Dại dột nghe theo nhân tình li hôn, tôi đâu biết có ngày lại bị ông chồng sợ vợ đáp trả đau đớn đến thế
Lẽ ra tôi không nên chủ quan trước nụ cười hiền lành, vô tội của chồng mình.
Nếu nhiều phụ nữ về nhà chồng phải sống khép nép, làm gì cũng phải lựa ánh mắt của người khác thì tôi đây lại vô cùng tự do và thoải mái. Âu cũng tại tôi có ông chồng sợ vợ hơn cả sợ mẹ ruột. Mẹ chồng nhiều lần tức điên vì đã sinh ra đứa con nhu nhược, còn tôi thì cười thầm trong lòng: “Nhu nhược thế thì đời mình mới bớt khổ”.
Trước khi lấy người chồng hiện tại, tôi đã có con riêng với người khác. Bị người đàn ông đó bỏ rơi khi còn chưa tốt nghiệp ra trường, một mình tôi đẻ con rồi tự xoay sở cuộc sống của bà mẹ đơn thân. Sau này khi đã dư dả tiền bạc, tôi cho con gái sang nước ngoài du học. Kể từ đó, chúng tôi cũng ít gặp nhau hơn. Trong thâm tâm, thực ra tôi cũng không muốn nhìn thấy con bé, bởi đó là kết quả của một cuộc tình đã từng thất bại trong ê chề.
Ảnh minh họa.
Tôi đi bước nữa theo nguyện vọng của gia đình. Vì thế nên khi được mai mối cho người chồng hiện tại, tôi chẳng buồn nhìn mặt mà gật đầu đồng ý. Dù sao, với tính cách của tôi, có lấy chồng đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ sống theo kiểu của tôi mà thôi. Chưa kể lấy được ông chồng bảo gì nghe nấy, tôi lại càng như cá gặp nước. Có những hôm cùng bạn bè tụ tập thâu đêm suốt sáng, tôi gọi chồng đến đón trong khi người vẫn còn men say. Trước mặt lũ bạn, tôi ra oai quát chồng rồi cùng chúng phá lên cười. Mặt anh tối sầm lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tôi về nhà và đối xử như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chán nản vì có ông chồng ngày ngày làm nội trợ ở xó bếp, tôi thích thú đi tìm những chàng trai bên ngoài để thỏa mãn nhu cầu thể xác của mình. Như mọi lần, chồng tôi dù giận tím mặt nhưng cũng chẳng dám ho he điều gì.
Đúng lúc này, tôi vô tình gặp lại người đàn ông năm xưa đã bỏ rơi mình. Mụ mị trước những lời ngọt ngào và xiêu lòng trước những cử chỉ ga lăng mà bấy lâu người chồng nhu nhược không thể đáp ứng, một lần nữa tôi lại ngã vào vòng tay đó. Không chỉ dừng lại ở việc công khai nhân tình, tôi còn bắt chồng trở thành chân sai vặt cho những cuộc chơi tình ái của mình.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Không lâu sau, tôi phát hiện mình có thai. Tôi hạnh phúc báo tin cho nhân tình vì cuối cùng chúng tôi cũng có thể đoàn tụ và trở thành một gia đình trọn vẹn. Nghe lời anh ta xúi giục, tôi chủ động đòi li hôn và hào phóng tặng chồng cả ngôi nhà như món quà bù đắp tinh thần. Ngày xách va li ra khỏi nhà, tôi nhìn chồng với vẻ đắc thắng.
Tôi gọi cho nhân tình đến đón nhưng không thể liên lạc được. Tự bắt taxi đến nhà anh ta, tôi chết lặng khi thấy ngôi nhà im lìm không một bóng người. Đúng lúc này, tôi nhận được tin nhắn của chồng. Chồng tôi gửi đến một bức ảnh chụp nhân tình đang vi vu bên nước ngoài cùng với mấy cô gái trẻ. Tôi đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì phát hiện thấy một bức thư mà nhân tình để lại dưới khe cửa.
“Anh đã không thể tin em lại ngây thơ chấp nhận kẻ đã từng phản bội mình một cách dễ dàng đến thế. Bấy lâu nay anh quay lại tìm em chỉ vì số tiền mà chồng em đã thỏa thuận. Anh ta muốn anh dụ dỗ em rời khỏi ngôi nhà kia, muốn khiến em trắng tay vì đi theo nhân tình, muốn em một lần nữa đau khổ vì bị ruồng bỏ. Đứa bé trong bụng em cũng là một phần trong kế hoạch đó. Nhưng không sao, anh biết em rất có kinh nghiệm trong chuyện này mà. Không phải đứa con trước kia của chúng ta đã trưởng thành rất tốt hay sao?”
Ảnh minh họa.
Tôi bàng hoàng trước từng câu từng chữ trong bức thư để lại. Hóa ra tất cả là do người chồng mà tôi vẫn coi thường là vô dụng, nhu nhược kia dựng lên. Anh ta biết điểm yếu của tôi để đem nó ra trêu ngươi, trả thù cho những lần bị tôi dạy đời, lên mặt. Bị chồng đâm sau lưng, bị nhân tình phản bội, tôi đã quá sai khi cho rằng mình là người phụ nữ muốn gì được nấy. Tôi quay về quỳ gối cầu xin chồng tha thứ, nhưng anh chỉ đáp lại bằng một nụ cười khinh khỉnh. Nhận ra lỗi lầm kinh khủng của mình, tôi hối hận vô cùng. Tôi tự hỏi liệu mọi thứ có trở về được như xưa nữa không, rồi lại bất lực vì đã lường trước được câu trả lời. Nhưng giờ đây, ngoài cách này thì tôi cũng không biết phải làm gì khác. Tôi đã sai, thật sự đã quá sai rồi!
Theo Afamily
Cô đơn cùng cực khi sống cùng người chồng 10 năm chỉ áp dụng duy nhất... một quy trình trên giường
Phá vỡ kén như nào để có thể bứt ra được, thật sự đến lúc này chị vẫn không tìm được câu trả lời! Lấy chồng được chục năm rồi, nhưng chưa bao giờ chị biết "đỉnh" là gì.
Chị năm nay 35 tuổi, có một gia đình ổn về mọi thứ trong mắt những người xung quanh. Kinh tế khá giả, con cái nếp tẻ đủ cả, nội ngoại hai bên không bao giờ có tiếng vào lời ra về cách ứng xử của dâu rể. Chồng chị là một người đàn ông hiền lành, không la cà nhậu nhẹt, không quên mình trong những cuộc vui chơi bạn bè, quanh năm chỉ biết cắm mặt vào bàn sách nghiên cứu, sáng đến trường dạy học, chiều hết giờ là mang cặp về nhà.
Nhìn qua mọi thứ đều êm ấm như thế, nhưng nó chỉ như một vỏ bọc cho những cô đơn tận sâu tâm can của chị mà thôi. Bởi trong con người chị, luôn có một khát khao mãnh liệt của việc được trải nghiệm những cảm xúc thăng hoa, hoang dã của một người đàn bà. Ấy thế nhưng, chồng chị chẳng khác gì một tảng đá lạnh lùng, trăm lần như một, chục năm vẫn chỉ một... quy trình trên giường. Anh như thể nghĩ mọi lần ái ân chỉ là một nhiệm vụ mà thôi!
Ảnh minh họa.
Những lần gần vợ, anh luôn chỉ chủ động ở một tư thế, anh "ở trên", chị "ở dưới", cho đến khi xong việc. Khúc dạo đầu bị cắt, mong muốn của chị là điều xa xỉ, anh xong việc là nằm vật ra giường, ngáy o o. Chị đã rất nhiều lần nói bóng gió về nguyện vọng, về những điều mình muốn nhưng anh vẫn không hề tiếp thu. Thậm chí chị còn gởi anh đọc những bài báo về phòng the, những bài tâm lý đàn bàn hay bạo dạn hơn, tìm cả "phim đen", rủ chồng xem nhưng rốt cuộc anh vẫn không hề thay đổi.
Có những lần chị mạnh dạn "chủ động" liền bị anh nhìn như người cõi lạ nên bỗng dưng ngại ngần... thôi thì như cũ. Trong mắt anh, mọi thứ đều phải có nguyên tắc, kể cả chuyện ấy. Anh là chủ gia đình, anh chủ động. Đàn bà là chị, cứ phải nhu mì e ấp chờ được "hưởng" thôi. Thế nên đừng hòng bắt anh phải làm trái với những chuẩn mực mà mình đề ra. Quả thật, nước mắt chị cũng đã rơi vì tủi biết bao nhiêu đêm.
Sống cùng với một người chồng khô khan như vậy, chị thấy thật sự bí bách. Nhiều khi, chị cảm thấy ngột ngạt trong chính ngôi nhà mình. Hai vợ chồng lúc nào cũng nói chuyện theo kiểu xã giao, không biết nói một lời tình cảm là gì. Có hôm chị nổi hứng nhắn nhớ anh, yêu anh... cũng chẳng hề nhận lại sự hồi đáp từ anh. Đôi khi nhìn chồng người ta quan tâm vợ từ những điều nhỏ nhặt, làm việc gì cũng để ý đến cảm xúc của vợ, vợ đứng bếp cũng lại gần ôm hôn, chị lại thấy chạnh lòng.
Ảnh minh họa.
Dù chị vẫn còn yêu anh rất nhiều, người chồng và cũng từng là người thầy giáo hơn chị gần một giáp khi đứng trên giảng đường đại học. Khi ấy, chị từng say mê cái vẻ lạnh lùng của anh, cứ thẩn thơ trong mỗi tiết giảng của anh. Thậm chí chị còn chủ động tấn công và khiến anh "đổ gục" trước một cô nàng sinh viên mạnh dạn, cá tính. Rồi anh chị yêu nhau, cũng bình lặng, không màu mè, không lãng mạn vì sợ những lời đàm tiếu. Chị đã nghĩ, sau này khi về chung một nhà, chị sẽ thay đổi tất cả những điều đó...
Thế nhưng, có phải sự nghiêm nghị, cứng nhắc của một người thầy giáo đã ngấm sâu vào con người anh? Có khi nào khoảng cách giữa hai thế hệ quá lớn khiến anh và chị không thể đồng điệu, hòa hợp với nhau được? Hay cái sai của chị là không tìm hiểu kỹ càng những trắc trở trong hôn nhân, không coi chuyện ấy cũng là một yếu tố hàng đầu quyết định hạnh phúc? Thật sự trong chị luôn là những dằn vặt, những câu hỏi và hàng ngàn những cô đơn, tủi thân đến cùng cực như thế!
Phá vỡ kén như nào để có thể bứt ra được, thật sự đến lúc này chị vẫn không tìm được câu trả lời! Lấy chồng được chục năm rồi, nhưng chưa bao giờ chị biết "đỉnh" là gì.
Theo Báo Phụ Nữ
Nhờ đổ vỡ hôn nhân, tôi gặp được anh, người đàn ông quá đỗi tuyệt vời Gia đình chồng ép tôi phải chấp nhận việc chồng có "vợ bé", không được mặt nặng mày nhẹ với chồng. Thậm chí họ còn bàn tính việc làm một đám cưới linh đình để bố mẹ cô kia được đẹp mặt với họ hàng làng xóm. Sáng nay đọc bài "Nhân quả ngọt ngào" trên Báo điện tử Phụ Nữ, tôi lại...