Đàn ông rất sợ phụ nữ lắm lời cay nghiệt, càng sợ phụ nữ ghen tuông mù quáng!
Phụ nữ nên nhớ: “Sống trên đời này, đối diện với sự phản bội của người đàn ông, tha thứ lần đầu là bao dung, tha thứ sang lần hai là trắc ẩn, nhưng tha thứ đến lần thứ ba thì…”
Yêu thương hay kiểm soát?
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Đã bao lần cố giữ trái tim của một người cho riêng mình, bằng cách siết chặt những sợi dây kiểm soát, nhồi nhét mọi quan tâm chăm sóc đến mức thừa mứa vào đầu óc họ. Ta cứ ngỡ ta tốt, ta thấu hiểu và quan tâm họ, rốt cuộc thì ta cũng chỉ đang dạo chơi ở một thế giới rất khác, vị kỷ của riêng mình, thỏa mãn cho cái tôi cô tịch của bản thân.
Tất cả nhất cử nhất động của họ luôn khiến ta hoài nghi lẫn bất an, sợ hãi trước những tác nhân mới, luẩn quẩn trong cái thế giới tưởng tượng, suy diễn và suy diễn của chính mình. Tàn nhẫn nhất chưa hẳn là đối phương phản bội, mà là để cho bản thân rơi vào trạng thái suy tưởng bất thành, từ không hoá có, từ tỉnh hoá điên.
Đến khi không phải vậy, ta lại là tác nhân khiến họ mệt mỏi rồi sinh ra chán ghét, họ còn nhường nhịn, còn im lặng là vì còn thương yêu, còn bao dung với ta. Đàn ông rất sợ phụ nữ lắm lời cay nghiệt, càng sợ phụ nữ ghen tuông mù quáng hơn, nhất là khi thốt ra những lời lẽ chua ngoa, nanh độc mất kiểm soát. Đàn ông vốn là thế, một khi sự chịu đựng đã vượt quá giới hạn, khi tình yêu thương và lòng bao dung đã nhạt màu hư huyễn thì họ phũ rất nhanh, và dứt cũng rất mau.
Lỡ có là vậy, thì sao, ta điên cuồng níu giữ họ bằng mọi thủ đoạn hay nghiến chặt căm hờn người đàn ông bội tình ấy cùng cô nhân tình của anh ta vào xương cốt, chờ ngày quân tử phân minh trả thù chăng? Nhất thiết là không cần phí hoài tâm sức như vậy, thứ gì không còn giá trị thì nên gạt phăng ra khỏi tầm mắt, người nào đi từ đầu đến cuối vốn không còn xứng đáng với tình cảm của mình, ngại gì mà không mau chóng tiễn vong nhau đi một đoạn đường và hứa vĩnh viễn đừng bao giờ có ngày tương phùng. Phụ nữ nên nhớ:” Sống trên đời này, đối diện với sự phản bội của người đàn ông, tha thứ lần đầu là bao dung, tha thứ sang lần hai là trắc ẩn, nhưng tha thứ đến lần thứ ba thì hoàn toàn là xuẩn ngốc!”
Dreamiie
Vì ghen tuông mù quáng mà tôi đã đánh mất em
Hơn một năm trôi qua, tôi rất nhớ em, đã đến nơi em làm để năn nỉ và nhận lỗi, những lần đầu tôi năn nỉ thì em khóc nhưng tuyệt nhiên không tha thứ cho tôi.
Ảnh minh hoạ
Tôi và em biết nhau từ lúc còn trẻ. Nhà tôi và nhà em cách nhau 4km. Lớn lên chúng tôi mỗi người đều có gia đình riêng. Hàng ngày, tôi thấy em đưa con trai đi học. Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn thấy như thế nên thắc mắc là sao không thấy chồng em đưa con đi học. Hôm ấy, tôi thấy em loay hoay bên chiếc xe không nổ, tôi lại sửa dùm, cuối cùng lấy cái bu-gi gắn vào xe của em. Hôm sau, em mua cái bu-gi mới lại trả cho tôi và nói lời cảm ơn. Tôi hỏi thăm em về gia đình mới biết em đã ly dị chồng khi con trai được 6 tuổi.
Hàng ngày, tôi ra bến để chạy xe ôm, thấy em đưa con đi học rồi đi dạy. Em là cô giáo mầm non. 10 năm sau tôi cũng ly dị vợ. Tôi và em dành tình cảm cho nhau, chúng tôi vượt qua giới hạn. Ngoài đi dạy em còn làm hội trưởng hội từ thiện, công việc rất nhiều. Tôi và mẹ rất quý mến em. Tôi muốn cưới nhưng em chưa đồng ý, lúc này tôi 40 tuổi còn em 35. Con của em học đại học và đã đi làm ở TP HCM , em nói chưa cho con biết chuyện, khi nào con lập gia đình thì em mới nói. Hàng ngày em thui thủi một mình, ăn uống thất thường nên tôi thường mua điểm tâm cho em, đôi lúc còn làm đồ ăn cho em nữa. Chúng tôi thường đi du lịch trong nước và nước ngoài, em đăng ký qua mạng nên tiền tour em kêu tôi mỗi người đóng một nửa.
Công chuyện của em rất nhiều, thời gian dành cho tôi rất ít. Em khá xinh, hồn nhiên, vui vẻ, nói chuyện dễ nghe khiến ai cũng quý mến. Tôi không biết công việc cụ thể của em nên xin được gia nhập vào hội từ thiện đó. Em rất vui và hướng dẫn tôi gia nhập, từ đó chúng tôi thường đi công tác chung. Tôi đề nghị chở em đi nhưng em từ chối, bảo đi xe riêng. Ở hội, em xem tôi như mọi người nên không ai biết tình cảm của hai đứa. Tức giận vì em có thời gian nói chuyện với bạn mà không có thời gian đi uống nước với tôi, tôi trách em rất nhiều.
Một hôm, thấy em đang họp trong hội, tôi ở ngoài đợi hơn 45 phút em ra về, tôi chạy theo em mời vào quán nước, em nhức đầu. Tôi và em chạy xe song song, tôi năn nỉ em uống nước nhưng em từ chối và vẫn chạy xe. Tôi tức giận nên nói: "Em lợi dụng anh". Cũng nói thêm, trong thời gian quen, tôi mua cho em chiếc nhẫn vàng. Mỗi khi em nhờ tôi mua gì em đều trả tiền, chỉ có tôi mua tặng thì em nhận. Tổng cộng tôi cho em một triệu đồng tiền mặt, 2 cái áo sơ mi, đi uống nước thì tôi trả, đi chơi xa thì mỗi người trả một nửa. Nghe tôi nói như thế, em nhìn tôi rồi vẫn chạy đi, tôi tức quá chửi: "Mày là cave chứ thanh cao gì". Em ngạc nhiên, tròn mắt nhìn tôi rồi cúi mặt chạy xe. Tôi chạy ép xe của em vào lề, buộc em dừng xe. Em hốt hoảng biến sắc nhìn tôi như van xin. Tôi nói: "Mày muốn tao ép xe té chết mày không". Em vừa khóc vừa để tay lên ngực tôi mếu máo nói: " Xin anh bớt giận, cho em về, ngày mai mình đi uống nước rồi nói chuyện nhé anh". Lúc ấy tôi không còn suy nghĩ được gì nên nói: "Tao và mày chấm dứt từ hôm nay". Tôi chạy xe đi và em cũng chạy về.
Ba tháng sau, tôi rất nhớ em, thấy mình suy nghĩ nhiều và quá nóng nảy nên nhắn tin và điện thoại cho em để xin lỗi. Em không nghe máy và cũng không trả lời. Đi chợ, em không nhìn tôi. Hơn một năm trôi qua, tôi rất nhớ em, đã đến nơi em làm để năn nỉ và nhận lỗi, những lần đầu tôi năn nỉ thì em khóc nhưng tuyệt nhiên không tha thứ cho tôi. Sau này em không cho tôi cơ hội nữa. Khi có người thì em trả lời tôi vài câu nhưng khi có một mình tôi là em chẳng nói gì. Đi đường gặp mặt em không nhìn tôi, không cho tôi cơ hội. Tôi phải làm gì để em bỏ qua và nói chuyện với tôi đây?
Theo VNE
Âm mưu đáng sợ ẩn sau lời cay nghiệt không ép con dâu ly hôn Tôi như chết lặng trước câu nói nhắn nhủ con trai của mẹ chồng? Thì ra mẹ chồng chẳng hề yêu tôi mà chỉ yêu của, yêu tiền, yêu nhà, yêu đất của tôi thôi. Chào độc giả mục tâm sự, tôi là Bùi Thúy Liên, năm nay 32 tuổi. Ở cái tuổi của tôi, khi viết những dòng này chắc hẳn mọi...