Đàn bà ngoại tình
Tôi bị ám ảnh bởi những người đàn bà ngoại tình nên cảm thấy mất lòng tin vào phụ nữ. Đã “tứ tuần” rồi, tôi vẫn chưa dám có vợ, sợ sẽ có những đứa trẻ nạn nhân tội nghiệp.
1. Những năm 80, anh họ tôi xa vợ con sang Nga hợp tác lao động với ước mơ đổi đời. Anh là mẫu đàn ông được nhiều phụ nữ ao ước: đẹp trai, hiểu biết, nhạy bén trong kinh doanh.
Lăn lộn vài năm bên xứ người, anh có cả một đội ngũ nhân công cho mình, kể cả người bản xứ. Một, hai năm anh mới tranh thủ về thăm vợ con được một lần vào dịp Tết. Phần lớn tiền kiếm được, anh gom góp gửi hết về cho vợ.
Chị dâu nhỏ hơn anh cả chục tuổi, ở nhà túc tắc làm nhân viên “bàn giấy”, nhờ có tiền chồng gửi về, ba mẹ con sống sung túc hơn hẳn những người khác. Thiếu thốn tình cảm, chị có tình nhân trẻ, là một sinh viên ở tỉnh lên thành phố trọ học.
Những đồng tiền mồ hôi nước mắt của anh gửi về bị cặp tình nhân này phá tán hết. Hai đứa con không được quan tâm chăm sóc, dạy dỗ nên lười học, khó bảo.
Sau tám năm tha phương, anh tôi trở về, tay trắng vẫn hoàn trắng tay. Anh rời thành phố, đưa hai con về quê làm lại từ đầu. Anh muốn xa hẳn nơi hằn dấu của sự phản bội…
2. Khu chung cư tôi ở có một gia đình nhỏ, mẹ chồng, nàng dâu cùng hai đứa trẻ sống với nhau. Cuối tuần anh con trai bà cụ mới về, khi đó gia đình họ có vẻ hòa thuận, êm ấm. Đầu tuần, anh ấy lại rời nhà đi làm xa, cũng phải năm bảy chục cây số.
Lúc đó, không khí gia đình trở lại như cũ. Bà cụ suốt ngày tìm “tội” con dâu mà mắng. Bà đã ngoài 70 nhưng còn cứng cáp, nhất là giọng nói của bà, cứ ra rả suốt ngày. Chẳng nghe chị con dâu nói lại điều gì, nhưng hình như vì thế mà bà càng kiếm chuyện.
Chị là giáo viên, đến trường ăn mặc cũng phải tươm tất, gọn gàng nhưng không yên với mẹ chồng. Bà liếc háy: “Chồng đi làm xa cực khổ, ở nhà chưng diện cho thằng nào ngắm?”. Chị vẫn gắng nhẫn nhịn.
Sáng nào chị cũng dậy sớm lo bữa sáng, chuẩn bị bữa trưa cho mẹ chồng rồi mới vội vã dẫn chiếc xe đạp ra cổng đưa thằng con lớn đi học, thằng con nhỏ vào mẫu giáo. Thế mà có lần chị bắt gặp bà cụ đang loay hoay mở van cho bánh xe xì hết hơi. Chị uất ức, nước mắt ứa ra, chỉ biết kêu trời.
Bà cụ chỉ có mình anh, chị không muốn anh khó xử nên cố nhịn. Đến khi đã chịu không nổi, chị về khóc với chồng, anh trầm ngâm một lát rồi bảo: “Anh chỉ có mình mẹ, em ráng chiều bà”.
Chị nghe như mình sắp chết đuối mà không biết bấu víu vào đâu. Khổ nỗi, lúc anh ở nhà bà cụ lại tỏ ra rất tử tế với chị, có lẽ vì vậy mà anh không tin những gì chị nói?
Chị stress nặng. Trong một phút yếu lòng, chị ngã vào vai một anh đồng nghiệp vẫn thường quan tâm, giúp đỡ chị. Chị say nắng người đàn ông đó lúc nào không hay…
3. Chỗ tôi tập thể hình có một phụ nữ mới đến tập gym. Chị tên Vân, trạc tuổi tôi, 40 tuổi. Đó là một phụ nữ mặn mà, năng động, cuốn hút. Vợ chồng Vân có cửa hàng trang trí nội thất, buổi sáng chị tranh thủ đến tập để giữ dáng.
Video đang HOT
Khi đã thân thiết, Vân bảo cuộc sống của chị buồn tẻ, chán ngắt, chồng kiệm lời, chẳng biết chuyện trò, có khi cả ngày vợ chồng chẳng nói với nhau câu nào. Nhìn vào đôi mắt đẹp như có ma lực của Vân, tôi như cậu trai mới lớn đỏ mặt, bối rối.
Mấy lần Vân kêu tôi chở đi chơi đâu đó xa thành phố một chút để thư giãn, tôi ngại nên bảo chị đưa chồng cùng đi, biết đâu cuộc “đổi gió” này sẽ “cải thiện” tình trạng hiện nay của vợ chồng chị. Tôi cũng rủ thêm anh bạn thân cùng đi với vợ chồng Vân.
Gặp chồng Vân, tôi thấy anh là một người hiền lành, ít nói, và… nể vợ. Nhìn họ, ai cũng thấy rõ Vân làm “sếp” chồng, chắc chắn mọi chuyện trong nhà đều do chị đạo diễn. Vân có vẻ coi thường chồng ra mặt. Sau chuyến đi, Vân ít trò chuyện với tôi như trước, cũng không quan tâm hỏi han chuyện này, chuyện nọ nữa.
Hôm qua, tôi vừa đến phòng tập thì nghe ồn ào. Một phụ nữ đang hùng hổ túm tóc Vân, mắng Vân là con hồ ly giựt chồng. Vân chẳng vừa, cũng vung tay loạn xạ. Tôi định vào can bỗng nhận ra người đàn bà đánh ghen chính là vợ anh bạn thân đã cùng tôi đi chơi với vợ chồng Vân hôm nào.
4. Quân, bạn tôi là dân công trình nên chẳng mấy khi được ở nhà với vợ con. Quân giàu từ trong trứng. Vợ Quân đẹp, nghe nói ngày xưa Quân phải “cưa” mãi mới được. Quân không cho vợ đi làm.
Vợ chồng anh sống trong một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, anh thuê người làm chăm sóc nhà cửa và hai con trai nhỏ để vợ đỡ vất vả. Một chiều đến chơi nhà Quân chỉ thấy ba bố con với chị người làm, hỏi thì Quân bảo vợ đi học Anh văn cho khuây khỏa.
Gần chín giờ đêm vợ Quân mới về, cô bảo học Anh văn xong còn tập aerobic, rồi đi ăn tối với bạn bè. Nhìn vợ Quân trẻ trung, xì-tin rồi nhìn bạn mình, tôi thấy họ khác nhau quá. Quân đi công trình, ăn nhậu riết bụng bự, quần áo lại lè phè nên trông hai người cứ một trời một vực. Nhưng Quân nháy mắt cười tự tin: “Không sao đâu! Sểnh khỏi tay tớ cómà… đói!”.
Bẵng đi một thời gian, vợ Quân bỏ nhà theo nhân tình. Quân ly hôn và nuôi hai thằng con.
* * *
Tôi đã gặp những người đàn bà ngoại tình như thế và bị ám ảnh, cảm thấy mất lòng tin. Tôi lên án những người đàn bà ngoại tình, chê trách họ không chung thủy, không biết giữ mình để cho gia đình tan nát, con cái bất hạnh. Nhưng, chị Hai tôi bảo, đừng lên án họ quá gay gắt như thế.
Họ cũng đáng thương. Họ không phải là thánh. Trái tim của họ bằng máu thịt chứ không phải bằng sắt đá, họ cần được yêu thương, che chở, sẻ chia; cần được cảm thông, thấu hiểu và đối xử công bằng… Người chồng không cho họ điều đó là đã đẩy họ đến gần hơn những “cơn say nắng”. Sự ngoại tình của những người đàn bà ít nhiều có phần lỗi của người bạn đời.
Cái lỗi ấy, có thể là vô tình bỏ mặc họ đợi chờ mòn mỏi, loay hoay một mình quá lâu trong dòng đời đầy cạm bẫy; có thể là sự dửng dưng, vô tâm, thiếu trách nhiệm trong việc giải quyết xung đột gia đình khiến họ mệt mỏi, thất vọng. Đó cũng có thể là sự chủ quan, vô tình tạo điều kiện cho người đàn bà của mình sa ngã.
Và đôi khi sự yếu hèn, nhu nhược, thua kém và ỷ lại của người đàn ông cũng khiến người bạn đời coi thường, mất dần tình yêu… Còn trăm ngàn lý do khác nữa… Không tính đến số ít “kiểu” đàn bà lẳng lơ, dễ dãi, chủ động “cắm sừng” chồng, phần lớn chị em phụ nữ không hề có ý định ngoại tình.
Với họ, gia đình luôn là mối quan tâm lớn nhất mà họ dồn hết tâm sức vào đó. Ngoại tình đôi khi chỉ là một tình huống “bất chợt” đến như một sự tự nhiên khi đã hội đủ các “yếu tố”.
Chẳng biết chị Hai tôi nói có đúng không…
Theo VNE
Trả lại em của ngày hôm qua
"Chỉ cần mất một bữa đi xem phim với một cái túi hàng hiệu là dụ được em ấy lên giường rồi".
Anh ạ, anh thật giỏi khi khiến em và Trang cùng mê anh như điếu đổ. Dù em và Trang trước là bạn bè thân thiết, 2 đứa đã giúp đỡ lẫn nhau rất nhiều trong công việc, thế mà chỉ vì anh, bọn em đã quay lưng lại với nhau. Tình bạn suốt 5 năm trời nay bị quẳng vào sọt rác một cách không thương tiếc.
Nhưng mà anh cứ vờn bọn em cứ như mèo vờn chuột. Anh cười với cả hai, ngọt ngào với cả hai và cũng ga lăng với cả hai. Còn chúng em thì cứ như hai con thiêu thân luôn sử dụng cái đầu và mọi chiêu thức để cố gắng câu kéo sự chú ý của anh một cách không ngừng nghỉ.
Chiều thứ 6 tuần trước, lúc tan tầm. Em và anh gặp nhau trong tháng máy để xuống tầng hầm lấy xe.
"Giang này, tối mai anh muốn mời em đến nhà anh ăn tối, em đồng ý nhé!"
Em đã sốc, đã cảm thấy bất ngờ, không thể nào tin được vào tai mình khi anh lại là người chủ động thu hẹp khoảng cách với em.
Tất nhiên là em đồng ý rồi. Quá đồng ý đi ấy chứ. Cả tối hôm đấy em đã gọi điện để buôn với cô bạn thân từ hồi tắm mưa cởi truồng để mong cô ấy chỉ giáo chút kinh nghiệm suốt 3 tiếng đồng hồ. Cả ngày thứ 7 thì em lượn lờ khắp các phố xá mong tìm được một chiếc váy đẹp nhất cho buổi tối được xem là bước ngoặt trong cuộc đời mình.
Em đứng trước cửa nhà anh một lúc lâu rồi mới ngại ngùng bấm chuông cửa. Anh ra mở cửa với nụ cười quyến rũ chết người, sau lưng anh em thấy thấp thoáng có sự lung linh của những ngọn nến đang thắp. Anh dắt tay em nhẹ nhàng, thật chậm tiến về phía bàn ăn đã được bày sẵn những món ăn bày biện trông đến là ngon mắt.
Bữa tối trôi qua chậm rãi trong nến, hoa và những bản nhạc lãng mạn.
Anh đưa em ra ngoài phòng khách, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt lên tóc em và anh đặt lên môi em một nụ hôn nồng cháy khiến em như bồng bềnh trôi vào một thế giới khác. Rồi bàn tay ấy trượt dài và chiếc khóa kéo ở lưng váy em nhanh chóng bị kéo xuống làm hở ra một khoảng lưng trần. Em giật mình, em thảng thốt. Em mường tượng ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Như một phản xạ tự nhiên, em vùng ra khỏi tay anh và lùi dần về phía sau.
"Kìa em, chúng ta yêu nhau mà".
Anh lại tiến về phía em, trên môi vẫn là nụ cười quyến rũ ấy.
"Không anh, em phải về rồi".
Em lùi lại và quay lưng bước nhanh về phía cửa. Tiếng anh gọi tên em lẩn quất trong từng bước chân em chạy.
Cả đêm đấy em mất ngủ. Điện thoại không một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ phía anh.
Thứ 2 đi làm bắt đầu một tuần làm việc mới, em hồi hộp không biết nên đối mặt với anh như thế nào và phản ứng của anh sẽ ra sao khi thấy em.
Không giống như em nghĩ. Anh lạnh lùng, không còn những lời nói nhẹ nhàng, không còn cả nụ cười quyến rũ. Anh đang cố tình lảng tránh em.
Cả tuần đó đối với em như địa ngục. Công việc thì chểnh mảng. Em cứ nhìn điện thoại của mình. Nó nằm im. Mỗi lần điện thoại có tin nhắn hoặc báo cuộc gọi đến là em như vồ lầy nó để rồi thất vọng khi biết rằng phía bên kia không phải là anh.
Lấy hết can đảm em với lấy điện thoại để nhắn tin cho anh:
"Em nghĩ chúng ta nên gặp nhau để nói chuyện"
Điện thoại ngay lập tức rung lên báo tin nhắn đến:
"Chúng ta chẳng có gì để nói khi anh biết em không yêu anh và cũng chẳng tin anh. Nếu không em đã chẳng làm như thế".
Em dừng trò nhắn tin và em ngẫm nghĩ. Có lẽ nào là em quá cổ hủ. Em biết là em đã 25 tuổi rồi, đủ tuổi để có thể đi xa hơn trong mối quan hệ này. Nhất là khi em biết rằng mình đã yêu anh rất nhiều. Em cũng nghe nhiều người nói tình yêu không thể thiếu tình dục. Có thể nó đúng với trường hợp của anh. Nếu hôm đó em dũng cảm tiến thêm một bước thì có thể mối quan hệ của chúng ta đã khác. Chắc anh giận em lắm khi người con gái mà anh yêu lại từ chối thẳng thừng anh như vậy.
Em thấy trái tim, tâm trí mình nặng nề khi phải chịu đựng sự lạnh lùng của anh mỗi ngày. Em chẳng biết làm gì nên đành hẹn cô bạn thân để xin lời khuyên. Nhưng đợi được gần 15 phút mà mãi cô bạn thân vẫn chưa thấy đến, gọi điện thì không nghe máy. Cái không khí ngột ngạt, nóng bức của trưa nắng hè 39 độ bủa vây lấy em. Dù đã trang bị mũ, khẩu trang, bịt mặt, áo chống nắng như ninja nhưng em vẫn phải đầu hàng tấp vào quán cà phê bên đường.
Để xe ngoài vỉa hè, em vội vàng chạy thẳng vào trong quán để mong hưởng được chút điều hòa và gọi ngay một cốc nước cam cho hạ nhiệt. Em chọn bàn nhỏ nơi góc phòng, mới gỡ bỏ kính em đã nghe thấy vang lên sau lưng em là tiếng nói của anh. Đúng là anh rồi.
"Mấy ông biết em Trang phòng tôi chứ, trông ngon phải không? Sập bẫy rồi. Em ấy mê tôi như điếu đổ ấy. Chỉ cần mất một bữa đi xem phim với một cái túi hàng hiệu là dụ được em ấy lên giường rồi. Thật ra là chẳng cần mất gì em ấy cũng dâng hết. Nghĩ lại cũng thấy hơi tiếc. Phí lần này hơi đắt."
Điệu cười khả ố của anh cùng với mấy anh bạn trong công ty khiến tai em như ù đi. Nếu hôm đấy em cứ để mặc mọi thứ xảy ra như ý anh muốn thì có thể hôm nay, nạn nhân trong câu chuyện bên mấy chai bia của bọn anh là em chứ không phải Trang.
Điện thoại rung lên, cô bạn thân hớt hải gọi điện xin lỗi rối rít. Có vẻ như sự may mắn vì không bị sập bẫy anh khiến em như người sống lại. Em quên mất em của những ngày qua, em của thời gian trước khi nghe những lời anh nói. Em reo lên:
"Con giời, suốt ngày cao su nhé, đứng yên đấy, tao ra ngay đây"
Em chạy như bay ra ngoài cổng, chợt thấy anh mắt mở to thoáng nhìn theo em. Có thể anh cũng nhận ra giọng em như em đã nhận ra giọng nói của anh chăng.
Theo VNE
Hẹn gái đi nhà nghỉ, hóa ra vợ mình Tôi chưa bao giờ lường trước được rằng tôi lại có thể rơi vào tình huống trớ trêu khóc không ra tiếng đến như vậy. Mò lên mạng "chăn rau sạch" lại chăn nhầm chính vợ mình, nhầm vợ là gái, hẹn đi nhà nghỉ. Ảnh cắt từ clip Tôi là một nhân viên kinh doanh của công ty xây dựng. Còn vợ...