng Hà bị bắt vì mại dâm, mới đây hàng loạt những người mẫu, hot girl, thậm chí...