Đàn ông ngoại tình đâu phải lỗi người thứ 3?
Nếu các bà vợ tỏ ra kém cỏi cả trong học vấn và cư xử thì đến thánh nhân cũng chẳng yêu được, chẳng chung thủy mãi được đâu! Thế nên, đừng đổ lỗi cho đàn ông chúng tôi, hay người thứ 3. Tất thảy là do lỗi của các chị!
Có rất nhiều tính huống, cộng gộp thêm sự thiếu tinh tế của người vợ tạo thành chuyện “người thứ ba”. Ảnh minh họa
Tôi đã theo dõi các ý kiến, các bài viết của các chị em rất lâu rồi. Và đến bây giờ, khi đặt bút viết ra những dòng này, trong tôi vẫn còn quá nhiều xáo trộn.
Tôi vẫn luôn mang danh: kẻ phản bội bấy lâu nay. Ai nhìn vào mà chẳng dè bỉu rằng thì là: do lỗi của tôi chán cơm thèm phở, còn người tôi yêu là kẻ vô liêm sỉ, đi cướp hạnh phúc của người khác. Làm sao hiểu được bản chất vấn đề và nỗi lòng của chúng tôi.
Cuộc hôn nhân cũ của tôi kéo dài hơn 6 năm trời. Vợ cũ đảm đang, tháo vát việc nhà. Nhưng đồng thời, cũng ghê gớm không kém.
Tôi bận rộn làm việc tối ngày, với hi vọng để cho vợ con được ấm no. Công việc đòi hỏi phải nhậu nhẹt mới xong việc. Những hôm về nhà muộn sau cuộc nhậu, vốn trong người đã mệt rã rời, nhưng lại được nghe cái giọng chua chát của vợ: Suốt ngày đi rượu chè, chỉ biết sướng cái thân anh thôi. Không biết có gái gú gì không nữa?! Còn tôi và con ở nhà, có chết cũng chẳng ai hay đâu.
Đang mệt, tôi bực bội vô cùng, nhưng cũng cố gắng nói tử tế: Em tưởng anh sung sướng lắm à? Tất cả vì cái gia đình này đây thôi.
Video đang HOT
Thế nhưng, vợ tôi cứ đáp lại chan chát, mà cũng chẳng cần biết đầu đuôi ra sao. Vừa muốn chồng kiếm thật nhiều tiền, lại vừa muốn chồng phải về chăm sóc con cái cùng, tôi chẳng hiểu ra làm sao nữa.
Đó là thời kỳ công việc của tôi trôi chảy. Đến khi công việc trở nên khó khăn, cấp trên cứ đè đầu cấp dưới thực hiện đúng hạn mức kế hoạch, tôi đau đầu nhức óc lắm.
Thế nhưng, vợ lại chẳng chia sẻ được điều gì cả. Vợ chẳng cần biết cái khó của chồng, chỉ đay nghiến là giỏi. Tôi chán nản! Đúng lúc đó, có một cô gái trẻ, nhưng cũng đã lăn lộn trong nghề của tôi lâu năm. Quả là định mệnh! Là người đàn bà mà dường như bấy lâu nay trái tim tôi luôn khao khát tìm kiếm.
Vừa thông mình, hiểu biết, cũng là con gái của một sếp trên tổng công ty, cô dường như giúp tôi xóa bỏ hết những gánh nặng bấy lâu nay, trong công việc và cuộc sống.
Những cảm xúc đời thường, tôi có người chia sẻ. Những khó khăn trong công việc, tôi có người cùng tôi gánh vác. Và rồi, tất yếu, những phút mặn nồng…tôi có người cùng tôi vui vẻ.
Vợ tôi biết chuyện. Và như lẽ thường, cô nhảy dựng lên ngay. Đủ mọi lời lẽ xúc phạm đến tôi và cô ấy. Thậm chí, cô còn dọa tôi rằng, cần thiết phải đến công ty, gặp sếp của tôi, để xem có thích vụng trộm nữa không?! Rồi vợ khóc lóc, gọi điện cho bố mẹ đẻ, và chửi bới ngay trước mặt tôi.
Lúc tôi tưởng chừng sắp gục ngã, người thứ ba nâng đỡ tôi, chứ không phải vợ. Có lẽ gì cả 2 chúng tôi lại sai? Ảnh minh họa
Cuối cùng, là lá đơn ly hôn đã viết sẵn. Vợ đẩy tôi vào bước đường cùng. Tôi ký! Con theo mẹ, hàng tuần tôi đến chơi với cháu. Và tôi đi bước nữa, với người đàn bà dành riêng cho tôi!
Cuộc sống của tôi bây giờ thật thoải mái và vui vẻ! Vợ chồng tôi hiện tại vô cùng yêu thương nhau. Chúng tôi như hai người bạn thân thực sự, chứ không giống người vợ trước. Tôi thực sự vô cùng hạnh phúc!
Vì vậy, các chị ạ. Trước khi nói đến người, thì phải nghĩ lại mình trước hết! Đàn ông đơn giản vậy thôi!
Nếu tỏ ra kém cỏi cả trong học vấn và cư xử thì đến thánh nhân cũng chẳng yêu, chẳng chung thủy được đâu! Thế nên, đừng đổ lỗi cho đàn ông chúng tôi, hay người thứ 3. Tất thảy là do lỗi của các chị!
Theo VNE
Tủi phận khi làm dâu vì "bác sĩ bảo cưới"
Chúng tôi yêu nhau từ cấp ba. Lên Hà Nội học, hai đứa từng chia tay vì nhiều lý do vậy mà không hiểu sao chúng tôi vẫn quay lại được với nhau, để cuối cùng lĩnh cái hậu quả không mong muốn, phải cưới sớm bởi cái thai trong bụng mỗi lúc một lớn dần.
Mà có phải bảo cưới là cưới luôn được đâu, dùng dằng mãi đến khi cái thai trong bụng tôi tới tháng thứ 6. Không biết mẹ của Minh, người yêu tôi, nghe lời ai đi xem bói, thầy bói phán "cái thai không sống được qua tháng thứ 5", thế nên bà lần lữa chờ cho hết tháng thứ 5 mới cho cưới.
Cuối cùng cũng đến ngày tôi lên xe hoa, áo cưới phải nới dây nơ. Hai bên họ hàng, bạn bè đến chung vui, chúc phúc cho chúng tôi. Ai cũng cười nói cố ra vẻ tự nhiên nhưng tôi biết trong lòng họ mỗi người một suy nghĩ, người thì thương tôi thật, nhưng nhiều người đến với tôi chỉ tò mò muốn xem cô dâu hóa trang cái "bụng ễnh" thế nào.
Tôi ngại ngùng và xấu hổ vô cùng, mỗi khi có bạn bè tới là tôi đỏ ửng mặt. Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng trong lòng thì bất an, lo sợ, cảm giác như lúc đó có cái kẽ nẻ nào ở dưới đất thì tôi sẵn sàng chui ngay xuống dưới để không cảm thấy mất mặt với bạn bè và mọi người tới dự.
Cưới nhau không được bao lâu, tôi đã phải rơi lệ vì anh chồng chưa qua được tuổi trẻ con ham chơi tối ngày. Anh còn công khai đi tán tỉnh bên ngoài, khiến tôi cảm thấy ấm ức. Cái bụng thì mỗi ngày một to, mà Minh thì chẳng hề đoái hoài gì tới tôi.
Đã thế tôi còn phải chịu cảnh "mẹ chồng nàng dâu". Từ khi tôi về làm dâu đến giờ, mẹ chồng không hề hỏi han tôi một câu. Bà có mở lời với tôi cũng chỉ là những lời bóng gió, mát mẻ. Bà kể chuyện con dâu nhà hàng xóm mới lấy nhau về mà bụng đã "vượt mặt", rằng là "con gái bây giờ dễ dãi thật" đâu có như thời ngày xưa...
Mẹ còn nói sau này sẽ đưa đứa bé con tôi đi xét nghiệm ADN để xem có phải cháu nội của bà thật không. Mỗi khi nghĩ đến những câu nói của mẹ chồng là lòng tôi cảm thấy đau nhói, chỉ còn biết ôm mặt khóc trong phòng một mình cho đỡ tủi.
Gần đến tháng sinh, mà công việc trong nhà đều đến tay tôi lo liệu, trước thì mẹ chồng đi chợ, nấu cơm giờ đã có con dâu đảm nhận. Cô em chồng cũng tiện thể nhờ luôn chị dâu giặt giũ, phơi phóng áo quần. Chồng thì cứ đi cả ngày, chẳng thèm hỏi han, quan tâm gì tới vợ, đêm về lăn ra ngủ. Có hôm đêm khuya, tôi thấy đói liền than với Minh, anh cằn nhằn giọng khó chịu "tối không ăn, giờ lại giở chứng. Thôi, để sáng mai", rồi anh tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ đến mấy đứa bạn mình, có đứa cũng có bầu trước mà sướng đến vậy, được mẹ chồng vồ vập, tâm lý "bây giờ người ta hiếm muộn nhiều, chuyện có cháu sớm là chuyện mừng", lại được chồng quan tâm, cưng chiều, tôi thấy tủi.
Theo VNE
Yêu cô chị làm cô em có bầu Tôi phải chọn ai giữa hai người: Cô gái có bầu với mình và người con gái mình yêu. Hiện tại, tôi vẫn đang giấu bạn gái mình và chưa dám cho cô ấy biết về sự thật này. Tôi muốn đợi cô ấy về để thú nhận tất cả. Nhưng quan trọng nhất là chính tôi đang không biết phải giải quyết...