Đang ngồi ăn tối, bạn trai bỗng quỳ gối cầu hôn trước đông người, tôi mỉm cười đồng ý nhưng khi ra về, tôi trả lại nhẫn luôn
Lúc đó, trong đầu tôi trống rỗng, chỉ còn sự xấu hổ vì bị mọi người chỉ trỏ, quay video, hô hào “đồng ý đi”.
Cuối tuần vừa rồi, Tú hẹn tôi đi ăn tối tại một quán lẩu nướng buffet. Chúng tôi cũng thường tới nơi này ăn, cuối tuần nên nơi này rất đông và ồn ào, luôn phải đặt bàn trước thì mới có chỗ. Thế mà không biết vì sao, Tú lại “kiếm” được một bàn ngay giữa nhà hàng.
Tôi là một người hướng nội, còn Tú thì hướng ngoại. 2 đứa gần như là đối lập trong tính cách, thế mà lại thu hút nhau một cách kỳ lạ. Tôi thích sự lạc quan, vui vẻ, nhiệt huyết của Tú. Còn Tú lại thích sự trầm tĩnh, nhẹ nhàng của tôi. Chúng tôi yêu nhau cũng đã 2 năm nay, gần như chẳng mấy khi giận nhau. Bởi khi Tú nổi nóng thì tôi im lặng và cho qua. Khi tôi giận thì Tú sẽ tìm mọi cách khiến tôi vui một cách nhanh nhất. Thế nên tình cảm của chúng tôi khá tốt, cũng đã về thăm nhà nhau vài lần rồi.
Nhưng chính cuối tuần vừa rồi đã khiến mọi thứ trở nên rối tung. Tú cầu hôn tôi ngay tại quán buffet đó, trước đông đảo mọi người. Nhân viên nhà hàng mang hoa, bánh kem ra, còn Tú thì quỳ xuống đưa hộp nhẫn hỏi tôi có đồng ý lấy anh không? Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn chúng tôi, có vài người còn lấy điện thoại ra quay lại để đăng lên mạng xã hội. Tôi ngại ngùng đến đỏ bừng mặt.
Tôi cũng đã tính sẽ kết hôn với Tú, chỉ chờ anh ngỏ lời. Nhưng tôi muốn anh bàn kỹ với tôi về vấn đề này trong không gian yên tĩnh hơn là cầu hôn công khai, ồn ào.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Lúc đó, trong đầu tôi trống rỗng, chỉ còn sự xấu hổ vì bị mọi người chỉ trỏ, quay video, hô hào “đồng ý đi”. Tú thì quỳ bên cạnh, khuôn mặt cười tươi rạng rỡ, chiếc nhẫn kim cương lóng lánh nhưng đập vào mắt tôi lại khó chịu đến thế. Anh không hiểu tôi. Anh chỉ nghĩ bản thân làm vậy là “oai”, là “ga lăng” là “lãng mạn”.
Để cứu vãn danh dự cho Tú, tôi đã mỉm cười đồng ý cho anh đeo nhẫn, ôm bó hoa và tỏ vẻ hạnh phúc để chấm dứt sự ồn ào lúc đó. Nhưng suốt thời gian sau đó, tôi không ăn thêm được miếng nào nữa, chỉ muốn về ngay lập tức.
Chờ đến lúc về gần tới nhà mình, đi qua một đoạn đường vắng, tôi bảo Tú dừng lại để nói chuyện. Tôi đã trả lại nhẫn và nói mình không đồng ý kết hôn. Tú ngạc nhiên hỏi tại sao? Tôi lấy lý do rằng bản thân muốn tập trung sự nghiệp và có thể sẽ đi tu nghiệp ở nước ngoài 1-2 năm nên chưa muốn kết hôn. Thực ra, trong lòng tôi rõ nhất, lý do tôi không lấy Tú là vì anh không hề hiểu tôi, sau này cuộc sống hôn nhân sẽ muôn vàn khó khăn, chúng tôi không thể luôn nhường nhịn nhau như hồi yêu đương được.
Tôi không biết mình quyết định vội vàng như thế có đúng không? Tôi chỉ làm theo bản năng mách bảo. Còn Tú, mấy hôm nay anh rất buồn, con người sôi nổi như anh mà giờ râu không cạo, quần áo nhăn nhúm, đầu tóc bù xù, gặp nhau là thấy anh suy sụp. Tôi không biết phải làm sao nữa!
Tôi trả toàn bộ viện phí cho vợ cũ nhưng vợ mới lại tới làm loạn, không phải vì ghen tuông, mà vì một chuyện nực cười
Tôi bực lắm nên đã kéo vợ ra ngoài, để tránh làm phiền tới những bệnh nhân khác cũng như giảm bớt sự xấu hổ của mình.
Tôi và vợ cũ ly hôn cách đây 5 năm, khi ấy con gái chúng tôi mới được 4 tuổi. Nguyên nhân ly hôn cũng bởi tôi thường xuyên bận rộn với công việc, ít có thời gian ở bên gia đình, dần dần mối quan hệ của chúng tôi trở nên xa cách. Cuối cùng sau một cuộc cãi vã nảy lửa, chúng tôi quyết định dừng lại.
Khoảng 2 năm sau ly hôn, tôi kết hôn với người vợ hiện tại. Cô ấy kém tôi 6 tuổi, tiêu tiền như nước, không biết tiết kiệm, tiền lương cô ấy làm ra bao nhiêu cũng chỉ đủ để phục vụ cho sở thích sắm sửa cá nhân chứ chẳng lo gì cho gia đình.
Từ ngày cưới cô ấy về, mọi chi phí sinh hoạt trong nhà đều do tôi gồng gánh. Đã vậy cứ vài hôm, cô ấy lại xin tiền tôi để sắm quần áo mới, giày dép, phấn son... Mà phải là đồ hiệu, chứ đồ bình thường cô ấy không chịu. Tuy nhiên, vì là người từng trải, tôi không nóng vội ly hôn như lần trước nữa. Thay vào đó, tôi cố gắng bao dung, nhắc nhở vợ, hy vọng một ngày nào đó cô ấy sẽ trưởng thành, biết vun vén cho gia đình hơn. Nhưng, cách đây không lâu một sự việc đã xảy ra, khiến tôi thất vọng về cô ấy vô cùng.
Khoảng 2 tuần trước, con gái 9 tuổi bất ngờ gọi điện đến cho tôi rồi nói với giọng đầy lo lắng: "Bố ơi, mẹ bệnh nặng phải nhập viện rồi. Bố mau tới đây với con đi". Nghe tin, tôi vội vàng đi đến bệnh viện.
Vào tới viện, nhìn vợ cũ nhợt nhạt, gầy gò nằm hôn mê dưới lớp chăn mỏng, lòng tôi chợt dấy lên một cảm giác rất đau buồn. Thấy con gái lặng lẽ ngồi bên cạnh mẹ, tôi đi tới ôm con vào lòng và an ủi con đừng lo lắng.
Nhìn mẹ, con bé rưng rưng nước mắt hỏi tôi: "Con sợ quá, mẹ có tỉnh lại nữa không bố? Con không muốn mẹ bị bệnh đâu. Khi nào chúng ta mới được về nhà?". Tôi cũng không biết trả lời thế nào nữa, chỉ đành ôm con vỗ về an ủi rồi lau nước mắt cho con.
Ảnh minh họa
Vì vợ cũ chỉ có một thân một mình trên thành phố nên tôi đã ở lại để chăm sóc cô ấy. Về chuyện này, tôi đã nói với Mai (vợ mới của tôi) và cô ấy đồng ý.
Nhưng không ngờ vào ngày xuất viện, tôi đang đem đồ ăn lên phòng cho vợ cũ thì nghe thấy những lời chửi bới từ Mai: "Cô lắm thủ đoạn thật. Hai người ly hôn được 6 năm rồi mà cô vẫn cố tình đeo bám anh ấy". Nghe đến đây, tôi vội vàng xông vào thì thấy vợ đang chỉ vào mặt vợ cũ để chửi bới.
Tôi bực lắm nên đã kéo vợ ra ngoài, để tránh làm phiền tới những bệnh nhân khác cũng như giảm bớt sự xấu hổ của mình. Ở cửa bệnh viện, cô ấy giận dỗi hỏi tôi: "Tại sao lần trước em muốn mua cái áo dạ 5 triệu thì anh không cho, nhưng tới lúc vợ cũ nằm viện, anh lại chi hẳn 60 triệu để trả tiền thuốc và viện phí? Anh coi trọng cô ta hơn em đúng không? Hay anh muốn quay lại với vợ cũ và con anh?". Nghe câu hỏi của vợ, tôi thật sự rất thất vọng. Tôi thầm nghĩ, lý do cô ấy đến bệnh viện để chửi mắng vợ cũ không phải vì ghen tuông mà chỉ vì tôi không mua cho cô ấy cái áo dạ kia. Bởi khi đến chăm sóc vợ cũ, tôi đã hỏi qua ý kiến vợ và đã nhận được sự đồng ý từ cô ấy rồi.
Không muốn đôi co thêm, tôi mở máy chuyển luôn cho vợ 30 triệu. Nhận được tiền từ tôi, cô ấy nói cảm ơn rồi quay đi luôn. Khi tôi quay về phòng bệnh, vợ cũ liền bảo tôi: "Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày qua. Đến nay tôi tự lo được cho mình rồi, anh hãy về nhà với vợ anh đi, đừng để cô ấy đến đây làm loạn nữa". Nói xong cô ấy liên tục đuổi tôi đi. Tôi vì cảm thấy có lỗi, lại không muốn cô ấy phải buồn thêm nên đành rời đi, dù trong lòng thật sự không muốn. Trước khi tôi về, cô ấy đã chuyển lại toàn bộ tiền thuốc và viện phí cho tôi. Ngoài ra, cô ấy còn chuyển thêm cho tôi 10 triệu.
Về tới nhà, đọc nội dung chuyển khoản, tôi mới biết số tiền 10 triệu kia là cô ấy trả tiền công chăm sóc. Tôi thật sự rất buồn, khi không biết trân trọng một người phụ nữ tốt, đáng buồn hơn là hiện tại tôi không thể kiểm soát được cuộc hôn nhân của chính mình. Tôi cảm thấy chông chênh quá, không biết phải làm sao nữa.
Lấy chồng cung Xử Nữ, tôi dở khóc dở cười vì những điều oái oăm Hồi biết chồng thuộc cung Xử Nữ, tôi vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy thích thú. Chồng tôi là kiểu người hướng nội, trầm tính và ít nói cực kì. Thậm chí trong những lần gặp đầu tiên, bạn bè tôi còn bảo anh ấy có phần lạnh lùng. Tôi bật cười trước những lời thì thầm nhận xét đó. Bởi chồng tôi...