Đã buông tay, còn níu kéo làm gì?
7 năm trước tôi đã không muốn níu kéo làm gì thì bây giờ chẳng lẽ tôi lại quay về con đường cũ và lại yêu anh?
ảnh minh họa
Tôi và chị cùng yêu một người. Đúng hơn là tôi và Nam yêu nhau, sau đó chị cũng yêu anh nên tìm mọi cách tạo hiểu lầm, gây chia rẽ chúng tôi. Có lần chị nói thẳng: “Nhường anh Nam cho chị rồi em muốn gì cũng được”. Tôi bảo chị bị tâm thần. Còn chị thì lại khuyên tôi không nên làm căng, không nên tranh giành với chị bởi xưa nay, điều gì chị muốn là chị sẽ làm cho bằng được.
Rồi chị cũng tìm được cơ hội để hại tôi. Lần đó trong một chuyến công tác lên Tây Nguyên vào mùa mưa, khi lội qua suối, sợ tôi bị nước cuốn trôi, một anh bạn đồng nghiệp đã dắt tôi qua suối. Chị đã chụp hình ảnh này và cảnh tôi ngồi cạnh anh bạn đồng nghiệp trong đêm lửa trại đưa cho Nam xem và nói rằng, sau khi đốt lửa trại, tôi và anh bạn đồng nghiệp “đi đâu không rõ”.
Dù tôi đã hết lời năn nỉ, giải bày với Nam rằng giữa tôi và anh bạn đồng nghiệp tình cảm hoàn toàn trong sáng, chỉ là bạn bè giúp nhau khi gặp khó khăn, thế nhưng anh chỉ vào những bức ảnh, khăng khăng: “Anh còn biết nhiều hơn thế này nữa. Em nói dối không biết ngượng từ khi nào vậy? Chứng cứ rành rành trước mắt còn bảo là người ta đổ oan cho mình sao? Anh quá thất vọng về em. Nếu không yêu nhau nữa thì chia tay, cớ gì phải làm cho anh bị tổn thương, cay đắng như vậy?”.
Khi ấy tôi biết rằng nếu người ta đã định kiến và cho rằng mình đúng thì có nói gì cũng là vô nghĩa. Tôi quá mệt mỏi. Thôi thì anh đã muốn buông tay thì tôi còn níu kéo làm gì? Tôi chua xót nói với anh: “Nếu anh không tin em thì em cũng chẳng biết phải làm sao… Trong tình yêu mà không có niềm tin thì sớm muộn gì cũng đổ vỡ”.
Sau hôm đó, tôi quyết định không đến tìm Nam, không nói thêm bất cứ lời nào với anh nữa. Không lâu sau đó, chị khoe với tôi có hẹn đi ăn tối với Nam. Tôi làm thinh. Chị lại khoe những món quà đắt tiền mua tặng Nam. Tôi cũng không nói gì. Tôi biết chị con nhà giàu, ba chị làm lớn nên chị có điều kiện để chăm sóc Nam hơn tôi. Thôi thì cũng cầu mong anh được hạnh phúc.
Hơn một năm sau thì tôi nhận được thiệp cưới của hai người. Tôi nói thẳng với chị: “Chúc hai người hạnh phúc nhưng em sẽ không đến dự đám cưới”. Tôi gởi quà cho anh và cũng không hi vọng anh để ý đến món quà bé mọn ấy.
Sau đám cưới, chị lại khoe hình ảnh hai người tay trong tay, mặt rạng ngời hạnh phúc. Rồi thì tuần trăng mật ở nước ngoài với những địa danh nổi tiếng, quán ăn sang trọng, bãi tắm nên thơ… Chị đưa hình lên facebook tràn ngập. Thoạt đầu tôi quyết định chặn hai người, nhưng sau đó lại thôi. Tôi nghĩ, tốt nhất là đừng quan tâm đến họ nữa.
Video đang HOT
Chị lớn hơn Nam 6 tuổi. Nhưng chị giàu. Tôi luôn mặc cảm vì điều đó và trong lòng vẫn có suy nghĩ rất xấu về Nam. Có thể anh đã tham sang phụ khó và chuyện anh đồng nghiệp dắt tay tôi qua suối chỉ là cái cớ để anh chia tay. Thôi thì cũng xong một mối tình. Khi không còn yêu nữa thì níu kéo cũng chẳng có ích gì…
Chuyện mới đó mà đã 7 năm. Chị và tôi vẫn làm cùng một chỗ. Ra vô đụng mặt nhau, tôi vẫn chào hỏi bình thường nhưng tôi không bao giờ chủ động bắt chuyện. Cho đến một hôm, tình cờ gặp nhau ở phòng nghỉ giải lao của công ty, chị kéo ghế ngồi gần tôi: “Lúc này em khỏe không?”. Tôi trả lời nhát gừng: “Cũng bình thường”. “Em với Minh sao không thấy có tiến triển gì?- chị lại nhắc đến nỗi đau của tôi. Tôi nhìn thẳng mặt chị: “Chị vốn biết giữa tụi em không có gì mà”. Nói rồi tôi bực bội đứng lên định bỏ đi.
Nhưng chị níu tay tôi lại: “Ngồi xuống, chị có chuyện này muốn nói với em…”. Tôi miễn cưỡng ngồi lại. Chị nói chị và Nam đã ly hôn. “Chị không thể sinh con… Đây là lỗi của chị. Gần 2 năm qua, anh chị ly thân nhưng trước đó đã không hòa hợp”- giọng chị rung rung.
“Chị kể những chuyện ấy với em để làm gì?”- tôi nhìn chị dò xét. Chị thở dài: “Chị đã sai lầm khi quyết giành giật anh ấy với em. Thật sự chị đã sai lầm… Khi biết điều đó, anh ấy rất căm ghét chị. Xin lỗi em… Nếu có thể, em hãy bỏ qua cho anh ấy và hàn gắn lại…”.
Đúng là chị bị tâm thần bởi người bình thường không ai làm như vậy. Chị đã dùng mọi thủ đoạn để chia cắt chúng tôi rồi bây giờ chị lại lên giọng đạo đức giả, muốn tác hợp cho chúng tôi là sao? Lần này tôi dứt khoát đứng lên: “Em không quan tâm và cũng không còn nhớ những chuyện đã xảy ra…”. Tôi bỏ đi trong ánh mắt đờ đẫn của chị.
Sau đó không lâu, tôi nhận được điện thoại của Nam. Anh không nói gì về chuyện mình đã ly hôn hay muốn níu kéo làm gì mà chỉ muốn gặp tôi: “Anh có chuyện cần nói với em”. Tôi trả lời dứt khoát: “Em không có chuyện gì để nói với anh nữa”. Nói rồi tôi cúp máy. Anh lại gọi. Tôi không nghe máy, anh nhắn tin. Tôi không trả lời. Y như ngày xưa khi chị kể với tôi về chuyện của anh chị, tôi đã phản ứng bằng cách làm thinh.
“Anh thật sự muốn gặp em để nói với em một chuyện mà mấy năm nay anh đã cất giấu trong lòng. Hãy gặp anh đi”. Tin nhắn này của anh khiến tôi do dự. Có chuyện gì mà mấy năm nay anh giấu tôi và đến bây giờ mới nói? Tôi không hề muốn nghe anh than thân trách phận, kể lể về cuộc hôn nhân không hạnh phúc hoặc nói một điều gì đó liên quan đến tình cảm ngày xưa của hai đứa. Chẳng lẽ anh thật sự muốn níu kéo lại quá khứ hay sao?
Tôi đã quen với cuộc sống một mình, vết thương lòng của tôi đã khép miệng, chẳng lẽ anh lại muốn làm cho nó tiếp tục rỉ máu? Với tôi, đàn ông đã vĩnh viễn bị cấm cửa. Tôi không muốn níu kéo, cũng không muốn làm lại mọi thứ bằng một tình yêu khác…
Tôi đã nhắn tin cho anh là tôi không muốn gặp anh. Thế nhưng một buổi chiều nọ, tôi tan sở và thấy anh đứng chờ ở cổng. Hình ảnh đó giống hệt ngày xưa khi chúng tôi còn có đôi. Chiều nào anh cũng chờ tôi nơi đó. Bất giác tôi thấy lòng thắt lại. 7 năm rồi tôi mới thấy anh bằng xương, bằng thịt ngoài đời. Tôi đã bỏ chạy như bị ma đuổi…
Đến lúc đó, tôi mới nhận ra rằng 7 năm qua tôi không hề quên anh. Chính vì không thể quên anh nên tôi mới đóng cửa trái tim mình. Giờ đây, tôi không dám đối diện với anh bởi tôi sợ mình không thể làm chủ được cảm xúc. Tôi sợ mình sẽ lại yêu anh…
Theo VNE
Chồng quê, vợ phố 'nhục' làm sao!
Chị sinh ra trong gia đình cán bộ công chức ở Hà Thành, anh là quê mãi tận Nghệ An, đôi vợ chồng trẻ lập nghiệp ở phố, cuộc sống không sung túc nhưng cũng vào loại khá giả.
Vậy mà mỗi lần về quê chồng hay có bố mẹ chồng ra chơi là chị lại gặp tôi than thở đủ chuyện. Rồi chị hỏi tôi cách sống của người quê như thế nào để lần sau chị còn biết mà cư xử. Thực ra, vấn đề của chị bạn tôi cũng là vấn đề của không ít phụ nữ thành phố lấy chồng xuất thân từ nông thôn, nhất là những cặp vợ chồng trẻ còn ít kinh nghiệm.
Bố, mẹ chồng ra thăm
Có người khác đến ở trong nhà, tất nhiên mọi sinh hoạt sẽ có sự thay đổi. Nhưng nếu người đó là bố hay mẹ chồng thì cách cư xử của chị em càng phải khéo léo hơn để tránh những chuyện không hay. Trường hợp của chị M là một ví dụ. Hôm đầu bố chồng ra, chị hào hứng vào nhà hàng mua hẳn một con gà hấp muối về bồi dưỡng cho ông mau lại sức sau chuyến đi đường xa. Món ấy anh chị và thằng bé con cũng chưa được ăn bao giờ. Thế mà, ông cụ vừa nếm xong một miếng đã chê:
- "Bố đã bị yếu thận lại còn mua cái đồ mặn thế này, ăn làm sao được"
Cả bữa hôm đó ông chỉ ăn độc mỗi canh. Những ngày sau, con dâu làm món nào ông cũng kêu không hợp khẩu vị, chưa được một tuần sau ông xin phép về. Trường hợp của chị M đáng lẽ không đến mức mất lòng bố chồng như vậy nếu như chị biết trước được những thói quen ăn uống ở quê và chịu khó làm những món mà bố chồng thích để chiều lòng ông.
Một tình huống nữa là bố mẹ chồng ở quê không quen với việc sử dụng những đồ dùng gia đình hiện đại như máy giặt, tủ lạnh, bếp ga... Nhiều chị em thay vì hưóng dẫn cho các cụ thì lại"cấm vận" ông bà vì không yên tâm. Đó là chưa kể đến việc có người còn không dám cho ông bà gần gũi cháu. Dần dần các cụ nảy sinh tâm lý mặc cảm, thấy con dâu coi mình là nguời thừa trong nhà. Có người để bụng ấm ức về quê mới kể, cũng có người phàn nàn với con trai, rồi chồng nói vợ, vợ cãi lại, thế là sinh chuyện.
Một tình huống nữa là bố mẹ chồng ở quê không quen với việc sử dụng những đồ dùng gia đình hiện đại như máy giặt, tủ lạnh, bếp ga... Nhiều chị em thay vì hưóng dẫn cho các cụ thì lại"cấm vận" ông bà vì không yên tâm. (ảnh minh họa)
Chị H ở cơ quan tôi vừa kể lại một tình huống dở khóc dở cười thế này: "bà cụ ở bẩn quá, một bộ quần áo mặc mấy ngày không chịu giặt, mỗi lần bà bế cháu mình đều phát hãi, đã thế có hôm bà còn vạch ti cho con bé bú rồi nựng "ti bà thích hơn ti mẹ nhỉ" mình bảo "mẹ làm thế mất vệ sinh cho cháu" thế là bà dỗi: ngày xưa tao nuôi chồng mày thì đã sao".
Qua những câu chuyện trên có thể thấy rằng việc ứng xử như thế nào với bố mẹ chồng từ quê ra thăm đối với các chị em là điều không đơn giản. Trước hết, chị em nên xác định tư tưởng bố mẹ chồng từ quê lặn lội ra cũng là vì thương con nhớ cháu. Tấm lòng của ông bà là điều rất đáng quý. Hãy thay tâm trạng không thoải mái khi nghe tin bố mẹ chồng ở quê ra bằng việc chuẩn bị chu đáo để đón tiếp ông bà. Đó không chỉ là chuẩn bị về vật chất, đồ dùng, nơi ăn chốn ngủ mà chị em cũng nên chuẩn bị cả tâm lý cho mình nữa. Những ngày đó, đừng nên tỏ ra bận rộn quá mà nên dành thời gian nhiều hơn để gần gũi ông bà, vừa giúp ông bà làm quen với cuộc sống mới, vừa hiểu được sở thích, suy nghĩ của ông bà từ đó lựa cách ứng xử.
Về quê chồng
Chị L không hiểu vì sao mà ở quê không ai niềm nở với chị, mặc dù anh chị làm ăn khấm khá, mỗi lần về đều đóng góp một số tiền lớn, khi thì xây nhà thờ họ, lúc lại ủng hộ làm đường bê tông, lại còn mang bao nhiêu quà cáp cho người này người kia. Nhưng qua việc tìm hiểu những gì chị làm thì tôi đã có câu trả lời. Anh chị đều là dân kinh doanh, công việc bận rộn nên mỗi năm nếu không có việc gì đột xuất thì cũng chỉ tranh thủ về quê nội được hai ba lần. Mỗi lần như vậy chị đều mang theo từ đồ ăn, thức uống đến cảc bếp ga du lịch để tự phục vụ luôn. Cái gì ở quê chị cũng cho là không hợp vệ sinh, không đủ dinh dưỡng...
Vốn là con gái thành phố nên những việc tay chân ở quê chị không quen làm. Đến nỗi nhà phơi lúa, trời mưa, từ bố mẹ cho đến anh chị em chồng ai cũng chạy vội chạy vàng ra hót lúa cho khỏi ướt, vậy mà chị cứ bình thản như không. Con bé chị chẳng cho chơi với đứa nào trong xóm. Chị thấy trẻ con ở quê lấm lem, luộm thuộm quá. Dần dần, chị tự tạo ra một sự cách biệt với gia đình chồng và láng giềng. Người ta ngại tiếp xúc với chị. Trẻ con trong xóm cũng không đứa nào dám chơi với con bé nhà chị nữa.
Chị em ở thành phố dù không phải đi làm dâu nhưng việc ứng xử với gia đình chồng không phải ai cũng có thể làm tốt. (ảnh minh họa)
Thực ra sự cẩn thận một cách thái quá như chị L là không hợp lý. Dân gian ta có câu "nhâp gia tuỳ tục". Việc chuyển cả cuộc sống ở phố về quê theo mình là điều không thể, vậy thì tại sao chúng ta không tìm cho mình những niềm vui nho nhỏ từ việc thay đổi không khí cuộc sống hơn là khép kín cửa mà phàn nàn. Những nàng dâu từ phố về, tất nhiên không ai bắt ra đồng gặt lúa hay làm những việc nặng nhọc khác, nhưng điều đó không có nghĩa là chị em cứ yên tâm ngồi chơi xơi nước.
Một vài công việc nhỏ mà chị em làm như chịu khó cầm cái chổi quét sân, quét nhà, ra vườn nhổ cỏ, trồng rau, hay chịu khó đi chợ rồi vào bếp làm những món ăn ngon cho các thành viên trong gia đình thưởng thức...sẽ làm cho hình ảnh của chúng ta trở nên đẹp hơn trong mắt gia đình chồng và hàng xóm láng giềng ở quê đấy. Chuyện thăm hỏi, tặng quà cũng cần chú ý, hãy tỏ ra cởi mở, chân tình, tránh sự trịch thượng, bề trên trong lời ăn tiếng nói.
Chị em cũng nên quan tâm cách ăn mặc của mình, dân gian chẳng nói "quen sợ dạ, lạ sợ áo quần". Hãy cất đi những bộ đồ đắt tiền hoặc quá kiểu cách vì chúng không phù hợp với khung cảnh làng quê vốn chỉ quen với sự giản dị. Chị em cũng không nên cấm con chơi với trẻ con ở quê. Ngược lại, cần phải khuyến khích cháu bé. Điều này vừa tạo cho cháu tính hoà đồng, vừa giúp cháu có thêm những điều thú vị từ chuyến về quê.
Chị em ở thành phố dù không phải đi làm dâu nhưng việc ứng xử với gia đình chồng không phải ai cũng có thể làm tốt. Sự khác biệt trong lối sống, phong tục tập quán ở quê và thành phố là điều có thể nhận thấy.Tuy nhiên sự khác biệt này hoàn toàn không đáng ngại nếu chị em biết điều chỉnh cách ứng xử của mình. Quan trọng nhất là, mọi lời nói và việc làm đều phải đặt trên nền tảng của sự chia sẻ, cảm thông chân thành, tránh hiện tượng "bằng mặt nhưng không bằng lòng" trong các mối quan hệ với bố mẹ và gia đình chồng của những nàng dâu thành phố.
Theo VNE
Chồng chửi bồ nhí, tôi khinh! Chông tôi có bô nhí. Đó là môt sự thât kinh thiên đông địa đôi với tôi gân hai năm trước, còn bây giờ thì tôi đã quen dân và có phân dửng dưng. Tôi không còn sợ mât chông như trước nữa. Từ lúc quen biêt rôi tán tỉnh cho đên khi làm đám cưới, Khoa rât chiêu chuông, quan tâm tôi....