Đau đớn lấy kẻ cưỡng bức mình
Giờ đây, nhiều lúc tôi tự trách mình đã ngu dại mà đồng ý làm vợ con quỷ dữ đó.
Tôi sinh ra tại một thị trấn nhỏ ở ngoại thành Hà Nội, là một thiếu nữ được cho là xinh xắn, dễ thương, tôi được rất nhiều bạn trai để ý. Đây cũng là một nguyên nhân khiến tôi sao nhãng học hành. Ước mơ làm cô giáo dạy văn đã trượt khỏi tay khi tôi không đỗ được vào cao đẳng sư phạm. Nhưng đó chưa phải là kết cục xấu nhất.
Trong một lần đi chơi khuya, một người đàn ông mà tôi quen biết, lớn hơn tôi 7 tuổi đã đưa tôi về. Trên đường về, anh ta đã chiếm đoạt đời con gái của tôi. Đau đớn, tuyệt vọng, tôi định tố cáo anh ta ra trước pháp luật. Tuy nhiên, người đàn ông này sau khi cưỡng đoạt tôi thì ngày nào cũng đến nhà tôi van xin. Anh ta bảo anh ta làm việc đó vì quá yêu tôi và anh ta xin được lấy tôi làm vợ.
Lúc đầu, tôi cương quyết phản đối vì trong lòng, tôi không hề có cảm tình gì với anh ta. Đặc biệt, kể từ sau khi anh ta làm trò đồi bại, với tôi, anh ta là một con quỷ râu xanh, một kẻ mà chắc chắn tôi sẽ căm thù suốt cuộc đời.
Thế nhưng, sau khi nài nỉ, lạy lục tôi không được, anh ta giở mặt tuyên bố, nếu tôi mà tố cáo anh ta thì anh ta sẽ nói là tôi tự nguyện, rằng tôi sẽ không bao giờ lấy được chồng kể cả khi anh ta bị kết tội đi tù… Những lời đe dọa của anh ta khiến tôi lo sợ…
Cứ thế, lúc thì đe dọa, khi lại năn nỉ van xin, anh ta đã làm tôi thay đổi ý định tố cáo và quyết định nhắm mắt đưa chân, làm vợ anh ta khi mới ở tuổi trăng tròn.
Video đang HOT
Cái giá phải trả
Người đàn ông này là một lái buôn đồ giả cổ. Anh ta kiếm tiền khá nhiều, nhưng tính tình thì hết sức thô lỗ. Ngay sau khi cưới được tôi, những lời ngon ngọt van xin, những lời hứa yêu thương chiều chuộng tôi đã biến mất rất nhanh. Thay vào đó, anh ta suốt ngày đi rượu chè, về nhà lại mắng chửi tôi. Biết tôi lấy anh ta chỉ vì bị ép uổng chứ không phải yêu thương, anh ta lại càng tức tối hơn. Người lẽ ra phải căm thù và có quyền trách cứ là tôi, thì giờ lại chuyển ngược thành “chồng tôi”.
Nói ra chữ “chồng tôi” quả thực quá xót xa, đau đớn, bởi trên thực tế tôi cũng không bao giờ coi anh ta là chồng. Có lẽ chính sự khinh bỉ luôn hiện trên nét mặt tôi, đặc biệt trong lúc quan hệ vợ chồng, tôi luôn tỏ thái độ ghê tởm anh ta, nên anh ta càng căm tức tôi hơn. Tôi đã phải gánh chịu mọi sự hành hạ từ thể xác tới tâm hồn. Nhiều khi, anh ta làm nhục tôi bằng cách sau khi quan hệ thì ném vào mặt tôi một mớ tiền như cho một gái bán hoa. Có khi, đang quan hệ nhưng thấy tôi lạnh nhạt, kẻ mà tôi gọi là chồng giang thẳng tay tát vào mặt tôi, túm tóc tôi bắt nhìn vào mặt hắn.
Gã chồng khốn kiếp của tôi cũng không cho tôi gặp gỡ, quan hệ với bạn bè cũ vì cho rằng, ngày còn đi học tôi đã yêu người nọ người kia. Trong lúc đó, hắn ta lại đi quan hệ với đủ loại người. Về nhà, hắn còn kể lể với tôi là đi chơi gái thế nọ thế kia, hòng làm tôi đau đớn hơn.
Một điều không may mắn (hay có khi lại là may mắn), là tôi không có con với anh ta. Lấy nhau đã 6 năm rồi, nhưng tôi chưa hề có thai lần nào. Tôi tự nghĩ, phải chăng vì tôi và anh ta đều căm thù nhau nên tôi không thể có thai?
Nhìn thấy những phụ nữ khác bồng con, nhiều lúc tôi cũng thèm được làm mẹ. Nhưng có lúc, tôi lại thấy mình may mắn vì không phải sinh con với kẻ mà tôi căm thù. Giờ đây, nhiều lúc tôi tự trách mình đã ngu dại mà đồng ý làm vợ con quỷ dữ đó. Ừ thì có thể mang tiếng bị cưỡng hiếp, hay cũng có thể bị coi là lăng nhăng, thì đã sao? Gái bán hoa hoàn lương còn lấy được chồng tử tế, sao tôi lại sợ những lời đe dọa của hắn để bây giờ phải sống trong địa ngục thế này.
Giờ đây tôi muốn thoát ra khỏi hắn mà chưa biết làm cách nào. Nếu có thể, tôi sẽ xuống tóc vào chùa, tránh xa mọi sự thị phi, tránh xa cuộc sống ô nhục này. Nhưng tôi lại sợ. Không biết hắn có để yên cho tôi không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu người bỏ vợ
Cho tới bây giờ nhìn lại tất cả những gì đã qua tôi không tin đó là sự thật mà giống như một vở kịch, có trường đoạn, có kịch tính và trong vở kịch đó tôi là nhân vật chính. Một vở kịch chưa có hồi kết.
Học xong 3 năm cao đẳng tôi may mắn xin được việc thành phố. Là cô gái năng động, hình thức ưa nhìn, tôi được sếp phân công nhiều công việc khác nhau như viết lời dẫn, kịch bản cho các chương trình... Tôi thử sức với việc dẫn chương trình. Mọi việc đến với tôi có vẻ rất suôn sẻ và trong suy nghĩ của bạn bè tôi là người may mắn...
Nhưng tôi chỉ thực sự thấy mình may mắn khi gặp anh. Có lẽ do đã theo dõi tôi dẫn chương trình nhiều lần nên anh quý mến tôi, vì vậy sau mỗi chương trình tôi đều nhận được một món quà từ anh, với những lời nhắn rất dí dỏm: "khi em nhận được món quà này em là người hạnh phúc, và khi em nhận món quà của anh 3 lần em là người may mắn, anh sẽ xuất hiện. Và bây giờ ai đó đang đọc những dòng chữ này hẳn là cô gái xinh đẹp và thông minh". Sau mỗi lần nhận quà trong suy nghĩ của tôi lại là những mường tượng về hình ảnh của người ấy, nghĩ và mơ về tương lai, biết đâu đây lại là người mình cần tìm.
Lần thứ ba nhận quà của anh đúng vào hôm sinh nhật của tôi, anh xuất hiện chững chạc, điềm tĩnh, tự tin, anh mời tôi đi uống nước. Vốn cẩn trọng trong mọi thứ và hơi e dè khi nhận lời anh, nhưng khi tiếp xúc với anh, anh tạo cho tôi cảm giác gần gũi và chân thật. Tôi thừa nhận mình đã có cảm tình với anh...
Sau những buổi đi chơi, tìm hiểu, tôi nhận lời yêu anh và trong mỗi công việc tôi làm anh đều dõi theo. Những ngày giá lạnh tê người của miền Tây bắc, anh vẫn đến thăm tôi trong những chuyến tôi đi công tác xa. Là chủ doanh nghiệp không có nhiều thời gian nhưng tôi biết anh đã sắp xếp thời gian để được bên tôi. Lo lắng tôi không quen với sinh hoạt và ăn uống khi đi tuyên truyền ở vùng sâu, vùng xa, anh vào bản xem tôi biểu diễn và mang bao nhiêu là đồ nào sữa, nào bánh... Khi tôi diễn xong 10h30-11h anh lại ra thành phố để ngày mai tiếp tục công việc. Tôi thương anh, yêu và thấy mình cần có anh. Rồi khi tôi trở về anh lại về phòng trọ của tôi tự mình nấu nướng những món ăn tôi thích và động viên tôi ăn thật nhiều, anh cũng duy trì thói quen mua và cắm hoa hướng dương trang trí trong phòng. Tôi cảm nhận được tình cảm chân thật anh dành cho tôi...
Cái tin anh có vợ và con gái làm tôi sốc... tôi không tin vào sự thật đó. Tôi tự hỏi mình là tại sao lại thế này? Tại sao anh không cho tôi biết điều đó sớm hơn biết rằng bây giờ anh đã ly hôn, nhưng tôi vẫn rất kỳ thị với những người đã từng có gia đình, liệu rằng khi biết điều này bố mẹ tôi sẽ nghĩ gì?... Tôi phải làm thế nào đây? Bạn bè bảo tôi nên chia tay bởi anh đã một lần bỏ vợ thì không lẽ gì không thể bỏ tôi. Không một ai đồng ý mối quan hệ này.
Tôi cảm nhận được tình cảm chân thật anh dành cho tôi... (Ảnh minh họa)
Suy nghĩ nhiều, vượt qua định kiến của chính bản thân tôi vẫn yêu anh vì biết rằng anh đã chân thật khi kể cho tôi tất cả những điều đó, quan trọng hơn cả là tôi yêu anh, tôi và anh quyết định tiến xa hơn. Để cuộc sống hai vợ chồng được gần gũi và tôi có điều kiện chăm sóc gia đình, không phải đi công tác xa, anh đã đề nghị tôi bỏ công việc đang làm về công ty anh. Biết chuyên ngành văn hóa tôi học không liên quan gì đến các dự án xây dựng của anh, nhưng tôi cũng đã suy nghĩ: làm doanh nghiệp tuy không ổn định nhưng kinh tế dễ phát triển hơn, nhiều điều kiện thuận lợi hơn.
Biết tin tôi nộp đơn xin nghỉ mọi người gặp tôi để giáo huấn. Vốn đã không đồng ý mối quan hệ của tôi, nay lại thấy tôi vì anh mà bỏ việc, người tốt thì khuyên tôi "hãy cứ làm ở đây chuyên môn của tôi vững nếu tiếp tục sẽ tiến xa hơn, mà sau này cuộc sống gia đình có gì trục trặc mình vẫn có kế sinh nhai". Người xấu lại đặt điều rằng tôi tham tiền của anh nên mới như vậy... Tất cả những điều đó tác động đến tôi. Tôi băn khoăn, đắn đo, nhưng khi nghe anh phân tích "mọi người đâu có hiểu hoàn cảnh anh và em, anh hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho em..." và tôi lại nghe lời anh.
Thời gian đầu anh hướng dẫn tôi làm quen với cuộc sống mới, tôi bắt nhịp khá nhanh và thấy mọi thứ không có gì vướng mắc, cuộc sống dần trôi êm đềm và bình lặng. Anh rất quan tâm và chiều chuộng tôi, anh cũng luôn quan tâm, gần gũi với bố mẹ tôi, dần dần bố mẹ cũng nhận ra những điểm tốt từ anh và dần chấp nhận anh... Nhưng tới một ngày...
Tôi phải đi thuê trọ vì anh và một người bạn nữa nhận thầu một công trình lớn nhưng người kia lại biến mất cùng số tiền khổng lồ cả hai bên góp lại. Là giám đốc chồng tôi mang thế chấp cả nhà cửa và các vật dụng trong nhà vẫn không bù lại số tiền đó. Nếu tới thời hạn chồng tôi không hoàn thành công trình đó sẽ phải nộp phạt nặng hơn là phải đi tù, giờ đây tôi đang có bầu cháu bé 7 tháng. Trước kia với niềm hạnh phúc lớn lao chờ cháu bé ra đời nhưng bây giờ... tôi lo sợ cho cuộc sống của hai vợ chồng, lo sợ cho tương lai của con... lo sợ!!!
Tôi vẫn cố gắng duy trì thói quen cắm hoa hướng dương mỗi ngày. Hoa hướng dương - loài hoa luôn hướng tới ánh sáng mặt trời và cầu mong một tương lai tươi sáng hơn
Theo Bưu Điện Việt Nam